Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Biết Võ

Chương 44: Dị Năng Cục




Chương 44: Dị Năng Cục

Chương 44: Dị Năng Cục.

"Mày bảo vệ cho Lý Dương!" Trọng Lâm chụp lấy vai của Hồ Đại kéo sang một bên. Đối mặt với tên hắc y nhân.

"Tên này là sao?" Lý Dương hỏi Hồ Đại.

"Đám này là tà linh giáo phái, chuyện tu luyện bằng cách nuốt linh hồn của người sống. Châm ngôn của bọn chúng đời người là bể khổ, phổ độ chúng sinh đến nơi cực lạc." Hồ Đại nhìn chằm chằm tên hắc y nhân và giải thích với Lý Dương.

"Sao giống châm ngôn của phật vậy?" Lý Dương thắc mắc.

"Bọn chúng thờ a tu la, hình xăm trên tay là Tỳ Ma Chất Đa, một vị vương của A tu la, còn được xưng là tu la phật. Nhưng tên này hiếu sát hiếu chiến, đám tà linh giáo phái thờ phụng hắn, cũng tính tình như hắn, hiếu sát hiếu chiến, thích lấy linh hồn người thường tu luyện, nên ở Vận Quốc được xem là tà linh giáo phái. Trước đây bọn chúng gọi là Tỳ Ma phái. Vừa rồi tại Vận Quốc liên hợp các phái đánh sụp đổ Tỳ Ma phái. Cũng nghe tin bọn chúng đã chạy đến Đại Việt chúng ta, nhưng tớ nghe nói bọn chúng đang ở miền Bắc. Không ngờ bọn chúng đã đến Trung Bộ."

"Bọn chúng tại Vận Quốc thường xuyên tìm kiếm các bộ lạc ít người và nơi hẻo lánh, sau đó bọn chúng tế sống cả làng để luyện linh." Hồ Đại nghiến răng kể.

Tại Vận Quốc, Tỳ Ma phái là một đại giáo phái, Đạo Giáo cùng nhiều phái khác nhiều lần ra quân tiễu trừ, nhưng chưa lần nào đánh được tổng bộ. Không ai biết tổng bộ nơi nào. Các phân đường thì đánh sập chỗ này, chỗ khác lại mọc lên. Như nấm mọc sau mưa, không cách nào tiêu diệt toàn bộ. Nhưng trong tháng trước, một lần vô tình, Thánh nữ của Đạo Giáo vô tình phát hiện ra tổng bộ của Tỳ Ma phái, thế là có một trận bao vây của toàn bộ các giáo phái, Tỳ Ma phái tan tác. Sau đó Tỳ Ma phái trốn về phía phương Nam, đi vào Đại Việt.

Nhưng cũng có tin tức truyền lại rằng, Tỳ Ma phái đang tìm cách t·ruy s·át thánh nữ của Đạo Giáo. Nghe đồn, thánh nữ của Đạo Giáo thức tỉnh dị năng Mộng Tỉnh, một trong các dị năng được lưu truyền là của Bồ Đề Lão Tổ. Một giấc mộng đi tam thiên, không nơi nào không đến được. Đạo giáo lưu truyền dị năng này như một truyền thuyết, không ai thức tỉnh được. Nhưng một ngày nọ, một trước cổng Đạo Giáo, chưởng môn Đạo Giáo bắt gặp một cô gái đang quanh quẩn trước cửa sơn môn, khi chưởng môn đến hỏi, thì cô gái ngơ ngác sau đó hốt hoảng rồi biến mất. Lúc này chưởng môn Đạo Giáo mới phát hiện ra đấy là nguyên hồn, thứ cần nhất để đạt được dị năng Mộng Tỉnh. Sau đó Đạo Giáo đã huy động toàn bộ môn phái để đi tìm cô gái đó. Rất may mắn khi thức tỉnh dị năng, cô gái đó rất yếu nên không thể thay đổi hình dạng của mình, nên đã bị Đạo Giáo tìm được, và đưa về Đạo Giáo làm Thánh Nữ, được đích thân chưởng môn dạy pháp, nhưng lại xưng huynh muội, gọi là thay lão tổ nhận đồ đệ. Đó là Thánh Nữ hiện tại của Đạo Giáo.

Trọng Lâm dùng tốc độ áp sát tên hắc y nhân, muốn tốc chiến tốc thắng. Quyền hoá trảo, ra đường hiểm đánh vào yết hầu của tên hắc y nhân. Tên hắc y nhân thấy Trọng Lâm lao đến, không né tránh còn đối diện trực tiếp với Trọng Lâm.

