Chương 38: Đề nghị sau khi tốt nghiệp.
"Đúng, vào đại học, kể cả cậu, cũng nên tham gia." Hồ Đại cười cười trả lời Trọng Lâm
Trọng Lâm trầm tư, vẻ mặt căng thẳng, hắn không thích đi học. Lần này vì thi tốt nghiệp, hắn đã đầu tư tâm sức rất nhiều. Giờ đây kêu hắn đi học đại học, mẹ hắn sẽ rất vui, nhưng hắn không vui tí nào.
"Không, mất thời gian, tôi muốn dành thời gian tu luyện, không có thời gian cho việc học đâu." Trọng Lâm từ chối thẳng thừng.
"Từ từ, không phải như cậu nghĩ đâu, đây là trường Đại học Chức Nghiệp Giả." Hồ Đại cười cười. Hắn tin chắc Trọng Lâm sẽ hứng thú với cái này.
"Đại học Chức Nghiệp Giả?" Trọng Lâm nghi ngờ, có trường này sao? Sao hắn không nghe thấy?
"Đúng, không nghe lầm đâu, nhiệm vụ của các học sinh trường này là tu luyện và ra chiến trường." Hồ Đại trầm giọng. Chiến trường của Chức Nghiệp Giả là nơi rất nhiều Chức Nghiệp Giả nằm xuống, cũng có người quật khởi từ nơi này.
"Chiến trường Chức Nghiệp Giả? Các Chức Nghiệp Giả của các quốc gia đánh nhau?"
"Đúng, cũng chưa đủ, chiến trường bao gồm các quốc gia, các chức nghiệp giả xâm lược, cũng có thể là các Chức Nghiệp Giả gây tội lỗi cần phải t·ruy s·át. Hoặc một môn phái tà ma nào đấy mà cần các quốc gia cộng đồng tru diệt." Hồ Đại giải thích cho Trọng Lâm, điều này chắc chắn Trọng Lâm không biết.
"Thế giới Chức Nghiệp Giả không hoà bình như cậu tưởng tượng đâu, thế nên mới có các cục Dị Năng Quốc Gia, nhưng gần đây, các cục Dị Năng Quốc Gia không đủ lực lượng để lo hết, thế là cộng đồng thế giới đề xuất thành lập trường Chức Nghiệp Giả, không còn chuyên về Dị Năng nữa, mà là toàn bộ. Người thường nếu có năng khiếu luyện võ, cũng có thể tham gia, và biết đâu sẽ trở thành một Cổ Võ Giả."
Chức Nghiệp Giả trước kia chỉ là chuyên biệt của Cổ Môn, của Cổ Gia Tộc và các môn phái ẩn môn. Nên tên tuổi của Chức Nghiệp Giả hầu như giới thường dân không ai biết. Chỉ có các nhà tài phiệt, các lãnh đạo là biết được, và hầu như toàn bộ những người này, không phải Chức Nghiệp Giả thì cũng có Chức Nghiệp Giả bảo vệ. Vì Chức Nghiệp Giả quá đặc thù so với người thường, và có lẽ chỉ có Cổ Võ Giả là không khác người thường bao nhiêu, Cổ Võ Giả là từ tập luyện mà lên. Nên giờ đây, thường dân có cơ hội để trở thành Cổ Võ Giả.
Luyện võ là sẽ trở thành Võ Giả nếu kiên trì, còn thành Cổ Võ Giả, bắt buộc phải có công pháp. Mà công pháp đã bị các môn phái lũng đoạn, không truyền ra ngoài, nên thường dân muốn thành Cổ Võ Giả là con số không, trừ khi có kỳ ngộ. Giờ đây, quốc gia ban cho họ kỳ ngộ đó.
"Quốc gia có công pháp của Cổ Võ sao?" Trọng Lâm ngạc nhiên hỏi. Vì trước giờ theo hắn biết quốc gia và Cổ Võ không liên quan với nhau.
"Quốc gia không có công pháp sao?" Hồ Đại cười ha ha "Thế cậu nghĩ, quốc gia là gì?"
Trọng Lâm im lặng, quốc gia là quốc gia chứ là gì? Là các lãnh đạo chính trị dẫn đầu dân chúng đi về phía huy hoàng.
