Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Có Một Tòa Thành

Chương 12




Chương 12

Hắc ám dần lui tán, sự đau đớn kinh khủng cũng trở nên nhẹ bẫng theo thời gian, cứ thế, nó khiến cho mọi thứ mà nữ Elf trải qua giống như là một giấc mơ kinh hoàng. Rồi trước khi nàng ta nhận ra, Silvil đang ở trong một không gian trắng xóa được hình thành khá giống một hình hộp vuông dài. Ở xa xa, vào ngay giới hạn của tầm mắt nàng, còn có một người trung niên đang vẫy tay chào nàng.

"Đây là đâu..." Silvil tự hỏi.

Mà ngay sau đó, nàng ta lại ngạc nhiên khi bản thân có thể suy nghĩ trôi chảy như thế, vì luôn có một cái gì đó ngăn cản Silvil có thể suy nghĩ một cách bình thường. Mà theo nữ Elf, với sự bình tĩnh nhất hiện nay mà nàng đang có thì đó là một sự sợ hãi không lời gì diễn tả được. Tuy rằng, nỗi ám ảnh đó hiện giờ vẫn còn khiến cho bờ vai của nữ Elf hơi run rẩy, mặc cho việc nó lại nhạt nhòa theo một cách rất kỳ lạ vào thời điểm này.

Rồi sau đó, khi đắm chìm với cảm giác mới mẻ đến kỳ lạ của mình lâu thật lâu, Silvil chợt nhận ra người đàn ông trung niên mà ban đầu vẫy tay với mình đã đứng cạnh bản thân từ khi nào.

"Ngươi là ai?."

Nàng hỏi, rồi ánh mắt nhìn về phía người đàn ông trung niên.

Nhưng thực sự mà nói, rất khó để xác định độ tuổi của người đang đứng trước mắt nữ Elf, vì ngoài một bộ quần áo kỳ lạ ra thì hắn ta cứ như được vây quanh trong một đoàn sương mù, và chính Silvil cũng chỉ có thể xác nhận đó là một người đàn ông trung niên nhờ cảm giác. Đó là một cảm giác kỳ diệu cũng y như việc nàng có thể bỏ qua sự sợ hãi mà đáng lý chỉ có khi bản thân tắt thở mới trừ bỏ được.

Mà vào thời điểm này, một thanh âm trẻ con hơn độ tuổi của người đàn ông vang lên đáp lại nàng:

"Johan Genk, vị lãnh chúa mà ngươi sẽ hiệu trung."

"Johan Genk?" Silvil đánh vần từng chữ, rồi nàng ta lại hỏi một cách khá ngô nghê." Vì sao ta phải hiệu trung ngươi."

Người đàn ông không đáp lại câu hỏi của Silvil, mà hắn lại hỏi ngược lại nàng:

"Ngươi có nhà không?."

Câu hỏi của hắn làm Silvil ngẩn người. Những ký ức kinh hoàng lại ùa về, và khuôn mặt của nàng một lần nữa tái đi, mơ hồ, ánh mắt tuyệt vọng khi trước đã trở về trên đôi mắt giờ đây đã cúi gằm xuống. Nhưng thủy chung rằng nàng ta đã vượt qua nỗi sợ ấy nên cuối cùng thì nữ Elf vẫn ngẩn đầu lên, nàng nói:

"Không, nhà của ta đã mất từ rất lâu rồi."

Nghe vậy, Johan chỉ mỉm cười không nói. Vì nếu như trừ bỏ sự mâu thuẫn cá nhân của mình thì hắn khá am hiểu biến đứa trẻ trước mắt mình biến thành phần tử khủng bố nhờ ngôn ngữ. Dù sao, chính nghĩa không tồn tại trong một con người khi ta chỉ tẩy não đúng cách. Nhưng dĩ nhiên, hắn ta sẽ không làm như thế.



Mà như vậy thì yên lặng cho Silvil vượt qua hết thảy mới là lựa chọn chính xác vào lúc này.

Rồi trong khi Johan lựa chọn yên lặng, Silvil cũng trầm ngầm rất lâu, khi mà thời gian trong không gian trắng xóa này tưởng chừng như vô tận, và lâu đến mức nàng ta bắt đầu suy nghĩ đến vài thứ viễn vông như việc mãi mãi ở lại nơi yên bình này.

Vậy nên, Silvil nhẹ nhàng hỏi:"Nơi đây là đâu?."

"Một không gian được ta tạo ra xen lẫn giữa hư ảo và hiện thực." Johan đáp.

