Chương 45: Nguyễn Long sư huynh?
"Nguyễn Long là Dị Năng Giả phong hệ?" Trọng Lâm dò hỏi Hồ Đại.
Hồ Đại cười hà hà, hắn vừa nhìn Nguyễn Long, vừa nhìn Trọng Lâm, như thể đang so sánh cái gì đấy.
"Giữa hai người các ngươi, đều có một điểm chung, đó đều là Dị Võ Giả." Hồ Đại đáp lại với Trọng Lâm
"Dị Võ Giả?" Trọng Lâm kinh ngạc, hắn cứ nghĩ Dị Năng Cục chỉ toàn là Dị Năng Giả, hoá ra cục trưởng lại là Dị Võ Giả.
"Này, đừng nghĩ Dị Năng Cục chỉ có Dị Năng. Đúng Dị Năng là yêu cầu đầu tiên, nhưng không phải ai cũng thuần là Dị Năng Giả." Hồ Đại giải thích. "Như Nguyễn Long cục trưởng là một Dị Võ Giả, nữ nhân đằng kia là Khu Tà Sư, hai nam nhân đang ngồi đằng kia là thuần Dị Năng Giả, một hoả hệ, một thổ hệ."
Trọng Lâm há hốc mồm, tên này nhớ không nhầm thì mới xuống núi gần đây thôi, sao lại biết rõ về Dị Năng Cục như vậy chứ.
"Ồ, "Tiểu Đại Đại" cũng ở ngay đây à?" Một nam nhân tóc dài, phong cách lãng tử, nhìn như một tay ăn chơi chuyên đi tán tỉnh các em gái nhìn sang Hồ Đại.
"Anh...anh Hồ... đừng kêu em như vậy." Hồ Đại sắc mặt cứng ngắc nhìn nam nhân tên Hồ. "Đây là Phong Hồ, chỉ là biệt hiệu, tên thật không biết, chính là Dị Năng Giả hoả hệ" Hồ Đại giải thích với Trọng Lâm. "Còn người ngồi đằng kia, là Hắc Hổ, Dị Năng Giả thổ hệ."
"Sao lần này gặp lại lại thấy nhóc đàn đúm với mấy tên tà phái rồi?" Phong Hồ giọng ngả ngớn với Hồ Đại.
Hồ Đại cảm giác e ngại khi nhìn Phong Hồ cùng Hắc Hổ, Trọng Lâm tò mò không biết chuyện gì. Chỉ thấy chốc chốc Hồ Đại lại đưa tay che ngực. Cảm giác như lo sơ chuyện gì đấy. Trọng Lâm suy đoán với tính cách của Hồ Đại, chắc lại một phen nhào vào Dị Năng Cục rồi thách đấu, hoặc bất ngờ gặp đâu đấy xong nhào vô đánh nhau. Kết quả ăn quả đắng, mà còn là cực kỳ đắng mới khiến Hồ Đại luôn e ngại thế này.
Hắc Hổ chỉ chỉ Hồ Đại, tay hoa quyền, sau đó đấm một đấm ngay ngực của mình rồi cười hắc hắc, sau đó hắn đưa ngón tay ngoắc ngoắc Hồ Đại. Hồ Đại nhìn thấy vậy thì sắc mặt tái xanh.
"Mấy đại ca tha em, lần trước em sai." Hồ Đại run rẩy.
"Lo làm việc đi." Nguyễn Long quát lên. Phong Hồ cùng Hắc Hổ vội vàng nghiêm túc, đi đến bên người tên hắc y nhân trói hắn lại.
Nguyễn Long cùng cô gái thần bí Vận Quốc nói gì đó, Trọng Lâm nghe hoàn toàn không hiểu, đây là tiếng của Vận Quốc.
"Ngươi có liên quan gì đến tên hắc y nhân kia?" Nguyễn Long quay sang nhìn Trọng Lâm cùng Lý Dương.
Trọng Lâm lườm Nguyễn Long, không trả lời. Lý Dương thấy vậy vội vàng trả lời "Là tên đó t·ấn c·ông chúng tôi, chúng tôi còn không biết hắn là ai!"
Trọng Lâm đưa tay ra hiệu Lý Dương im lặng. Lúc này Trọng Lâm cảm nhận được sát khí trên người Nguyễn Long, cảm giác nguy hiểm càng lúc càng tăng. Càng đến gần Nguyễn Long, cảm giác càng tăng cao. Hắn cảm giác được, Nguyễn Long đang lấy cớ.
"Hừ, ai biết là đúng hay sai. Bắt hai tên này lại mang về." Nguyễn Long lạnh lùng ra lệnh.
"Chó má thật!" Trọng Lâm đoán hoàn toàn đúng. Nhưng không biết vì sao mà Nguyễn Long lại muốn bắt hắn.
Phong Hồ và Hắc Hổ nhìn sang. Phong Hồ nhìn Hắc Hổ hất đầu, ý từ mày sang bên đó bắt đi. Hắc Hổ đứng dậy đi qua phía bên Trọng Lâm. Phong Hồ tiếp tục trói tên hắc y nhân lại.
Trọng Lâm không muốn ngồi im b·ị b·ắt, chưa kể là không hiểu đầu đuôi gì lại b·ị b·ắt.
"Mày đừng nghĩ là cục Dị Năng thì ngon!" Trọng Lâm gầm lên, tay tụ linh khí đánh về phía Nguyễn Long.
