Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Biết Võ

Chương 37: Vận Quốc!




Chương 37: Vận Quốc!

"Hồ Đại, cậu có mang theo máy quét ma khí chứ?" Trọng Lâm vội vã hỏi Hồ Đại.

Hệ thống giờ phút này vẫn còn đang quay vòng vòng chờ đợi. Trọng Lâm chẳng còn thời gian để mà chờ, hắn nhớ ra Hồ Đại có máy quét ma khí. Dùng máy không nhanh hơn sao, dù công năng ít hơn hệ thống, nhưng ít ra, lúc này nó tiện ích hơn hệ thống rất nhiều.

"Có a, lúc nào cũng phải mang." Hồ Đại đưa tay quơ quơ cái đồng hồ ma khí của mình.

Trọng Lâm tức tốc lột cái đồng hồ.

"C·ướp à..." Hồ Đại hét toáng lên, nhưng thấy Trọng Lâm nghiêm túc. Hắn vội ngậm miệng.

Trong Lâm nhìn chằm chằm vào đồng hồ. Hắn thấy, kim đồng hồ đứng im, kim phút vẫn đứng im, kim giây đang nhúc nhích.

Tick!... Tick!... Tick!...

"Bị hư?" Trọng Lâm nhìn Hồ Đại.

"Hư cái đầu cậu!" Hồ Đại hậm hực. Vừa bị ăn đòn, vừa b·ị c·ướp đồ, không khó chịu mới là lạ.

"Cái này nó sẽ tự động dò tìm ma khí, chỉ cần có ma khí, là nó tự động khởi động. Ma khí ở đây không có nên nó không hoạt động."

Trọng Lâm vừa nghe Hồ Đại nói xong, vội vàng cầm đồng hồ chạy thẳng về trường. Đến trường, đồng hồ im lặng không một tiếng động. Kim giây vẫn quay tick tick, ngoài ra không có gì cả.

"Này, bị hâm à? Hôm nay cậu bị sao thế?" Hồ Đại khó hiểu hỏi Trọng Lâm. Hôm nay Trọng Lâm có vẻ rất kỳ lạ. Liên tục làm ra những hành động khó hiểu. Giờ thì lại cầm đồng hồ chạy lung tung khắp trường.

Không lẽ tác dụng phụ của tu luyện quá độ?

Hồ Đại khó hiểu. Thôi kệ vậy, không quan tâm.

Sau một lúc chạy lòng vòng khắp trường, Trọng Lâm xác định hoàn toàn không có ma khí trong trường.

"Này! Bị sao thế?" Hồ Đại hỏi lại Trọng Lâm một lần nữa.

Lần này Trọng Lâm xác định không có ma khí trong trường, hắn im lặng nhìn xung quanh. Đành phải chờ hệ thống khởi động xong vậy, có lẽ cái đồng hồ này mất tác dụng chăng?



"Tôi đang tìm ma khí, trong trường có khả năng có ma khí." Trọng Lâm nghiêm trọng nói với Hồ Đại.

"Ma khí?" Hồ Đại ngạc nhiên. Hắn nhìn xung quanh, sau đó giật lại đồng hồ từ tay Trọng Lâm. Tiếp đó một loạt thủ pháp và ấn quyết đánh lên đồng hồ. Sau đó Hồ Đại nghiêm mặt nhìn đồng hồ.

Vẫn không có gì xảy ra!

Hồ Đại nhìn đồng hồ, sau đó quay qua Trọng Lâm dò hỏi: "Xác định ở đây có ma khí?"

Trọng Lâm gật gật đầu. Hắn kể lại chuyện sáng nay cho Hồ Đại nghe. Nghe xong Hồ Đại gật gù.

"Hoá ra là đại thần của trường." Hồ Đại giọng nói mỉa mai với Trọng Lâm.

"Này, vấn đề chính không phải ở đấy!" Trọng Lâm thấy đau đầu. Hết Lý Dương giờ đến Hồ Đại. Hắn bắt đầu cảm thấy dị ứng với từ đại thần này. Đặc biệt nghe từ miệng Hồ Đại, nó có cảm giác cực kỳ chói tai.

"Tớ xác định là trong trường không có ma khí! Hoàn toàn không có!" Hồ Đại xác định với Trọng Lâm.