"Vậy ngươi hẳn là một pháp sư rất vỹ đại." Silvil nói.

Mà lời nói này làm Johan bật cười. Hắn nói:

"Ta đúng là pháp sư, nhưng ngươi nếu biết ta đã làm gì với ngươi thì sẽ không nói rằng ta là người vỹ đại đâu."

"Ngươi đã làm gì với ta."

"Chà...Cứu rỗi ngươi theo một cách rất tàn bạo chăng. Ngươi biết đấy, có khá ít người sống được sau phép thuật kinh khủng mà ta đã dùng lên ngươi, và cho dù sống sót thì không trở nên điên cuồng vẫn thuộc số ít hơn nữa" Johan nói.

"Hay nói cách khác," hắn ta nở một nụ cười. "Ta chọn ngươi làm cận vệ vì ngươi đã sống sót một cách ngoan cường như thế."

Lời lẽ của Johan không nghi ngờ là rất cay nghiệt, thậm chí, nó ẩn đi một phần sự thật rằng hắn ta chắc chắn nữ Elf có thể vượt qua được tất cả để tới được nơi đây. Nhưng đối với Silvil, khi nhắc tới c·ái c·hết và sự độc ác của Johan thì nàng ta lại rất điềm nhiên, mặc dù đôi mắt to tròn của nữ Elf lại tràn ngập sự khó hiểu khi người đàn ông trước mắt nàng đây vì sao lại lựa chọn nàng.

Phải, Silvil chỉ là một bán Elf không ma lực, mà không có ma lực đối với người Elf là đồng đẳng với phế vật. Thế nên nàng ta thực sự không hiểu được Johan vì sao lại phải cứu mình, cho dù đó là sự ban ân nhỏ bé nhất.

"Vì sao?." Silvil hỏi.

"Chúng ta sẽ biết ngay thôi." Johan đáp lại Silvil trong khi lùi ra sau vài bước.

"Ngươi định làm gì?."



Đáp lại Silvil là một cú đấm dừng ngay sát mặt. Rồi trước khuôn mặt ngơ ngẩn của nữ Elf, Johan nói:

"Ta sẽ dạy ngươi một số bài học ở đây. Và lời nhắc nhở duy nhất mà ta có thể nói cho ngươi là hãy dùng tất cả những gì ngươi có để hạ gục đối thủ."

Nói rồi, hắn thu tay lại, yên lặng chờ đợi sự sẵn sàng của Silvil. Mà nữ Elf sau khi nhận ra mình phải làm gì, nàng ta bất lực nói:

"Ta không biết đánh nhau."

"Vậy thì ngươi có thể học chịu đòn. Mặc dù thứ ta tìm kiếm ở ngươi là một thứ khác đơn giản hơn."

Johan nhún vai, rồi hắn nhẹ nhàng phất tay lên, sau đó, hai con rối xuất hiện với hình dạng của nữ Elf và chính hắn ta, chỉ khác biệt là các vùng khớp được nối vào nhau bằng những quả cầu gỗ tròn để chứng minh rằng nó là một con rối gỗ. Mà cũng vào lúc này, Silvil nhận ra mình có thể tự do điều khiển con rối đang mặt đối mặt với một con rối khác.

Ngay sau đó, Johan chẳng thương hoa tiếc ngọc mà điều khiển con rối đấm vào mặt nữ Elf một đấm thật mạnh, tiếp đó là một cú đá vào bụng khiến cho nàng ta bay về phía sau rồi ngã xuống một cách nặng nề.

Điều này cũng tác động một phần đến Silvil.

Chỉ là, con rối của Silvil nhanh chóng đứng dậy, nhưng khuôn mặt của người điều khiển có hơi nhăn lại vì đau, mặc cho việc nàng còn không dâng lên được một ý chí chiến đấu đáng nói bởi sự đau đớn quen thuộc này.

Và rồi, Silvil giống như một bao cát vậy, cứ mỗi lần bị Johan đấm gục, rồi lại đứng dậy, sau đó tiếp tục bị Johan tàn bạo đấm đá cho ngã gục. Vòng luân hồi tưởng chừng như vô tận này làm cho ý thức của nàng ta hơi mơ hồ dần.

Cứ như vậy, không biết từ bao giờ nữ Elf nhận ra cơn đau biến mất. Rồi khi Silvil vừa hồi thần lại, trước mắt nàng xuất hiện một cú đá mạnh của Johan. Thế nhưng nàng ta lại tựa như cảm ứng cú đá này từ trước mà chỉ hơi dịch người ra để né tránh nó.

