Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Biết Võ

Chương 30: Trọng Gia chuyện cũ.




Chương 30: Trọng Gia chuyện cũ.

Chương 30: Trọng Gia.

Thái Cực Quyết thì hắn truyền dạy không được. Nhưng võ học của hắn, cực kỳ đa dạng, hắn đã từng diệt rất nhiều môn phái, võ học của hắn, đều được hắn ghi nhớ trong đầu. Hỗn tạp, thiên kì bát quái hắn đều biết, nhưng không luyện. Hắn chỉ gom góp võ học của bách gia, tách ra phần tinh giữ riêng cho mình. Còn lại thì hắn bỏ xó hết. Nên hắn có thể truyền dạy cho Trọng Cường. Còn về phần học võ học của Vẫn Tinh sợ b·ị t·ruy s·át. Cái đó còn lâu, trừ khi các môn phái đó đội mồ sống lại.

Thái Cực Quyết thì khác, đó là một bộ công pháp mà tại Vẫn Tinh ai cũng biết, và kẻ học được mà còn sống chỉ có sư đồ Trọng Lâm, nhưng giờ cũng c·hết rồi. Hắn không muốn đem phiền phức đến cho Trọng Cường. Nên bộ này nhất định không dạy được.

"Cha muốn học không?" Trọng Lâm nhếch mép cười cười.

Trọng Cường nghe vậy thì có vẻ kích động. Nhưng hắn đắn đo suy nghĩ. Sau đó lại thở dài.

"Không được đâu." Trọng Cường có vẻ chán chường. Võ học của thế giới khác, nghe rất hấp dẫn. Hắn cũng muốn học, hắn cũng là người mê võ. Nhưng... Có lẽ sẽ mang đến nguy hiểm cho Trọng Lâm.

"Tuyệt học của Trọng Gia, có lẽ cả đời ta cũng không học hết được, sao có thể tham lam học thêm cái khác." Trọng Cường quyết tâm.

Trọng Lâm thấy vậy cười khà khà. Hắn làm sao nhìn không ra cha hắn động tâm. Hắn cũng biết Trọng Cường mê võ như hắn. Giờ từ chối, 9 phần 10 là lo lắng cho an nguy của hắn. Và hắn lờ mờ suy đoán, Trọng Gia có kẻ địch, Trọng Cường sợ rằng có ngày kẻ địch đến, thấy được võ học thế giới khác, và thế là hai cha con hắn hoàn toàn mất đi cơ hội sống. Nếu không biết may ra còn cứu được. Nhưng đã biết, có thể sẽ bị kẻ địch sưu hồn rút ký ức.

Sưu hồn không phải ai cũng làm được. Nhưng các ma pháp sư cấp cao có thể làm được. Vì một bộ võ học thế giới khác, chi khoản tiền lớn để mời cao thủ ma pháp sư thì có là gì.

"Cha nghĩ sai rồi." Trọng Lâm cười cười. "Võ học có thể làm ta tiến bộ, một bộ võ học thế giới khác, đối chiếu với thế giới này, có lẽ sẽ khiến cha có nhiều ý tưởng đột phá, từ đó trên võ học tiến bộ. Võ học không phải cứ chuyên một bộ là giỏi, nhưng cũng không nên học quá nhiều mà không tinh. Ta phải nghiên cứu bách gia, rút ra phần tinh mà bồi bản thân." Trọng Lâm từ từ nói ra. Dù gì hắn cũng là một cao thủ. Dạy cho Trọng Cường, với hắn là dư sức.

Từ Trọng Lâm, Trọng Cường có ảo giác như một tông sư võ học đang đứng trước mặt hắn. Trọng Cường đi đến, vỗ vỗ đầu Trọng Lâm. "Ta còn đẻ trước con."



"Ha ha" Trọng Lâm xoa xoa đầu của mình, rồi cười.

"Nhưng con muốn biết, Trọng Gia của chúng ta, có chuyện gì xảy ra?"

Nghe đến chuyện Trọng Gia, Trọng Cường bỗng nhiên lạnh mặt. Một cảm xúc oán niệm hiện lên.

"Có lẽ cũng đến lúc, ta cho con biết chuyện của Trọng Gia chúng ta." Trọng Cường chầm chậm nói với Trọng Lâm. Hắn khắc chế cảm xúc nóng giận trong lòng của mình. Đây là cảm xúc cừu hận nhưng không thể báo.

"Trọng Gia chúng ta vốn dĩ là một Cổ Gia Tộc, tức là gia tộc trong Cổ Môn."

Trọng Lâm gật gù đã hiểu, hắn cũng lờ mờ đoán được. Chứ làm gì có võ sư thể thao nào mà tập luyện được đến Luyện Cốt cảnh chứ.