Trọng Lâm trầm tư suy nghĩ một lúc. Thôi bỏ qua, chuyện gì đến rồi sẽ đến, giờ cứ tìm kiếm như ruồi không đầu, cũng không phải cách, chưa kể hiện tại máy quét cũng quét không ra. Chờ đợi hệ thống vậy.

Trọng Lâm nhìn trường học. Lúc này mọi người đã vào lớp, chỉ còn hắn đang lang thang ngoài sân trường. Hôm nay hắn cúp cua!

Giờ vào học cũng không được, Trọng Lâm lấy điện thoại nhắn tin cho Lý Dương. Lần này hắn luôn mang điện thoại trong người, sau nhiều lần được Lý Dương huấn luyện, hắn cũng đã biết cách dùng điện thoại với ba chức năng nghe gọi chọi.

"Kiếm quán nước gần đây đi, có chuyện gì cùng lúc giải quyết." Trọng Lâm rời khỏi trường, hắn tìm một quán nước gần đấy để cùng trò truyện với Hồ Đại. Và mục đích chính là chờ hệ thống khởi động.

...

"Nói đi, có chuyện gì?" Trọng Lâm ra lệnh cho Hồ Đại.

Hồ Đại bĩu môi nhìn Trọng Lâm. Tên này thay đổi. Trước kia không có thái độ này.

"Hừ!" Hồ Đại hừ lạnh không thèm nói.

Trọng Lâm nhìn Hồ Đại thái độ, cảm giác tên này lại thèm đòn. Tay hắn kín đáo bắn ra một viên lửa nhỏ bằng đầu ngón tay, bay thẳng về phía Hồ Đại.

"Ai ui! Đau!" Hồ Đại hét toáng lên. Người trong quán nhìn sang hắn. Hắn vội vàng im miệng ngồi xuống.



"Đồ b·ạo l·ực, sao cậu thay đổi nhiều quá vậy!" Hồ Đại cay đắng nhìn Trọng Lâm.

Trọng Lâm im lặng không nói gì, trong tay hắn lại hiện ra một viên lửa nhỏ xíu. Lửa to thì sẽ bị phát hiện, nên chỉ có thể nhỏ xíu mà thôi.

"Haizzz!" Hồ Đại chán nản.

"Ha ha, đùa thôi, hôm nay tôi hơi khó chịu. Ai bảo cậu lại thích đùa nghịch đánh lén!" Trọng Lâm cười lên ha hả.

"Thật sự thì có việc gì mà khiến cho đại thần của chúng ta khó chịu đến vậy!" Hồ Đại ai oán như thiếu phụ với Trọng Lâm.

Trong tay Trọng Lâm lại hiện ra một viên lửa nhỏ xíu. Hồ Đại vội vàng im miệng và ngồi ngay ngắn.

"Đồ b·ạo l·ực." Hồ Đại càu nhàu trong miệng. Trọng Lâm làm như không nghe thấy.

Trọng Lâm kể lại toàn bộ sự việc một lần nữa, lần này hắn kể luôn chuyện gặp người Vận Quốc.

"Ma khí? Vận Quốc?" Hồ Đại suy nghĩ.

"Chuyện ma khí bỏ qua, cậu biết Vận Quốc chứ?" Trọng Lâm dò hỏi Hồ Đại. Hắn tò mò, cô gái đó là ai. Tại sao lại đến nơi này, còn có cái khí xanh xanh đó là gì? Hắn thật sự tò mò.

"Vận Quốc, là quốc gia phía bắc biên giới Đại Việt chúng ta. Nơi đó chủ yếu nhất là các phù chú và đạo sư. Ngoài ra còn có một chức nghiệp là âm dương sư. Nghe đồn bọn họ chuyên sử dụng linh hồn để trị linh hồn!"

"Linh hồn trị linh hồn? Là sao?" Trọng Lâm không hiểu

"Là bọn hắn chuyên t·ấn c·ông linh hồn và điều khiển linh hồn. Linh hồn người sống lẫn linh hồn n·gười c·hết. Bọn họ có thể khu qua trừ quỷ, ngoài ra còn sử dụng các linh hồn được gọi là các thức thần, điều khiển thức thần để t·ấn c·ông kẻ địch. Bọn chúng t·ấn c·ông vô hình vô ảnh, cực kỳ khó chơi." Hồ Đại lời nói cực kỳ kiêng kỵ các chức nghiệp giả của Vận Quốc.