"Nhóc cứng, muốn cứng chọi cứng sao? Khặc khặc." Tên hắc y nhân cười lên man rợ.

Hắn cùng dùng trảo bắt lấy Trọng Lâm, mặc kệ trảo của Trọng Lâm đi đến yết hầu của hắn.



Trọng Lâm thấy tên hắc y nhân không né tránh mà còn t·ấn c·ông, lấy thương đổi thương, Trọng Lâm nghi hoặc, đến gần tên hắc y nhân trong khoảng 5m, đột nhiên cảm giác nguy hiểm dâng lên, tóc gáy Trọng Lâm dựng ngược. Hắn không biết đến từ đâu, nhưng cảm giác mách bảo, tiếp tục t·ấn c·ông hắn sẽ bị trọng thương hoặc nguy hiểm tính mạng. Trong tích tắc lao lên, Trọng Lâm đổi hướng, trảo hướng về cổ tay của tên hắc y nhân.

"Đã muộn rồi, khặc khặc!" Tên hắc y nhân cười lên, trảo vẫn đánh thẳng về phía Trọng Lâm.

Trảo của Trọng Lâm chụp được cổ tay của tên hắc y nhân. Nhưng đột nhiên một cảm giác đau buốt đánh thẳng vào đầu của hắn, khiến đầu hắn đau như búa bổ, phía tay bắt lấy cổ tay của hắc y nhân thì bỏng rát khó chịu. Trọng Lâm vội vàng buông tay ra và lùi về phía sau. Hắn đưa bàn tay lên nhìn, thấy năm đầu ngón tay đã xạm đen, nóng rát rất khó chịu. Trọng Lâm nhíu mày nghi hoặc.

"Đây là thứ gì?"

"Nh·iếp Hồn Linh! Tà thuật của Tỳ Ma phái!" Hồ Đại lên tiếng giải thích cho Trọng Lâm. "Bọn chúng dùng linh hồn của n·gười c·hết để luyện tà thuật. Tra tấn và g·iết người để tạo ra linh hồn oán niệm, sau đó bọn chúng luyện hoá oán niệm đấy, sau đấy cho tà linh ăn oán niệm, từ từ tà linh lớn mạnh trở thành nh·iếp hồn linh. Đặc điểm của Nh·iếp Hồn Linh là vô hình vô vị, rất khó phán đoán. Bọn chúng như một vòng bảo vệ xung quanh đệ tử của Tỳ Ma phái, vừa có thể công vừa có thể thủ. Thứ bám trên tay cậu chính là độc oán từ Nh·iếp Hồn Linh."

"Bọn Nam Man chúng mày thật phiền phức, cứ luôn truy đuổi bọn tao. Tao đang tức giận và đói bụng. Bọn mày xem như xui xẻo." Tên hắc y nhân nghiến răng.

"Mà này Hồ Đại, nó nói cái gì thế? Nãy giờ tao nghe như hát cổ, chả hiểu gì cả!" Trọng Lâm vừa xoa xoa mấy ngón tay, ngoái đầu nhìn lại Hồ Đại.

Thật sự cả đám chả hiểu tên này nói cái gì, cũng chẳng biết tại sao lại bị vùi dập. Chỉ biết tên này là kẻ địch.

Lúc này Hồ Đại ngơ ngác. "Ừ nhỉ, tớ cũng không biết nó nói cái gì. Nhưng mà, tìm cách trốn đi đã, tên này không dễ chơi đâu."

"Độc sao? Cái này chẳng qua là oán độc, một loại linh khí mà thôi." Tầm mắt của Trọng Lâm cao hơn Hồ Đại, cũng cao hơn thế giới này nhiều lắm.

Thế giới này cũng chưa biết linh khí là gì. Đây là một điều khó hiểu, vậy nên cách vận dụng chắc chắn cũng không ai biết hoặc có rất ít người biết. Bọn họ sử dụng linh khí, nhưng xem nó như thần bí, và có rất nhiều cái tên khác nhau. Còn với Trọng Lâm, bất kỳ năng lượng ngoại biên đều không thoát khỏi linh khí. Mà để chống lại linh khí, chỉ có thể sử dụng linh khí.



Tên hắc y nhân này chắc chắn là một tên Linh Năng Giả, vì thế giới khác biệt, nhưng bản chất như nhau. Cấp thấp có thể vận dụng linh khí chỉ có thể là Linh Năng Giả.