"Trọng Gia ta năm đó, cũng là một gia tộc lớn tại khu vực Trung Châu" Trọng Cường hồi ức lại Trọng Gia khi xưa.

Trọng Gia vốn dĩ là một đại gia tộc tại Trung Châu. Nhưng cũng không thuộc những môn phái hay gia tộc mạnh nhất Trung Châu. Nhưng bàng chi của Trọng Gia, trải dài cả Trung Châu.

Ba mươi năm trước, Trung Châu đứng trước một đại nạn, lúc đó bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều bí cảnh, có một bí cảnh, lối vào ngay tại Trọng Gia. Khi đấy người trong bí cảnh xông ra, chém g·iết tàn sát Trung Châu. Các chức nghiệp giả đứng lên chống lại người ngoại xâm. Sau nhiều năm chinh chiến, cuối cùng người Trung Châu đã diệt sát được toàn bộ người bí cảnh x·âm p·hạm. Các chức nghiệp giả muốn xông vào các bí cảnh để tìm hiểu. Vì từ xưa đã từng xuất hiện bí cảnh, nhưng xuất hiện quy mô lớn, thì ba mươi năm trước là một lần duy nhất. Người ta dự tính khoảng mười bí cảnh cùng xuất hiện.

Sau khi chém g·iết toàn bộ người trong bí cảnh. Tiên Tông lúc đó tên như mặt trời ban trưa, dẫn dắt các chức nghiệp giả chém g·iết người bí cảnh. Thể hiện ra sức mạnh cường đại, từ đó trở thành môn phái mạnh nhất Trung Châu. Người đời gọi Tiên Tông là Tiên Minh Tông, tức là minh chủ của Trung Châu.

Sau đó, Tiên Tông đã tổ chức người tiến vào bí cảnh tìm hiểu. Nhưng toàn bộ người vào bí cảnh, đều biến mất, một đi không trở lại.



Nhiều môn phái không tin, tổ chức cường đại hơn xâm nhập bí cảnh. Trong đó có cả Tiên Tông tông chủ, Đào Minh Hà. Một chuyến xâm nhập này kéo dài gần ba tháng. Chỉ còn duy nhất Đào Minh Hà cùng vài gia chủ sống sót chạy ra. Từ đó tuyên bố bí cảnh là cấm địa. Các gia chủ kia từ đó cũng lựa chọn đứng cùng phe với Tiên Tông, lý do là Tiên Tông tông chủ đã cứu bọn hắn trong bí cảnh, nên bọn hắn cảm ân.

Trọng Gia cũng có một bí cảnh, nhưng cực kỳ bí mật. Người Trọng Gia cũng không yếu, đã một mình diệt cả một bí cảnh. Từ đó phát hiện ra bí mật của bí cảnh. Đó giống như một thế giới, dù là nhỏ hơn Địa Tinh, nhưng cũng có cao thủ trong bí cảnh. Trọng Gia vừa khai thác bí cảnh, vừa chiến đấu chống lại dân bí cảnh. Từ đó lớn mạnh gia tộc. Đây xem như là bí mật của cả gia tộc.

Chỉ là trong một lần vô tình, một đệ tử của Trọng Gia gia nhập vào Tiên Tông, để lộ bí mật này. Gây nên hoạ lớn cho gia tộc. Tên đệ tử Tiên Tông đã tố cáo với tông chủ. Tông chủ Tiên Tông đã g·iết cả nhà đệ tử đó và tên đệ tử của Trọng Gia.

Sau đó lấy cớ là Trọng Gia đã gia nhập bí cảnh, phản lại Địa Tinh, nên tập hợp toàn bộ tất cả các môn phái, chém g·iết Trọng Gia. Tại sao mà toàn bộ tất cả môn phái của Trung Châu phải liều mạng mới g·iết được người trong bí cảnh, còn Trọng Gia một mình chiến một cái bí cảnh? Trọng Gia mạnh hơn cả Tiên Tông sao? Có quỷ mới tin. Vậy nên chắc chắn Trọng Gia đã đầu nhập người trong bí cảnh. Thế là Tiên Tông lấy danh nghĩa diệt phản loạn, tru sát toàn bộ Trọng Gia.

Chỉ còn duy nhất hai người sống sót là Trọng Cường và cha của hắn Trọng Kình Thiên. Hai cha con lúc này rời đi gia tộc ra ngoài làm nhiệm vụ, nhờ đó tránh thoát một kiếp, nhưng không tránh khỏi t·ruy s·át.