"Người mà cậu gặp có thể là một đạo sư." Hồ Đại trả lời cho Trọng Lâm.

"Nhưng bọn họ đến đây làm gì chứ?" Trọng Lâm nghi ngờ.

"Không biết a! Một là đi lạc, hoặc đang du lịch, lịch luyện gì đấy." Hồ Đại bâng quơ trả lời.



"Lịch luyện mà từ Vận Quốc sang Đại Việt?" Trọng Lâm hồ nghi.

"Sao lại không chứ, như tớ, có khi lịch luyện sang tận phương Tây đánh với quỷ hút máu, hoặc lên phương bắc thử sức với dã nhân thì đã sao đâu!"

"Nhưng sao cô ta lại t·ấn c·ông tôi chứ?" Trọng Lâm hoàn toàn không hiểu.

"Thế thì phải đi hỏi cô ta, còn tớ sao mà biết được chứ." Hồ Đại trả lời Trọng Lâm. "Nhưng luồng khí xanh mà cậu nói, có thể là tịnh thiên địa chú, hoặc có thể là thanh tâm chú, nhưng khả năng cao là tịnh thiên địa chú, một trong 6 đại thần chú của Đạo Giáo."

"A a a, thật phiền phức." Trọng Lâm nghe một hồi cảm thấy nhức đầu.

"Nhưng mà nơi khi nãy cậu đến, có tử khí." Hồ Đại nhắc nhở Trọng Lâm.

"Tử khí? Khí tức của n·gười c·hết?" Trọng Lâm nghi hoặc.

"Đúng, cũng không đúng, tử khí là khí của n·gười c·hết, nhưng nơi cậu đến, có thể là từng là nơi tụ tập của một đám linh hồn. Linh hồn cũng có tử khí, và đám Đạo Sư cực kỳ mẫn cảm với khí tức của đám linh hồn này."

"Thật xúi quẩy, vậy cô ta nghĩ rằng tôi là linh hồn?"

"Có thể như vậy, muốn biết thì đi mà hỏi cô ta." Hồ Đại lười nhác trả lời Trọng Lâm. Sau đó hắn nghĩ nghĩ một hồi lại nói. "Cho cậu biết tin này. Nghe nói có một đám Tà Linh Giáo chạy từ Vận Quốc sang Đại Việt, chúng bị Đạo Sư t·ruy s·át. Một đám Đạo Sư đã nhập quốc Đại Việt để t·ruy s·át đám này, có thể cô gái mà cậu gặp thuộc nhóm người này."

Hồ Đại nói xong lại im lặng, suy nghĩ một lúc lại lắc đầu: "Nhưng không có khả năng lại ở đây, đây thuộc Trung Bộ rồi, mà nghe nói bọn chúng đang chiến đấu ở Bắc Bộ, sao lại ở Trung Bộ được."

"Hay có kẻ đã trốn xuống Trung Bộ?" Trọng Lâm dò hỏi.

"Có khả năng, nếu vậy thì rất nguy hiểm. Đám Tà Linh Giáo này rất thích thu thập khí tức người sống để nuôi dưỡng tà linh." Hồ Đại nghiêm mặt nói với Trọng Lâm.

"Ngoài ra, lần này tớ xuống núi, cũng có việc, nhưng sẽ ở khoảng một tháng sau."

Trọng Lâm nghi hoặc, một tháng sau? Đó cũng là thời gian mà hắn thi xong tốt nghiệp.

"Chính xác là sau khi các cậu thi xong tốt nghiệp." Hồ Đại lại tiếp tục nói.

"Vậy thì liên quan gì đến tôi?" Trọng Lâm nghi hoặc.

"Tớ phải nhập học Đại Học, và lần này, tớ đến mời cậu cùng tham gia." Hồ Đại nhìn Trọng Lâm. Đây là chuyện hắn cần Trọng Lâm giúp đỡ.

"Đại học?" Trọng Lâm cả kinh.

Ta không muốn đi học!!!!

....