"Thế này nhé, mỗi quốc gia có một lãnh địa riêng đúng không?" Hồ Đại từ từ giải thích cho Trọng Lâm. Có lẽ kết quả sẽ khiến Trọng Lâm khó tưởng tượng ra được.
"Đúng!"
"Thế mỗi môn phái cũng có một lãnh địa đúng không?"
"Đúng!"
"Mỗi quốc gia có các thủ tướng, nguyên thủ, thư ký ... các cấp các ban ngành để xử lý sự vụ. Môn phái cũng vậy, cũng có chưởng môn, chưởng lão, cấp phân điện,... để xử lý sự vụ môn phái."
"Người đứng đầu môn phái luôn là người có uy vọng nhất trong môn phái và đệ tử, người đứng đầu quốc gia cũng là người có uy vọng với dân chúng. Mỗi lãnh địa môn phái là do môn phái mạnh nhất trấn áp và lãnh đạo. Quốc gia cũng vậy, là thế lực mạnh nhất trấn áp toàn bộ lãnh địa đấy. Vậy nên cậu đừng suy nghĩ rắc rối quốc gì là gì, mà hãy nghĩ, quốc gia là môn phái mạnh nhất của lãnh địa đấy, nó bao trùm lên mọi môn phái khác."
Hồ Đại nhìn Trọng Lâm đang choáng váng, sau đó lại nói.
"Vậy nên mỗi người chúng ta, khi sinh ra mang một quốc tịch, tức là một môn phái, chúng ta thuộc môn phái mạnh nhất của lãnh địa đó - quốc gia."
"Quốc gia là mạnh nhất, nên khi quốc gia ra lệnh, các môn phái trong lãnh địa của quốc gia, dù có khó chịu, cũng phải nắm lỗ mũi mà chịu thôi. Giao ra công pháp, còn chưa kể phải cử ra người trong tông môn để đi dạy học nữa kìa."
"Thế thì môn phái chịu thiệt à? Và quốc gia làm vậy khác nào là c·ướp?" Trọng Lâm hồ nghi. Nếu quốc gia nào cũng làm vậy, chắc chắn sẽ có môn phái nổi dậy phản loạn. Vì đơn giản môn phái đã không thuộc phạm trù người thường rồi, còn chấp nhận cho người khác ra lệnh sao?
"Không như cậu nghĩ đâu, sẽ có quyền lợi đi kèm. Môn phái sẽ được hưởng phúc lợi của quốc gia, phúc lợi đó chỉ có cao tầng biết. Ngoài ra các đệ tử của các môn phái còn có đặc quyền được vào đấy học." Hồ Đại ánh mắt hướng đến, hắn rất muốn đi học ở trường này, vì nơi này sẽ có các đệ tử của các môn phái và các chức nghiệp khác nhau.
"Đặc biệt nhất, công pháp của các môn phái không còn đặc biệt riêng từng môn phái nữa, mà chúng ta có thể xem và học hỏi. Đó là điều quan trọng nhất. Thời đại này không phải cứ của mình là mình quý, mà phải tụ tập bách gia, lớn mạnh bản thân. Nhưng các môn phái cứ luôn lục đục với nhau. Bây giờ người đứng ra làm điều đó là chính phủ quốc gia." Hồ Đại cảm thấy đây là quyết định chính xác nhất của quốc gia. Đặc biệt là với người thích so đấu với kẻ khác như hắn. Và hắn tin chắc Trọng Lâm cũng sẽ thích thú với điều này.
Trọng Lâm nghe xong đích xác rất hứng thú. Võ học bách gia, hắn cũng mang võ học bách gia, nhưng không ngại học thêm. Vì hắn biết cách tinh lọc và chiết xuất ra phần tinh của võ học, loại bỏ phần thô. Nên nghe xong Hồ Đại nói, hắn rất hứng thú.
"Điều kiện gia nhập là gì?" Trọng Lâm hứng thú hỏi.
"Một là đệ tử của một môn phái!"
Nghe xong Trọng Lâm ỉu xìu, hắn không phải đệ tử của bất kỳ môn phái nào hết. Mặc dù hắn là người Trọng Gia, nhưng dám nói ra sao, nói xong đảm bảo hôm sau Tiên Tông xuất hiện chém hắn ngay. Nhưng chỉ là điều đầu tiên, còn điều thứ hai nữa mà.
"Điều thứ hai là gì?"
