Chap 122 : Chia Phần.
"Oai nhỉ? Lão tử cho ngươi rút sao?"
Chúc Dung trên thân tuôn chảy vô biên chân hỏa. Sơn địa bị gã nung lên như lò đan, sát ý đối với Thái Nhất như thể hoàng hà hồng thủy tràn đê. Một quyền chứa đựng hỏa chi pháp tắc nện tới.
Dongg!
Công kích mạnh va vào Hỗn Độn Chung, toàn bộ bật ngược về, cũng may Chúc Cửu Âm bóp nát thời không, sém chút hỏa thần đã tự tay nướng chín phe mình.
"Cái chuông rách này!" - Chúc Dung nổi giận mắng lớn. "Ta khinh."
"Đừng trực diện đánh, cứ nhắm vào thập yêu thần, có như thế Hỗn Độn chung sẽ được gọi tới bảo hộ chúng, như vậy có thể tay đôi công bằng rồi."
Tiêu Phàm bên cạnh nhắc nhở, Đế Giang nghe theo chuyển qua đánh yêu tộc đại quân. Trong khoảng khắc mang ức vạn yêu tộc nổ tung, thời không bị thổi bay hóa thành một mảnh hư vô.
Kẻ nào không chạy kịp hóa thành bụi tro, cả cơ hội vùng vẫy cũng không có, may mắn hơn t·hi t·hể còn khả năng lưu lại mấy phần, cỏ cây sông núi nhuộm màu máu. Ai oán kêu khóc thấu thiên địa.
Hồng Quân đạo tổ trên Tử Tiêu vén mây che phủ tầm nhìn chính mình đi. Đại Đạo có thể vô tình, thiên đạo không. Mỗi một chủng loài chạy nhảy do linh khí tạo hóa thành.
Hai tộc cái đại tộc khai chiến dẫn tới sát nghiệp nặng nề, thánh nhân lúc trước còn ít nhiều hy vọng sau khi lượng kiếp qua sẽ thu nhận họ, cư nhiên bây giờ ai cũng không muốn dính tới đám người này.
"Vô lượng thọ phật! Vô lượng chúng sinh, anh linh siêu thoát, luân hồi sinh." - Hai vị tây phương nhị thánh càng không muốn nhìn thêm.
Đông Hoàng Thái Nhất thả ra thiện ác nhị thi bảo hộ tiểu thái tử, bản thân vươn người hóa thành Đại Nhật Kim Ô phóng xuống.
Chiến trường ác liệt quá sức tưởng tượng của mười tiểu kim ô. Mặc dù đang trong bảo hộ của thúc phụ nhưng cả đám vẫn không thấy an toàn, cảnh tang điền bên dưới, tên bay đạn lạc tứ phương bủa vây.
"Đừng sợ, đến đây với ta." - Côn Bằng vừa chạy lại thì lập tức 10 con Kim Ô rút hết vào người y như bầy chim con lạc mẹ, làm cho yêu sư vừa thương vừa giận. "Như thế nào lại sợ như thế? Các ngươi tệ gì cũng là đế tử."
Bọn họ đứng cũng không vững, lông tơ dựng lên, dẹp bỏ thân phận đi thì chỉ là lũ tiểu hài tử mới lớn, trách là trách thiên mệnh sinh ra ở gia tộc đế vương.
"Đông Hoàng Thái Nhất! Chúng ta ân oán cũng phải tính thôi." - Tiêu Phàm ném đi áo choàng xông tới chắn trước mặt hắn.
"Là ngươi?!" - Đông Hoàng Thái Nhất nghiến răng. "Vu - Yêu phân tranh không tới phiên nhân tộc nhiều chuyện, tránh ra."
"Không liên quan tới nhân tộc nhưng liên quan tới ta." - Tiêu Phàm quanh người dựng lên thành đồng bằng kiếm, loại này công pháp vừa nhìn là biết không thuộc hồng hoang thời kỳ. Những thứ này phá rất tốn thời gian, mục đích rõ ràng muốn cầm chân hắn cho vu tộc hành quyết yêu quân.
