Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Biết Võ

Chương 29: Trần Chiến.




Chương 29: Trần Chiến.

Đã ba ngày trôi qua, Trọng Lâm cũng chán ngấy cảm giác nằm viện. Trọng sinh mấy ngày, hơn một nửa thời gian, hắn nằm viện và b·ất t·ỉnh. Hắn năn nỉ mẹ hắn cho hắn về nhà. Chẳng thà về nhà nằm còn hơn ngửi mùi sát khuẩn tại bệnh viện.

Vết thương của hắn lành lặn một cách nhanh chóng đến kỳ lạ. Người khác thì nằm cũng phải vài tháng. Hắn chỉ hai ngày, đến ngày thứ ba là hắn đã bắt đầu đi lại, và thử tập dợt vài thế võ khởi động.

"May mắn cơ thể không bị gỉ."

Sáng sớm trong võ đường, Trọng Lâm khắp người đầy mồ hôi. Hắn không tập luyện gì cao siêu, chỉ vài thế võ khởi động cơ bản. Hắn vừa khỏi bệnh nên không thể tập nặng.

"Đã ổn hơn chưa?"

Trọng Cường từ xa quan sát Trọng Lâm, khi thấy Trọng Lâm kết thúc tập luyện, Trọng Cường tiến đến dò hỏi. Hắn cũng chẳng cho Trọng Lâm sắc mặt gì tốt. Vẫn còn nghi ngờ.

"Cha, dậy sớm vậy?" Trọng Lâm nhìn Trọng Cường cười cười. Hắn lấy khăn lau mồ hôi trên người.

"Già rồi, không ngủ lâu được." Trọng Cường trầm giọng với Trọng Lâm. Thật sự thì hắn lo lắng cho con hắn, chứ hắn đã già gì, vẫn còn sung sức tuổi trung niên.

"Ngồi đi." Trọng Cường đi đến một bên của võ trường, ra lệnh cho Trọng Lâm ngồi xuống.

Trọng Lâm cũng đi tới và ngồi xuống. Trọng Cường nhìn chằm chằm vào Trọng Lâm.

"Nói cha ta biết, thật sự ngươi là ai?"

Trọng Lâm nhìn Trọng Cường, sau đó cười cười. Có lẽ Trọng Cường vẫn đang nghi ngờ hắn.

"Cha có tin nhất mộng nhất kiếp không?" Trọng Lâm bâng quơ hỏi Trọng Cường.

"Nhất mộng nhất kiếp?" Trọng Cường ngờ vực nhìn hắn. Khái niệm này... hắn đã từng nghe.



"Đã từng nghe." Trọng Cường cười lạnh với Trọng Lâm. "Ngươi tính nói, ngươi mơ thấy ngươi là một cao thủ tuyệt thế, học được võ công của người nọ các thứ. Đúng chứ?"

Lần này đến lượt Trọng Lâm ngây người. "Sao...sao cha biết?"

Trọng Cường tiếp tục cười lạnh, khí thế trên người hắn lại kéo lên. "Còn lời gì để nói hay không? Mấy lời nói dối như thế, từ bé ta đã nghe nhiều rồi."

"Cha, cha, dừng dừng! Con là Trọng Lâm. Năm con 6 tuổi, bạn con làm rơi kẹo của con, con vừa bật khóc cha đã xuất hiện, suýt nữa dần bạn của con một trận."

Trọng Cường dừng tay, hắn nhìn chằm chằm Trọng Cường.

"Năm con mười hai tuổi, cha nghĩ con có bạn gái, thế là đến tận nhà của người ta vạch hỏi gia thế!" Trọng Lâm lúc này nhăn nhó nhìn Trọng Cường. Ký ức của hắn về Trọng Cường... chẳng có cái nào vui vẻ, cũng vì cha hắn, mà hắn khó có bạn bè.

"Còn cần con kể nữa không, chẳng có chuyện gì vui." Trọng Lâm chán nản, hắn chẳng muốn tiếp tục đề tài này.

Trọng Cường cũng nhớ lại, quả thật, hắn thấy hắn sai. Vì hắn, con hắn và hắn trở nên gay gắt với nhau. Từ khi Trọng Lâm rời nhà đi, hắn cũng nhiều lúc hối hận. Nhưng chỉ vì hắn muốn bảo vệ Trọng Lâm.