Trọng Lâm từ từ tụ lại linh khí. Lúc này thực lực Trọng Lâm đã khác xa lúc trước. Trước kia linh khí bao quanh quyền đầu chỉ một đốm nhỏ thì bây giờ đã bao khoả gần như cả cánh tay. Đó là cực hạn của cấp thấp. Để bao phủ toàn thân thì chỉ có đạt đến Luyện Tạng Cảnh, tại nơi này là Thần Cấp, thì mới có thể tự do vận dụng linh khí bao khoả toàn thân.

Hoả hệ linh khí, khắc tinh của độc hệ linh khí, chỉ cần là độc, toàn bộ đều sẽ bị thiêu đốt. Hai cánh tay của Trọng Lâm bốc lên ngọn lửa. Dưới chân phong linh khí lượn quanh, gia tăng tốc độ cho Trọng Lâm. Song trọng linh khí đều được vận dụng. Nếu là võ giả của Vẫn Tinh thấy cảnh này chắc chắn sẽ há hốc mồm. Vì công pháp chỉ một hệ, nếu vận dụng song hệ công pháp thì yêu cầu độ thuần thục, cũng như khả năng tư duy kết hợp và thực hành phải cực kỳ nhuần nhuyễn, bằng không thì địch chưa c·hết đã bị phản phệ mà c·hết.

Trọng Lâm vô tư sử dụng, bởi vì Thái Cực Quyết của hắn, bao hàm toàn bộ tất cả các hệ, và hắn đã diễn luyện không biết bao nhiêu lần, đừng nói hai hệ, mà ba bốn năm hệ hắn cũng thể vận dụng được, nhưng càng nhiều thì càng kém linh hoạt.

"Bọn nhóc, đến đây nào, tao muốn linh hồn tươi trẻ của bọn mày. Khặc khặc" Tên hắc y nhân tiếp tục cười và lướt nhanh đến phía Lý Dương. Hắn phát hiện ra, Lý Dương là đứa yếu nhất trong cả đám. Cần phải tẩm bổ để phục hồi trước, rồi chiến đấu tính sau. Hắn cũng nhìn ra Trọng Lâm là đứa khó chơi nhất trong đám này, dù rằng tên này thực lực yếu hơn hắn, nhưng khả năng phản ứng linh hoạt không kém gì hắn. Hắn cần phải đánh nhanh rút gọn. Dị Năng Cục đang truy lùng hắn. Ngoài mặt thì hắn đang cười khặc khặc, nhưng thật ra hắn đang tìm mọi cách để hồi phục và chạy trốn.

"Đối thủ của mày là tao." Trọng Lâm đã phán đoán ra ý đồ của tên này, Trọng Lâm đạp phong linh khí lướt nhanh tới tên hắc y nhân, dù xuất phát sau nhưng lại đến trước. Một quyền đánh thật mạnh vào người tên hắc y nhân.

Tên hắc y nhân không ngờ được Trọng Lâm lại nhanh đến mức này, dù rằng trước đó Trọng Lâm cũng rất nhanh, nhưng không bằng hắn, vậy nên hắn chắc chắn khi hắn tiếp cận được Lý Dương, tên này cũng không đến kịp, nhưng không ngờ bị tốc độ của Trọng Lâm làm hỏng kế hoạch. Một quyền đánh trực tiếp vào người của hắn. Dù bất ngờ nhưng hắn cũng không quan tâm, độc oán không phải để chơi đùa.

"Thật nhanh. Nhưng vô dụng! Ngươi quên..." Tên hắc y nhân không thèm để ý, vì ỷ vào độc oán bảo vệ cơ thể. Nhưng lúc này điều bất ngờ xảy ra, xung quanh người tên hắc y nhân theo quyền của Trọng Lâm đi tới đâu thì khói đen bốc lên tới đó, còn nghe cả tiếng xèo xèo. Một quyền đánh thẳng vào người tên hắc y nhân không thèm phòng bị.

Tên hắc y nhân vừa rú lên đau đớn vừa bay ngược về phía sau.

"Tao không biết mày là ai, nhưng đã đụng đến tao thì c·hết chắc." Trọng Lâm lườm tên hắc y nhân. Trọng Lâm đang vừa đánh vừa phỏng đoán thực lực hiện tại của mình sau khi sử dụng linh khí. Hắn cấp hai đỉnh phong, tên hắc y nhân cấp bốn. Chỉ cần đánh bất ngờ thì chắc chắn hắn sẽ g·iết cả cáp bốn, còn triền đấu thì cần phải xem lại. Nhưng thật sự tên này, quá yếu, dù là cấp bốn, nhưng không đem lại cảm giác áp bức cho hắn như khi hắn gặp Văn Dũng lúc trước. Có lẽ là do ma khí.