Nguyễn Long nhìn sang, hắn không nhúc nhích, chỉ lạnh lùng nhìn Trọng Lâm. Hắc Hổ lúc này thấy Trọng Lâm ra tay với Nguyễn Long thì vội vàng xông lên.
"Dừng tay, không được chống đối người thi hành công vụ." Hắc Hổ đưa tay xuống đất tạo một tường chắn trước mặt Trọng Lâm.
Trọng Lâm thấy trước mặt dâng lên một bức tường bằng đất, hắn liền thi triển phong hệ thân pháp vượt qua trước khi bức tường dâng lên. Tay vẫn nắm thành quyền, đánh về phía Nguyễn Long.
"Dị Võ Giả?" Nguyễn Long lầm bầm, sau đó hắn nhẹ nhàng cười một cái, rồi nét mặt lại nghiêm nghị. "Trò trẻ con."
Phong linh lực bao phủ quanh người Nguyễn Long, khiến hắn như một vị thần của gió, từng cơn gió như những lưỡi đao sắc bén bay thẳng về phía Trọng Lâm. Đây là thủ đoạn chuyên dụng của các Dị Năng Giả, t·ấn c·ông tầm xa. Trọng Lâm dù rằng mạnh mẽ, ám toán có thể miễu sát cấp bốn, nhưng hiện thực hắn vẫn chỉ đang là cấp hai, t·ấn c·ông tầm xa cũng có ảnh hưởng đến hắn. Trọng Lâm thi triển thân pháp né tránh, nhưng vẫn có vài lưỡi đao lướt qua người hắn, cắt da hắn làm bắn ra vài tia máu. Đột nhiên cảm giác nguy hiểm dồn dập réo lên, tim hắn đập nhanh liên hồi.
"Nguy hiểm!!!" Trọng Lâm toát mồ hôi. Chưa kịp phán đoán là chuyện gì thì đã thấy trước mặt một nắm đấm ngay trong gang tấc.
"Nhanh quá!" Trọng Lâm vội đưa tay lên đỡ nắm đấm. Thì lúc này từ bụng lại truyền lên cảm giác đau đớn, hắn nhìn xuống bụng, đã thấy một đấm khác đấm thẳng vào bụng mình.
"Yếu quá!" Nguyễn Long lạnh lùng nhìn Trọng Lâm.
Khoé miệng Trọng Lâm có máu tươi trào ra. Đau đớn cực độ đang xoáy thẳng trong người hắn, như có một lưỡi đao bằng gió đang quấy nát trong cơ thể hắn. "Ra tay thật độc! Nhưng mà, đây là linh khí hoá hình, không phải dị năng." Đây là suy nghĩ cuối cùng của Trọng Lâm trước khi ngất đi.
"Mang bọn chúng về, kể cả hai tên kia, đều hốt hết về." Nguyễn Long lạnh lùng ra lệnh.
Lý Dương cùng Hồ Đại im lặng nghe theo. Lý Dương thì cảm thấy mình quá yếu đuối, không thể tham dự vào. Còn Hồ Đại thì im lặng, không nói gì, chỉ liên tục suýt xoa. Cảm giác này hắn cũng từng trải rồi.
Trước đây Dị Năng Cục từng đến môn phái của hắn, lúc đấy hắn cũng ỷ vào danh hiệu thiên tài của môn phái mà khiêu chiến Nguyễn Long, kết quả Nguyễn Long còn chưa kịp đánh, đã bị hai tên Phong Hồ cùng Hắc Hổ xa luân chiến. Đặc biệt là tên Hắc Hổ, tên này thổ hệ, nhưng hắn lại có độc môn điểm huyệt châm cứu gia truyền của hắn. Hôm đấy hắn dùng đấm làm châm, liên tục điểm huyệt của Hồ Đại, và còn là huyệt khuếch đại cơn đau, khiến hắn hôm đó gào rú khắp sơn môn. Đến nay hắn còn ám ảnh.
"Này, sao mày không cản lại?" Lý Dương hỏi nhỏ Hồ Đại. Từ nãy đến giờ, Hồ Đại nhìn rất bình tĩnh, không có vẻ gì là lo lắng. Kể cả Trọng Lâm b·ị đ·ánh thổ huyết, Hồ Đại cũng không hề nhíu mày ngăn cản hay nói dừng tay. Điều này rất kỳ lạ. Vì Lý Dương biết Hồ Đại rất trọng tình nghĩa, Trọng Lâm còn là bạn hắn, không lý nào không ra ngăn cản.
"Ngăn cản? Làm thế nào cản a?" Hồ Đại bất đắc dĩ. Không phải hắn không muốn, mà là không thể, hắn có lao lên thì cũng chỉ là thêm một đứa nằm khiêng thôi.
"Chưa kể, đây chẳng qua là huynh đệ chào hỏi thôi, có gì mà phải ngăn cản?" Hồ Đại cười ha ha với Lý Dương.
"Huynh đệ?" Lý Dương không hiểu. Huynh đệ nào? Trọng Lâm và Nguyễn Long là huynh đệ? Không thể nào.
"Đúng vậy. Nguyễn Long là sư huynh của Trọng Lâm. Ông nội của Trọng Lâm là sư phụ của cha Nguyễn Long. Tính đến đời của bọn hắn, thì hai tên này vẫn là sư huynh đệ." Hồ Đại giải thích.
Lý Dương ngơ ngác, hoá ra đánh nhau cả buổi, chỉ là huynh đệ chào hỏi?
....
p/s: cốt truyện có đi xa so với sườn truyện ban đầu ta dự tính. Nhưng kệ vậy, cứ đi thôi.