"Con từng có một giấc mơ. Giấc mơ... kéo dài 18 năm." Trọng Lâm chua chát kể. "Không hẳn 18 năm, có thể chỉ có 13 14 năm, vì trước đó, con quá nhỏ không nhớ gì cả."

"Trong giấc mơ đấy, con không có gia đình, chỉ có kẻ thù, con có sư phụ, nhưng đ·ã c·hết. Con tu luyện, và là một tuyệt đỉnh cao thủ đấy." Trọng Lâm ngẩng đầu nhìn trần nhà, hắn từ từ kể lại toàn bộ cho cha hắn nghe, chỉ là hắn không nói hắn độ kiếp thất bại c·hết, mà là ngủ một giấc thì tỉnh dậy, tại nơi này, chỉ qua giây lát. Chuyện hệ thống, Tiểu Trí, hắn cũng không hé răng nửa lời.

"Thật kỳ lạ." Trọng Cường lúc này cũng chẳng còn nghi ngờ gì Trọng Lâm nữa. Vì thật sự hắn đã từng nghe một người cũng như vậy. "Thật ra, ta đã nghe chuyện này là thật. Chỉ là, ta chỉ nghe, chưa từng chứng kiến. Nên cũng có phần hơi khó tin."

"Luyện Thể, Luyện Huyết,Luyện Cốt, Luyện Tạng, Đấu Thiên có phải là cảnh giới tu luyện của nơi con từng mơ đến?" Trọng Cường nghi ngờ hỏi Trọng Lâm. Vì thật sự rất trùng hợp.

Trọng Lâm ngạc nhiên nhìn Trọng Cường, hắn chưa hề nói các cảnh giới ra a. Hắn chỉ từng buộc miệng nói cha hắn là Luyện Cốt Cảnh, chứ chưa hể nói chi tiết.

"Sao cha biết?"

"Xem ra thật sự là đúng." Trọng Cường nhìn nhìn Trọng Lâm. Hắn trầm giọng nói với Trọng Lâm. "Chuyện này, cha sẽ cố quên đi, còn con, tuyệt đối không thể cho người khác biết được con có giấc mơ này."



"Tại sao?" Trọng Lâm nghi ngờ dò hỏi. Mặc dù hắn cũng chắc chắn rằng hắn sẽ chẳng kể với ai chuyện này, ngoài gia đình của hắn. Nhưng khi nghe cha hắn nói, chuyện này có lẽ rất quan trọng.

"Trước khi nói vì sao, ta có vài chuyện hỏi con." Trọng Cường tiếp tục dò hỏi Trọng Lâm.

"Con còn nhớ võ học trong mơ đấy?"

"Nhớ, toàn bộ không quên."

"So sánh nơi trong giấc mơ của con và nơi này thì thế nào?"

"Nơi đó so với nới này? Nơi này quá yếu, Theo con nghĩ, Thần cấp nơi này chỉ ngang với Luyện Tạng Cảnh nơi đó."

Trọng Cường nghe xong im lặng suy nghĩ. "Xem ra, ta đã nghĩ đúng. Người đó, cũng từng nói như vậy."

"Người đó? Là ai vậy cha?" Trọng Lâm nghi ngờ, không lẽ có người biết về Vẫn Tinh Động Thiên? Điều này rất nguy hiểm.

"Đó là Trần Chiến." Trọng Cường trầm giọng nói. "Là Chiến Thần của thế giới này."

"Hắn xuất hiện từ 5 năm trước,sau đó chỉ 2 năm từ một kẻ vô danh, trở thành Thần cấp, người khác gọi hắn là Chiến Thần Bất Bại."

"Trần Chiến?" Trọng Lâm ngẫm nghĩ về cái tên này, hắn cảm thấy hơi quen tai, không biết đã nghe nơi nào.

"Hắn từng nói hắn có một giấc mơ, chi tiết ta không biết lắm, nhưng hắn cũng từng nói về các cảnh giới như con nói, và cũng đưa ra nhận xét rằng Thần Cấp nơi này, không chịu nổi một kích của hắn. Quả thật như vậy. Chỉ hai năm, hắn là Thần Cấp, không ai có thể đánh bại được hắn, một đường càn quét từ Bắc đến Nam, quấy tung Trung Châu. Hắn cứ luôn nói là tìm đường trở về. Hiện tại, hắn đang đóng quân ở Trung Châu, lập ra môn phái gọi là Thái Cực Âm Dương Tông."

