Chap 104 : Hạng Người Sâu Kiến.
"Nhân tộc tu sĩ, có thể trả lời cho trẫm biết tại sao chuyện cơ mật của thiên giới các ngươi lại hiểu biết cặn kẽ như thế?" - Đông Hoàng Thái Nhất chắp hai tay ra sau lưng, theo lời hắn nói ra, yêu tộc trên dưới đều chờ đợi câu trả lời.
Tiêu Phàm nuốt nước bọt, nhìn thấy yêu đình phẫn nộ như thế nhất thời y không biết nên xử lý thế nào.
Anh Chiêu yêu thần. "Bệ hạ, thần nghĩ đám người này cày nội gián vào phe chúng ta mới rõ như vậy. Nhớ đại chiến lần trước nhân tộc còn đứng ra hỗ trợ vu tộc luôn mà. Nói không chừng hôm nay lên đây cũng do sau lưng có vu tộc sai khiến."
Ở chiến trường vu yêu lần hai, phe vu tộc đánh lên thiên đình với một tốc độ hành quân phải nói là kinh khủng, yêu tộc luôn cho rằng nội bộ có kẻ phản bội và tới nay chưa điều tra ra.
Việc con trai Cửu Anh là người chỉ điểm trừ thập yêu thần và Đế Tuấn, Thái Nhất ra không ai biết.
"Các người điên đảo thị phi, chuyện nào ra chuyện đó. Nói bọn ta cày nội gián vào yêu tộc, bằng chứng đâu?" - Nữ nhân đứng bên cạnh Tiêu Phàm lại lên tiếng. Không giống lúc nãy, Đông Hoàng Thái Nhất cả khuôn mặt trở nên hung hãn, hai chân mài kéo sát vào nhau.
"Cẩn thận!" - Tiêu Phàm cảm ứng được tột cùng nguy cơ, vội dang tay ra chắn trước mặt nữ nhân của y nhưng không kịp. Luồng ánh sáng chớp nhoáng lóe lên, lồng ngực cô ta nổ tung, huyết nhục bắn phá ướt đẫm y phục những người đứng gần, những phần còn lại hóa thành ngọn đuốc sống cháy phừng lên rồi đổ gục xuống.
Cả quá trình diễn ra trong một cái chớp mắt, thịt vụn cũng không lưu lại, đều bị thiêu thành tro tàn.
Đông Hoàng Thái Nhất cười nhạt, ung dung đưa tay thu lấy nguyên thần của cô ta vào Hỗn Độn chung trước ánh mắt bất lực của đám người nhân tộc.
Hi Hòa vô cùng vừa ý. Khóe môi nở nụ cười sắt lạnh như đồng. "Đáng kiếp. Sâu kiến hạng người từ khi nào có quyền lên tiếng?"
"Lã sư muội...." - Tiêu Phàm không khỏi run rẩy. Y trước khi lên đây tự tin có thừa, yêu tộc thiên đế chuẩn thánh đỉnh phong thì đã sao, mình chỉ thua hai cái tiểu cảnh giới. Thiên mệnh nhân vật chính, đánh vượt hai cái tiểu cảnh là chuyện bình thường.
Tuy nhiên hiện thực bị vả một phát thật mạnh, đối phương ra tay nhanh tới mức bản thân không nhìn kịp, ngoài việc trơ mắt nhìn hồng nhan c·hết, nguyên thần bị người ta lấy đi. Còn có thể làm gì.
Hai tên chuẩn thánh còn lại chứng kiến cũng sớm đổ mồi hôi lạnh. Cùng là chuẩn thánh nhưng cảm giác thực lực hắn cách họ sâu như quy khư hải.
Tiêu Phàm quay sang dùng ánh mắt thú tính nhìn yêu tộc, không để gã kịp phát tiết, một người lớn tuổi tiến lên đấm thẳng vào mặt.
"Ngươi đánh nổi hắn sao? Hay muốn tất cả đều c·hết như Lã sư muội mới hài lòng?!" - Đối phương truyền âm qua, y hít thở thật mạnh rồi thu liễm sát ý.
Đông Hoàng Thái Nhất cũng không vừa, lại mang Hỗn Độn chung dâng lên cao, hình ảnh hồng hoang vạn tộc và vô số phù văn pháp chú hiện lên.
"Trẫm lại hỏi ngươi, tại sao biết cơ mật của yêu tộc. Nếu không trả lời thỏa đáng, hôm nay một người cũng không được phép đi."
"Thiên đế! Thủ hạ lưu tình." - Đúng lúc quan trọng, lại có một đạo nhân đạp mây đuổi đến. Ánh mắt nghiêm khắc nhìn Tiêu Phàm một thoáng.
Đông Hoàng Thái Nhất : "Huyền Đô???"