Mà bỗng nhiên thành đồng run rẫy kịch liệt, nó bị làn sóng âm thanh v·a c·hạm công kích, phù văn nhảy múa không ngừng.
"Nhân tộc hậu bối không được hỗn xược... Thiên đế cứ đi trước, tên này giao cho ta." - Trên mây xuất hiện vị nam tử tướng mạo bất phàm, nửa người thân rắn, trên tay ôm ấp cây đàn tỏa ra thiên địa linh khí. Y tấu lên một đoạn giai điệu dồn dập.
"Phục Hy?!" - Tiêu Phàm nhất thời không nghĩ tới, Phục Hy là huynh trưởng Nữ Oa nương nương, người này cư nhiên không thể chọc vào. Thánh nhân có thể không quản yêu tộc sự tình nhưng nếu lấy thân phận nhân tộc của hắn tổn hại Phục Hy, Nữ Oa sẽ không để yên.
Côn Bằng vươn cao Yêu Sư cung, nhắm bắn đại vu bên dưới. Một tiễn phân thành vạn tên, ồ ào rơi xuống đầu vu tộc, v·a c·hạm lập tức biến thành bọt nước.
Lướt ngang Đông Hoàng Thái Nhất bản thể, Đế Giang tổ vu gắt gao dùng tay túm chặt cánh Kim Ô. Một bên thi triển khống chú, thời gian vặn xoắn nguyên thần đối phương.
Đế Giang gào thét. "Dụ dỗ muội muội ta, ông đây nhổ ngươi trụi lông."
Thái Nhất : "Ngươi đi hỏi lại xem là ai câu dẫn ai hả?"
Hắn kéo ra Thí Thần Thương từ hư không đâm tới, mà chính bên trái hắn, Chúc Cửu Âm thình lình xuất hiện, dùng thời gian ngưng trễ, lợi dụng sức mạnh nhục thân đấm vào mặt hắn, kim ô đại điểu văng mạnh vào núi, để lại một cái hố sâu rực lửa in trên vách đá.
Chúc Cửu Âm và Đế Giang đuổi tới. Nhìn hắn bộ dạng khó nhọc phá đá đi ra mà chế giễu. Lần này v·a c·hạm thể lực và tu vi của Thái Nhất đều bị họ áp đảo.
"Cầm tiên thiên chí bảo còn không đánh được bọn ta, đúng là phế vật."
Đông Hoàng Thái Nhất đầu tóc r·ối l·oạn, thần sắc nhợt nhạt, đột nhiên một ý niệm lóe qua đầu hắn. Khoan đã?! Bây giờ đại chiến kết thúc không phải rất tốt sao? 10 Kim Ô không c·hết! Đế Tuấn thành thánh, yêu thần chỉ c·hết 2, chẳng phải đã rất viên mãn rồi đi.
Thêm phần hắn rất tự tin Côn Bằng và Hi Hòa sẽ mang 10 kim ô thái tử an toàn rời khỏi yêu tộc.
Nghĩ vậy liền làm, thái dương chân hỏa quanh thân tán đi, hắn giơ tay lau tiên huyết nơi khóe miệng, nhìn chằm Đế Giang, sát ý hạ xuống, không chút kháng cự.
"Ngươi cùng đường rồi!" - Đế Giang cầm cây rìu trên tay, ngạo nghễ nói lớn.
Ầm!!
Một tia sáng trượt qua kéo theo cơn đau xé da xé thịt, Đông Hoàng Thái Nhất lùi về sau, phát hiện đan phủ bị một mũi tên tỏa ra tiên thiên linh khí đâm vào phá hủy hết thảy đan điền. Chỉ chừa lên một vùng máu thịt hỗn độn.