Hồ Đại lúc này đã ngơ ngác, từ lúc Trọng Lâm sử dụng hoả linh khí, Hồ Đại cảm giác chân run, một luồng áp bức không hiểu đè lên người hắn. Rõ ràng Trọng Lâm chỉ cấp hai, còn hắn đã cấp ba, và chạy xa một đoạn dài trên cấp ba. Nhưng từ khí thế của Trọng Lâm, hắn tin chắc không đến hai đấm, hắn c·hết tươi. Lúc trước chỉ là nghĩ Trọng Lâm mạnh hơn hắn, giờ đây là Trọng Lâm miễu sát hắn. Hồ Đại cảm giác thất bại tràn trề. Nhưng sau đó hắn hưng phấn, Trọng Lâm từng nói sẽ dạy cho hắn. Đây là điều hắn cần, Trọng Lâm có lẽ có cách giúp hắn tăng cao thực lực.

"Ồ, cấp hai mà mạnh như vậy à? Xem ra có liên quan đến tà giáo. Bắt luôn cả hắn." Một giọng nói vang lên từ xa.

Cả nhóm giật mình nhìn sang. Từ xa đang có bốn người nhìn bọn hắn. Cảm giác như bọn họ đã quan sát từ lâu lắm rồi. Có người thì ngồi trên thành tường, có người thì đứng. Đặc biệt trong đó có hai người rất khác biệt. Một người thanh niên mặc quân phục, nét mặt lạnh lùng cương nghị, như thể trên đời không có gì thoát khỏi mắt ta, và một cô gái, chính là cô gái mà Trọng Lâm đã gặp. Tên thanh niên đang bay lơ lửng trên không. Thần Cấp?



Trọng Lâm nheo mắt nhìn tên thanh niên, từ người này, hắn cảm giác được nguy hiểm, nhưng Trọng Lâm cảm giác được, đây không phải là thần cấp, mà chỉ là phong hệ linh khí, tên này là một Dị Năng Giả hệ phong.

"Dị Năng Cục?" Hồ Đại la lên. "Nguyễn Long sư huynh."

"C·hết tiệt, lại là đám âm hồn bất tán." Tên hắc y nhân thấy người của Dị Năng Cục đến, hắn lầm bầm trong miệng, vội vàng tìm cách trốn thoát. Hắn nhảy khỏi sân thượng muốn t·ẩu t·hoát.

"Chạy đi đâu?"Nguyễn Long đưa tay lên, tạo thành một lốc xoáy bao vây tên hắc y nhân lại. Trong lốc còn mang theo cả sắc bén, xoắn da thịt tên hắc y nhân nát bươm, máu me đầm đìa.

Tên hắc y nhân gầm lên đau đớn. Lốc xoáy cản không cho hắn rời đi, mà thực lực của hắn lúc này đã thương còn thêm thương. Làm gì có cách nào trốn thoát. Đôi mắt oán độc hắn nhìn sang Trọng Lâm. Nếu không phải vì tên này, thì sao lại có tình trạng như thế.

"Có lườm thì cũng không thoát đâu!" Nguyễn Long lạnh lùng nói.

"Người này là ai?" Trọng Lâm thì thầm với Hồ Đại. Hắn đã bỏ qua cô gái người Vận Quốc kia, chỉ chú ý đến Nguyễn Long.

"Nguyễn Long, cục trưởng cục Dị Năng của khu vực Trung Bộ." Hồ Đại sùng bái nhìn Nguyễn Long.

"Dị Năng Cục? Cục Trưởng?" Trọng Lâm ngạc nhiên.

.....

p/s: Xin lỗi vì đã lâu không ra chương. Dạo này ta gặp khủng hoảng với công việc, tâm trí không thể tập trung để mà viết được. Ta cảm thấy áy náy và xin lỗi các độc giả. Ta viết bộ này chỉ vì đam mê mà thôi. Nên tâm trí vẫn phải để cho vấn đề kinh tế của gia đình. Ta đã có gia đình và có con, vậy nên nhiều thứ phải lo nghĩ. Bộ này ta viết có nhiều lúc là cảm xúc của ta ngay lúc đó, nên không thể tránh khỏi sai xót. Chân thành xin lỗi.

Giờ ta đã giải quyết được vấn đề của ta, ta tiếp tục bộ truyện, và sẽ cố gắng hoàn thành.

p/s 2: tối nay vẫn có chương.