Kinh ngạc cái gì?! Đây đâu phải là lần đầu tiên. "Nghê Thường hắn sém bị ta đập c·hết cũng có cứu tinh tới, tên này cũng là một trong thiên mệnh nhân vật, kiểu gì không có người chống lưng. Mà hình như cái ô dù này to đấy." - Lý Băng Thu trong thức hải thở dài, Thái Nhất nguyên tác nghe vậy mới nhớ lại, biết thế ra tay sớm một chút là được rồi.
Huyền Đô Đại Pháp Sư vội vàng mở lời. "Thiên đế giơ cao đánh khẽ. Tiêu sư đệ là một trong các đệ tử thánh nhân hết lòng bồi dưỡng."
Hi Hòa nghe đến đệ tử thánh nhân thì có chút lo sợ, tránh rắc rối nàng liền bảo hắn lưu mạng cho y.
Có điều Đông Hoàng Thái Nhất đi tới đoạn đường này, tiến hay lùi cũng là cửa tử, thái độ dành cho thánh nhân không còn kiêng dè như trước. "Sư đệ ngươi đòi dở cổng thiên môn, tha cho hắn thì sau này hồng hoang vạn tộc sẽ nhìn thiên đình bằng cái ánh mắt gì đây hả?"
"Tiêu sư đệ! Ngươi...." - Huyền Đô nghe thế cả gương mặt chuyển thành khó coi. Tiêu Phàm quả nhiên vì chuyện mười mặt trời mà lên đây, mấy hôm trước thánh nhân đã nói rõ kim ô loạn hồng hoang sẽ có ''người khác'' lo. Ai mượn y đứng ra, thật là chán sống.
"Chưa hết!" - Thái Nhất tiếp lời. "Ta nghi ngờ nhân tộc âm mưu liên kết vu tộc náo loạn thiên giới. Cho nên để diệt trừ hậu hoạn.... Các ngươi chịu khó để mạng lại đi." - Luồng hắc ám chi khí tụ lại xung quanh tay phải của Đông Hoàng Thái Nhất, Thí Thần Thương từng chút một kết thành hình dạng.
Tiêu Phàm mang ra pháp bảo hộ thân, nhân tộc tu sĩ bên cạnh không còn đường lui, lần lượt chuẩn bị ứng chiến.
Huyền Đô Đại Pháp Sư nghiêm sắc mặt. Cái đám này đúng là chơi dại nhưng ông ta cũng không thể bỏ mặc họ.
"Thiên đế đã không nhìn thánh nhân mặt mũi, ta cũng chỉ đành đắc tội với ngài!."
"Tốt!" - Hắn lộ ra ý cười, đây tính như lần đầu tiên lấy thân phận chính mình phối hợp cùng Hỗn Độn chung chiến đấu.
"Chuyện ta làm, ta chịu! Ta sẽ bồi trận này, tuy nhiên không biết thiên đế có dám cùng ta đánh cược. Nếu như là ngài thắng, ta, hay là toàn bộ nhân tộc, mặc cho thiên đình xử trí."
Tiêu Phàm đột nhiên ngăn trở Huyền Đô, Huyền Đô cùng nhân tộc nghe xong đều cho rằng tên này bị bệnh. Vừa đột phá chuẩn thánh thì làm gì có cửa đánh thẳng tay với Đông Hoàng Thái Nhất xách hai món tiên thiên chí bảo. Cư nhiên Tiêu Phàm nằng nặc đòi đánh làm cho họ không biết khuyên thế nào.
Mà Lý Băng Thu ngồi xem kịch hay bên trong thức hải nghe tới đoạn đánh cược đã lộ rõ bất an. Ê! Vụ này rất là quen. Thông thường dính tới cược mạng người thì kẻ thắng luôn là nhân tộc.
Cái đó như một loại luật bất thành văn trong tiểu thuyết luôn. Tỉ lệ thua của bên phản diện lên tới 99% còn chưa kể đánh xong mặt mũi sẽ bay sạch.
Thái Nhất nguyên tác nghe theo, hồi đó hắn không biết cứ nghĩ thiên đạo to nhất, từ ngày lãnh giáo qua cái gọi là hệ thống, thế giới quan sụp đổ theo.
"Mạng của ngươi không đáng giá tới mức đó đâu, Huyền Đô có tiếng nói hơn. Muốn đánh cũng là y đánh." - Thái Nhất khinh thường nhìn Tiêu Phàm. "Không việc gì ta phải tốn công đánh một trận vô bổ với ngươi cả."
"Tiêu sư đệ, ngươi dựa vào cái gì mang sinh mệnh toàn bộ nhân tộc ra cược với người ta? Hại c·hết Lã sư muội chưa đủ?" - Một tiểu cô nương khác bất bình nói lớn, tiếng của nàng kéo theo tiếng ai oán của tất cả mọi người, Tiêu Phàm cũng không còn gì để nói. Dằn dặt từ c·ái c·hết của sư muội có lẽ mãi về sau cũng khó nguôi ngoai.