"Điều thứ hai là cơ hội dành cho các thường dân. Tham gia cuộc thi năng khiếu. Năm nào cũng tổ chức, nhưng năm nay sẽ có các giám khảo của trường Chức Nghiệp Giả tham gia lựa học sinh, họ sẽ tìm kiếm tài năng từ trong cuộc thi năng khiếu đấy."
"Thế thì khác gì phải bại lộ thực lực trước người thường đâu chứ." Trọng Lâm không muốn cao điệu, hắn không muốn kẻ thù mò tới. Một tên họ Trọng, không môn phái, thực lực lại cao, không bị Tiên Tông dò xét, hắn đem đầu cho Hồ Đại làm bóng đá. Tiên Tông mạnh đến mức đã bao trùm cả quốc gia, chỉ là bọn chúng không muốn tham dự vào mà thôi.
"Đã nói đó là cho người thường." Hồ Đại cười ha ha. "Với cậu thì lại khác, tớ sẽ dẫn tiến cậu nhập học. Vậy nên cậu chỉ cần theo tớ nhập học mà thôi. Đây là việc tớ giúp cậu. Đừng cảm ơn, chúng ta là bạn mà. Ha ha" Hồ Đại cảm thấy Trọng Lâm sẽ cảm ơn hắn vì việc này. Nhưng rất tiếc, Trọng Lâm không đáp lại hắn, chỉ im lặng nhìn hắn. Sau đó hỏi.
"Thế cần nhờ tôi việc gì?"
Hồ Đại lúc này im lặng, hắn không dám nói. Thật sự rất mất mặt. Dù gì hắn cũng là thiên tài của môn phái, lần này được cử đi nhập học đại học, mỗi môn phái danh ngạch rất ít, chưa kể hắn còn đòi hai danh ngạch. Kết quả hắn gây chuyện nảy lửa trong môn phái, sau đó hắn đạt được hai danh ngạch, nhưng đổi lại, hắn mất sạch quyền lợi. Người khác được lo toàn bộ chi phí ăn ở đi học, còn hắn, hai bàn tay trắng xuống núi.
"Bao nuôi tớ được không?" Hồ Đại lí nhí trong miệng.
Trọng Lâm không nói lời nào, đứng dậy bỏ đi. Bao nuôi? Tao là gay hả thằng kia?
"Này này, sao im lặng luôn thế!" Hồ Đại gọi theo.
Trọng Lâm quay lại mặt mũi hầm hầm.
"Biến! Tao không chơi gay!"
"Không không, tớ nhỡ lời, thật sự là cần một chỗ ăn ở, vì môn phái không lo cho các đệ tử chuyện này!" Hồ Đại vội vàng giải thích. Nhưng hắn cũng giấu diếm Trọng Lâm. Không muốn tiết lộ chuyện môn phái.
"Giúp tớ đi mà, ra ngoài chỉ có mỗi cậu là bạn tớ thôi!" Hồ Đại năn nỉ Trọng Lâm.
Trọng Lâm suy nghĩ ngẫm. Thật sự hắn cũng muốn giúp. Nhưng tên kia dùng từ bao nuôi, hắn hiểu là ăn nhờ ở đậu, nhưng từ ngữ nghe thật chói tai nên hắn mới vậy. Về tình về lý, Hồ Đại giúp hắn nhập học, hắn cũng nên cảm tạ. Nhưng không cho tên này một bài học thì cái miệng không yên được.
"Giúp thì giúp được. Nhưng nên nhớ, đừng bao giờ dùng từ bao nuôi! Tao không chơi gay!" Trọng Lâm gằn giọng.
Quay lại chỗ ngồi, Trọng Lâm suy nghĩ về chuyện học tập này. Nhưng có điều hắn không hiểu. Tại sao quốc gia lại ra sức như vậy. Chỉ cần ra lệnh là được thôi mà, các môn phái sẽ giúp quốc gia chuyện các chức nghiệp giả tà ác gây chuyện. Sao lại vẽ ra trường học này nọ làm gì. Càng nghĩ càng khó hiểu. Trọng Lâm hỏi thẳng Hồ Đại. Nghe được thắc mắc của Trọng Lâm, Hồ Đại cũng im lặng.
"Cậu biết chuyện bí cảnh và người bí cảnh chứ?" Hồ Đại hỏi Trọng Lâm.