Sau đó là một cú đấm!.

Nữ elf nghiêng người né tránh.

Đá!.

Nữ Elf lộn người về phía sau.



Ngay sau đó, Johan không tiếp tục t·ấn c·ông, mà hắn dừng lại, rồi vỗ tay một cách đầy hài lòng trước biểu hiện của Silvil. Hắn nói:

"Rất tốt! Ta đã biết vì sao ngươi lại có khả năng chiến đấu ở mức độ cao rồi."

Lúc này, cho dù toàn bộ thân thể đang đau nhức, nữ Elf vẫn suy nghĩ một cách đầy ngây ngô.

"Tốt sao?."

Đối với một người đ·ã c·hết lặng như Silvil thì thứ khiến cho nàng ta tự hỏi không phải là lý do vì sao mình b·ị đ·ánh, mà là tại sao mình lại được khen ngợi. Mặc dù, nàng ta cũng không thể suy nghĩ được thêm một thứ gì nữa vì Johan lại tiếp tục t·ấn c·ông.

Lần này, hắn không sử dụng những đòn đơn giản nữa, mà như thế làm cho nữ Elf bị đập vào các bộ vị hiểm yếu đủ để bản thân c·hết hàng trăm lần, nhưng ở không gian này thì nó chỉ mô phỏng cơn đau lên tinh thần mà Silvil đã quá quen chịu đựng.

Bụng, cổ, khớp...Cho dù chúng bị Johan tàn bạo đ·ánh đ·ập thì nữ Elf vẫn đứng dậy một cách dễ dàng nhờ đặc tính của không gian này, nhưng nàng ta chỉ né tránh mà không đánh lại, thậm chí còn không có ý đồ nếm thử đấm Johan vài cái mặc cho việc chính hắn ta đã bán vài sơ hở cho nàng.

"Ngươi đang sợ hãi sao? Vẫn là việc g·iết một kẻ đã từng trêu chọc ngươi một cách ác ý khiến cho ngươi không vung nổi nắm đấm của mình." Johan chợt hỏi, trong khi hắn vung một nắm đấm về phía mặt của nữ Elf.

Mà Silvil chỉ yên lặng né tránh cú ra đòn tiếp theo của hắn. Chỉ là, lời nói đó cũng khiến cho đôi chân của nàng ta hơi run rẩy dẫn tới việc mất đà bởi pha di chuyển mạnh của mình.

"Không, không phải."

Nữ Elf phủ định một cách bất lực, khi nàng ta té ngã cả ra. Và sau đó, những lời lẽ đó phảng phất động chạm đến một thứ gì đó rất đen tối của Silvil, khiến cho nàng ta bắt đầu rơi vào trạng thái chân và tay đều run rẩy làm cho việc chiến đấu lúc này là không thể, khi con rối của nữ Elf ngã gục xuống.

Thấy vậy, Johan khẽ thở dài một hơi. Vì đối với một con người đã có quyết chí thay đổi như hắn ta thì làm sao có thể hành động một cách trông không mục đích như thế, nhưng mà, Johan không hiểu ôn nhu, và hắn cũng không tưởng tượng rằng mình sẽ có thể ôn nhu mà không đeo cái mặt nạ giả dối lên. Và cũng vậy nên hắn mới làm thứ mà chính mình am hiểu.

Phải, cho dù rất tàn bạo, nhưng Johan am hiểu xé nát v·ết t·hương đang sưng mủ của nữ Elf ra, rồi lại bôi thuốc lên trên đó y như cái cách mà hắn ta dùng phép lên nàng ta.

Dĩ nhiên, hắn thực sự rất không am hiểu dạy dỗ hay an ủi một ai cả, cho dù có thì thứ hắn nói cũng sẽ khiến cho kẻ nghe được càng thêm thống hận và điên cuồng đối với thế giới này thôi.

Cũng chính điều này dẫn tới hắn chỉ có thể nhìn nữ Elf đang run rẩy co người lại, phảng phất lại giống với khi giam mình vào nhà tù nhận thức. Mà Johan còn có thể nhìn xa hơn, bởi hắn đã thấy được những mặt thật sự tăm tối mà phép thuật của hắn ta đã giúp nàng vượt qua khỏi một phần, cuối cùng, hắn ta nói:

"Đến đây thôi."

Khi Johan dứt lời, không gian bắt đầu tan vỡ đưa cả hai người bọn họ trở về với hiện thực. Tại đó, hắn tin rằng mình có thể tiếp tục cố gắng.