"Thái Cực Âm Dương Tông?" Trọng Lâm càng lúc càng cảm giác quen thuộc.



"Tiên Tông hiện tại đang dưới trướng của Thái Cực Âm Dương Tông, và quyền pháp của con... có phần hơi giống." Trọng Cường lúc này càng trầm trọng nhìn Trọng Lâm. Nhắc đến Tiên Tông, hắn cắn răng, vẻ mặt cực kỳ căm thù. Từ Tiên Tông toát ra từ miệng hắn, như một thứ sát khí.

"Tiên Tông?" Trọng Lâm cười khổ. " Thật nhiều kiến thức a. Nhưng mà Trần Chiến tên này, con nghe khá quen tai, nhưng... con không nhớ đã nghe ở đâu." Càng cố nhớ đến, Trọng Lâm càng cảm thấy đau đầu. Hắn chắc chắn, tên này hắn đã từng nghe, nhưng không nhớ. Hắn không có được bất kỳ cảm giác gì, căm thù hay thân cận đều không có. Chỉ cảm thấy nghe rất quen.

"Bỏ đi, con không nhớ, nếu có liên quan, thì trước sau gì cũng gặp." Trọng Lâm tự tin.

"Gặp? Người ta là Chiến Thần, còn con? Gà mờ võ giả cấp hai? Đừng chọc cười ta." Trọng Cường khinh bỉ con hắn.

"Nhưng...nhưng con sẽ đuổi kịp a!" Trọng Lâm không chịu thua, hắn tin chắc hắn không thể thua tên Trần Chiến đó.

Trọng Cường nhìn con hắn không chịu thua. Bỗng nhiên lắc lắc đầu, thật là con nít a. Trọng Cường mỉm cười, hắn thích con hắn như vậy, vui vẻ, không chịu thua.

"Con là Dị Năng Giả?" Trọng Cường bỗng nhớ đến chuyện này.

Trọng Lâm nhớ lúc trước đánh với cha hắn, hắn dùng đủ loại linh khí, nên cha hắn đã nghĩ hắn là Dị Năng Giả.

Trọng Lâm phân vân không biết nên nói hay không. Đắn đo giây lát, hắn quyết định, hắn nói.

"Không, đó là do công pháp con tu luyện, không phải Dị Năng Giả, nhưng bao trùm trên Dị Năng Giả."

"Dị Cổ Võ?" Trọng Cường bỗng kích động. "Thật sự Dị Cổ Võ?"

"Dị Cổ Võ?" Trọng Lâm lúc này lại ngạc nhiên. Thêm khái niệm gì nữa đây?

"Bây giờ có một loại người, gọi là Dị Võ Giả, có khả năng sử dụng Dị Năng và Cổ Võ,người khác gọi bọn chúng là thiên địa sủng nhi." Trọng Cường nói với giọng khinh bỉ. Hắn khinh thường Dị Võ Giả. "Bọn chúng chỉ là võ mèo quào, làm gì đúng là Dị Võ Giả."

"Ta từng đọc qua cổ tịch, trong cổ tịch từng ghi lại, Dị Cổ Võ, có khả năng điều khiển đủ loại linh khí trong thiên địa, tạo thành ngũ hành, sử dụng linh khí để g·iết địch" Trọng Cường càng nói càng kích động. "Bọn họ dù chưa đến Thần Cấp, nhưng Thần Cấp cũng chưa chắc là đối thủ của bọn họ."

"Nhưng... linh khí là cái gì a? Còn Dị Cổ Võ, toàn bộ đã thất truyền, chỉ có vài câu ghi chép lại mà thôi. Đám dị năng bây giờ, tập luyện một chút Cổ Võ rồi tự xưng là Dị Võ Giả. Một đám vô năng mà thôi."

Nghe Trọng Cường giải thích, Trọng Lâm gật gật. Nếu theo lời Trọng Cường giải thích, thì đúng hắn là Dị Cổ Võ. Nhưng thế giới này, khái niệm võ học, thật tùm lum và rắc rối a. Tại Vẫn Tinh chỉ có Võ Giả và Linh Năng Giả, làm gì mà Dị Năng, Cổ Võ, Cổ Võ Giả.... thật phiền phức.

"Cha muốn học không?" Trọng Lâm cười cười với Trọng Cường.

"..."