Tất nhiên hắn biết, vì bí cảnh mà gia tộc hắn đắc tội với Tiên Tông, và cũng vì bí cảnh mà gia tộc hắn chỉ còn hai người. Trọng Lâm gật đầu biểu thị biết.
"Cha mẹ tớ đều đ·ã c·hết, tớ được tông môn nuôi dưỡng từ nhỏ. Cũng là do bí cảnh, cha mẹ liều c·hết để bảo vệ cửa vào bí cảnh, không cho người trong bí cảnh đi ra thiên địa này!" Hồ Đại buồn bã trả lời.
"Đây cũng chính là chiến trường mà tớ nói."
Im lặng một lúc, Hồ Đại bưng cốc nước lên uống. Hắn trầm tư nhớ lại chuyện xưa. Cha mẹ đã mất đi, hắn một mình lặng lẽ tu luyện, quyết tâm báo thù, dù kẻ thù khi đó của cha mẹ cũng đ·ã c·hết, nhưng hắn quy tội toàn bộ cho bí cảnh. Hắn căm thù bí cảnh,và quyết tâm một ngày nào đó hắn cũng sẽ đi ra chiến trường g·iết sạch người trong bí cảnh.
Trọng Lâm thấy Hồ Đại im lặng, hắn cũng không lên tiếng làm phiền. Để cho Hồ Đại trầm tư.
"Các bí cảnh hiện tại càng ngày càng mạnh, cần phải hợp lực nhiều môn phái mới trấn áp được bí cảnh. Nhưng khả năng đoàn kết của các môn phái là vô cùng yếu ớt. Quốc gia cũng phải chống cự lại bí cảnh. Trước kia mỗi môn phái chỉ lo cho lãnh địa của mình, bí cảnh xuất hiện lãnh địa môn phái nào thì môn phái đó tự lo, quốc gia sẽ giúp đỡ, còn không trong lãnh địa môn phái thì quốc gia tự lo. Môn phái giúp đỡ rất ít. Dù rằng bí cảnh mở ra có rất nhiều bảo tàng, nhưng cũng dùng mạng mà lấp vào. Vậy nên các môn phái vừa thích vừa sợ bí cảnh, nhưng đó chỉ là trước kia. Giờ đây bí cảnh mở ra càng ngày càng nhiều, và thực lực cũng cực kỳ cao. Nhiều môn phái bị bí cảnh xoá sổ, quốc gia phải trấn áp mới được. Nhưng quá nhiều thì quốc gia cũng lực bất tòng tâm. Nên giờ đây, quốc gia thành lập trường học với hai mục đích, một là quy tụ đoàn kết các môn phái, hai là tạo ra máu mới cho quốc gia. Khi cậu gia nhập vào trường học, cũng là đánh lên dấu hiệu của quốc gia, khi quốc gia cần, cậu bắt buộc phải lên chiến trường. Có thể xem trường đại học Chức Nghiệp Giả như trường q·uân đ·ội dự bị của quốc gia."
Trọng Lâm nghe xong cũng trầm tư suy nghĩ. Thì ra là vậy, không có bất kỳ bữa cơm nào miễn phí cả. Toàn bộ đều có cái giá của nó. Gia nhập trường học, được cung cấp tài nguyên tu luyện, được học công pháp, được đầu tư rất nhiều. Cái giá bỏ ra đó là nghe lệnh của quốc gia khi quốc gia cần.
Trọng Lâm suy nghĩ được và mất trong chuyện này. Sau một lúc suy nghĩ. Hắn vẫn quyết định nhập học. Bảo vệ quốc gia là bảo vệ nhà. Hắn muốn bảo vệ nhà của hắn hiện tại. Hắn không muốn tương lai lại vì một bí cảnh hay vì một Tiên Tông nào đó mà lại tan nhà nát cửa.
"Lang thang đâu đó đi, khi tôi học về sẽ sắp xếp chỗ ở cho cậu."
Trọng Lâm nhìn hệ thống, cũng sắp đến giờ hệ thống khởi động. Chuyện ma khí trong trường học, hắn nhất định phải điều tra.
....
ps: Cầu đánh giá, cầu comment. Mỗi lời đánh giá và comment của các đạo hữu là một lời giúp sức cho tác giả hoàn thiện hơn bộ truyện và giúp truyện được nhiều người biết hơn. Chân thành cảm tạ.