Thế là hai cha con họ đã vừa đánh vừa trốn từ Trung Châu đến Đông Châu. Tại đây Trọng Kình Thiên quen biết với Vân lão gia tử Vân Trọng Nguyên. Lúc này Vân Trọng Nguyên vẫn chưa phải là người danh chấn giới kinh doanh, chỉ là một người vừa mới thất bại, đang chán nản. Sau đó hắn cứu được Trọng Kình Thiên, cả hai kết nghĩa huynh đệ.

"Đến đoạn này, chắc cha được gán nợ cho Vân Trọng Nguyên bằng mẹ của con đúng không?" Trọng Lâm cười khà khà một cách tinh quái.

Đến lúc này hắn cũng đoán được là Vân lão gia tử sẽ gả con gái là Vân Linh cho cha mình, bằng không, mình từ lỗ nẻ nào chui ra?

Trọng Cường lườm lườm Trọng Lâm, hắn gõ gõ đầu Trọng Lâm. "Con đừng xen vào, ta còn chưa kể xong."

Trọng Kình Thiên giúp đỡ Vân Trọng Nguyên đánh cả giang sơn Khánh Nha. Đưa tên tuổi của Vân Trọng Nguyên thành một đại lão. Nhưng lúc này Trọng Kình Thiên cũng đã sức cùng lực kiệt. Trọng thương từ Tiên Tông chưa lành, giúp đỡ Vân Trọng Nguyên, khiến thương càng thêm thương, cuối cùng, khi Vân lão có giang sơn, cũng là lúc Trọng Kình Thiên rời trần thế. Trọng Cường đã u uất, trút hết tội lỗi lên đầu của Tiên Tông. Muốn một mình rời đi, báo thù Tiên Tông.

Vân Trọng Nguyên lúc này cũng đau buồn vì người anh em cùng hắn vào sinh ra tử đã mất, hắn cũng muốn giúp Trọng Kình Thiên báo thù, nhưng hắn biết, hắn chỉ là người thường, dị năng của hắn, đến hắn còn không biết dùng thế nào, sao mà giúp được. Nhìn Trọng Kình Thiên ra đi, nhìn Trọng Cường đau khổ. Hắn cảm thấy bất lực vì người anh em của mình đã giúp mình quá nhiều, nhưng hắn không giúp được gì.



Lúc này Vân Linh vừa tròn hai mươi, nàng đã đến nói với Vân Trọng Nguyên, xin Vân Trọng Nguyên gả mình cho Trọng Cường. Lý do vì nàng đã trót yêu Trọng Cường, và cũng muốn vì Vân Gia báo ân với Trọng Gia. Nếu lần này để Trọng Cường rời đi, có lẽ Trọng Gia sẽ diệt tuyệt. Không bằng để nàng giúp Trọng Gia có người nối dõi. Vân Trọng Nguyên nghe con gái cầu xin đã đồng ý. Nhưng Trọng Cường không đồng ý. Nhất quyết ra đi.

Vân Linh thấy vậy quyết tâm đi theo Trọng Cường. Trọng Cường đau lòng, vì hắn cũng yêu Vân Linh, nhưng vì mối thù hắn không đành lòng kéo Vân Linh vào nguy hiểm. Thế là Vân Linh đã nói

"Nếu anh rời đi, cũng là lúc em mất anh, xem như sống không ý nghĩa, em xin đi trước một đoạn, chờ anh nơi đó."

Vân Linh vừa khóc vừa cười với Trọng Cường, nàng quyết định, Trọng Cường rời đi thì nàng t·ự s·át, để đi trước chờ Trọng Cường, không để Trọng Cường cô đơn.

"Thế là cha ở lại và con ra đời." Trọng Lâm cười ha hả nhìn cha hắn.

Ầm!

Trọng Lâm văng khá xa, cha hắn đánh quá bất ngờ, không kịp đỡ a.

Mặt Trọng Cường đỏ lên, hắn gầm gừ.

"Oắt con, muốn c·hết!"

Trọng Lâm cười ha hả né tránh.

"Cha, thù Trọng Gia, con sẽ giúp cha." Trọng Lâm vừa chạy vừa cười nói.

"Con trai Trọng Gia, sẽ gánh vác mối thù gia tộc." Trọng Lâm chắc chắn nói với Trọng Cường. "Con không biết Trọng Gia, nhưng Trọng Gia là của cha, thù cha là thù của con. Cha không báo, con sẽ giúp cha báo."

"Đôi tay này, sẽ giúp cha, đánh cả giang sơn." Trọng Lâm cười càng lúc càng càn rỡ "Ha ha".

"Oắt con, mạnh mồm gớm, đến cha còn đánh không lại, lấy gì giúp." Trọng Cường khinh thường Trọng Lâm. Nhưng trong tâm hắn, hắn cảm thấy ấm áp. Con mình lớn rồi.