"Ta xem ngươi lấy gì mà tự bạo." - Tiêu Phàm tay cầm Xạ Nhật Thần cung hạ xuống, hoàn toàn không cho hắn chút tôn nghiêm cuối cùng để t·ự s·át.
"Bắt hắn!" - Đế Giang lạnh lùng hạ lệnh.
Côn Bằng, Phục Hy hét lên. "Thái Nhất!"
"Thiên đế!" - Yêu tộc nội bộ rung chuyển, yêu đan bị hủy, không phải nói toàn bộ tu vi đều vứt đi rồi?!
Lý Băng Thu trong thức hải thấy vậy vô cùng rất sốt ruột. "Thái Sơ?! Giao cơ thể cho ta, ma đan vẫn còn, đan phủ dùng máu thịt của đám người ở đây tái tạo là được, để vu tộc bắt được huynh sẽ bị h·ành h·ạ rất thảm đấy."
"Không cần thiết! Chỉ là c·hết thôi mà, cách nào chả được."
Lý Băng Thu : "???" - Chỉ là c·hết thôi ư?! C·hết đó đại ca à, người ta c·hết còn luân hồi chuyển thế, còn rơi vào tay vu tộc chắc chắn hồn phi phách tán, mà tỉnh bơ nói như trò đùa vậy.
Nguyên tác căn dặn Lý Băng Thu chờ khi mình c·hết thì lập tức hấp thụ chân linh, như vậy sẽ kịch thấu hoàn toàn Hỗn Độn Chung.
"Ta sớm muộn cũng luân hồi thành Trụ Vương, cần quái gì chân linh của huynh." - Lý Băng Thu nổi giận. Đã thua đâu mà buông xuôi. Gã nghi ngờ hắn rốt cuộc có phải Đông Hoàng Thái Nhất đỉnh đỉnh đại danh mình đọc trên mạng hay không? Khí chất không chịu lùi bước đâu rồi? Cái mẹ nó không phải miêu tả thần cản, diệt thần, phật cản diệt phật sao?
Thật là hết thuốc chữa đi! Đế Tuấn vừa được khai sáng thì đã tới Thái Nhất nguyên tác ôm tư tưởng sống c·hết tại trời, phú quý tại thiên.
Vu tộc muốn g·iết thì đã một nhát xuyên c·hết rồi, đâu có chơi trò phá hủy đan điền. Cái này nhiều khi
bắt về t·ra t·ấn các kiểu, nghĩ tới thôi đã đủ thốn, nguyên tác thích bị SM tinh thần à?
"Các vị vu tổ, thiên đế cũng bị hủy yêu đan rồi! Trận này vu tộc coi như đã thắng, có thể nể mặt ta, tha cho hắn một mạng được không?!"
Tiếng nói sau lưng Đế Giang và Chúc Cửu Âm vọng lại. Bọn họ muốn quay lại xem thử coi kẻ to gan này là ai.
Tổ long Doanh Chính cùng đại thái tử Ngao Nguyệt tươi cười.
"Tha được nên tha, ông trời có đức hiếu sinh." - Nhân tộc Hiên Viên cũng đến.
Vu tổ : "Ủa?! Lúc bọn ta bị hắn đánh bầm dập sao các ngươi không nói thế."
"Nam hay nữ, ngoại hình cũng rất quan trọng." - Nữ đế Thanh Khâu xuất hiện cùng đông đảo hồ tộc. - "Vu tộc da thô thịt dày b·ị đ·ánh một chút cũng không có ảnh hưởng gì, ngược lại yêu hoàng bị hủy yêu đan, cơ thể yếu đuối. Các ngươi ra tay lúc này hồng hoang vạn linh coi mấy người ra gì?"
Đông Hoàng Thái Nhất cười khổ, nhìn đám người đến không rõ là cứu viện hay ý đồ gì khác, trâu lành không ai mặc cả, trâu ngã lắm kẻ cầm dao là có thật.