Con phượng hoàng trước mắt cũng có tu vi Kim Đan kỳ.
Nếu tin tức này truyền ra, e là sẽ dẫn nhiều cường giả Nguyên Anh đến tranh giành.
“Vị tiền bối này quá quá ngạo mạn!”
Hoàng Vĩnh Khang biết, chắc chắn con phượng hoàng này có liên quan vị tiền bối đó, có lẽ nó là vật cưỡi của hắn.
Hắn càng tò mò nguồn gốc vị tiền bối đó, cho dù là Thủy Nguyệt tông, có lẽ cũng không có nhân vật lợi hại như vậy.
Rốt cuộc là đến từ đâu?
Khi đuổi đến miếu hoang, Hoàng Vĩnh Khang đã không còn thấy con phượng hoàng kia đâu. Hắn không hỏi nhiều, dưới sự thúc giục của Cố Dương, lúc này đang ở phía trước dẫn đường.
Mục tiêu, Vô Ưu sơn.
…
……
Vô Ưu sơn vốn không có tên là Vô Ưu, có một ngày, Vô Ưu lão tổ lựa chọn nơi này làm nơi dựng sơn môn, nơi này trở thành Vô Ưu sơn.
Còn về việc trước kia Vô Ưu sơn tên gì cũng không ai quan tâm.
Không đúng, trên thế giới này vẫn còn một người quan tâm.
“Nơi này vốn tên là Bảo Bình sơn.”
Khi nói ra câu này, vẻ mặt của Khương Sở Nhi có chút ảm đạm.
Hàng trăm năm trước, Bảo Bình sơn là địa bàn của Khương gia, cho đến một ngày nọ, trời giáng tai hoạ, Vô Ưu lão tổ hành hạ trên dưới Khương gia mười ngày mười đêm, khiến bọn họ hoá thành oan hồn, hấp thụ vào trong Vạn Hồn phiên, vĩnh viễn không thể siêu sinh.
Gia gia của Khương Sở Nhi là người duy nhất sống sót.
Những năm này, gia gia của nàng luôn cầu xin tứ đại chính đạo thay Khương gia chủ trì công đạo.
Nhưng ngay cả cửa lớn của tứ đại chính đạo cũng không vào được, vốn không có ai đáp ứng hắn.
Nhiều năm như vậy, Khương Sở Nhi cũng nhìn rõ rồi, danh môn chính đạo cái gì, vốn không thể hiểu sống chết của người khác.
Muốn báo thù thì phải xem bản thân.
Bên cạnh Khương Sở Nhi là một nam nhân tuấn tú, tỏ vẻ lo lắng: “Sở Nhi muội muội, cường giả Vô Ưu sơn nhiều như mây, ngay cả tứ đại chính đạo cũng không làm gì được. Ngươi đi như vậy, quá nguy hiểm, nếu bị phát hiện, hậu quả không tưởng tượng nổi.”
Khương Sở Nhi hạ quyết tâm, nói: “Bây giờ lão tặc Vô Ưu không ở sơn môn, đây chính là cơ hội tuyệt vời. Lần này ta phải mạo hiểm, chỉ có thể nói với gia gia, tìm ra món pháp bảo tổ truyền, đời này mới có hy vọng báo thù.”
“Nhưng mà…”
“Nếu ngươi sợ, ngươi có thể đi trước!”
“Sở Nhi muội muội, sao ta có thể để muội mạo hiểm. Bỏ đi, cho dù là núi đao biển lửa, ta cũng đi cùng ngươi một chuyến.”
“Lâm Dật ca ca!”
…
“Đúng là một bộ phim tình cảm đậm sâu.”
Đột nhiên, một thanh âm lạnh lùng vang lên.
Hai người đang đắm chìm trong nhu tình mật ý lập tức bừng tỉnh, kinh ngạc nhìn quanh, chỉ thấy một nam nhân mặc áo đen đứng trên tảng đá lớn.
“Nghiêm Dực!”
Khương Sở Nhi nhìn thấy dáng vẻ người đó, sắc mặt ngay lập tức trắng bệch!
Nghiêm Dực, đệ tử thứ bảy của Vô Ưu lão tổ, Kim Đan sơ kỳ, là kẻ xảo trá tàn nhẫn, luyện được một Phệ Hồn tiên, là kẻ ngoan độc nhất.
Tại sao hắn lại ở đây?
Tu vi của Khương Sở Nhi cũng chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ mà thôi.
Sở dĩ nàng có lòng tin vào được Vô Ưu sơn chính là vì có một thứ linh khí giúp ẩn thân, có thể giấu được cảm ứng của tu sĩ Kim Đan kỳ.
Ai biết, nàng còn chưa lên núi thì đã gặp phải Nghiêm Dực.
Lần này xong rồi!
Lúc này, nàng nghe thấy “bịch” một tiếng, âm thanh sợ hãi của Lâm Dật vang lên: “Nghiêm tiền bối, vãn bối tuyệt không có ý đối đầu với Vô Ưu sơn, là nàng, đều là nàng ép ta tới…”
Khương Sở Nhi nhìn nam nhân vừa thề muốn cùng mình đồng sinh cộng tử khi nãy, lúc này lại giống một con chó quỳ dưới đất cầu xin Nghiêm Dực tha thứ, tức giận đến mức run rẩy cả người, suýt chút nữa phun ra máu.
Nghiêm Dực cười: “Thật là hèn hạ, đây là mặt mũi của danh môn chính phái sao, so với đệ tử của lục phái tà đạo bọn ta cũng không kém hơn là bao.”
Lâm Dật là đệ tử của Tùng Sơn phái, cũng thuộc môn phái chính đạo.
“Phải, phải, vãn bỗi hèn hạ bì ổi…”
Nghiêm Dực chưa giết hắn, nói: “Ngươi có thể cút rồi!”
Thực lực của Tùng phái Sơn vốn không yếu, hơn nữa có quan hệ sâu sắc với tứ đại chính đạo bên trong Thủy Nguyệt cung, cho nên tốt nhất là không nên kết thù với Tùng Sơn phái.
Lục phái tà đạo có thể sinh tồn cũng là vì không đắc tội với đệ tử của tứ đại chính đạo.
Lâm Dật như được đại xá, bò dậy chạy trốn.
Nghiêm Dực nhìn Khương Sở Nhi, trong mắt loé lên tia tham lam: “Ngươi vừa nói, Khương gia các ngươi có một thứ pháp bảo của tổ truyền còn để trên núi…”
“Ngươi đừng mơ tưởng!”
Khương Sở Nhi quyết không để pháp bảo của tổ truyền rơi vào tay đệ tử của lão tặc Vô Ưu, muốn tự mình kết liễu, nhưng lại đột nhiên phát hiện, bản thân không cử động được.
Nghiêm Dực cười: “Muốn tự sát? Còn phải hỏi ta đây. Bây giờ ta cho ngươi hai lựa chọn. Một là ngươi dẫn ta đi lấy pháp bảo, ta không giết ngươi.”
“Hai là ta cho ngươi nếm thử mùi vị muốn sống không được, muốn chết không xong. Cho đến khi ngươi không chịu nổi, dẫn ta đi lấy pháp bảo.”
Khương Sở Nhi thầm tuyệt vọng.
Hy vọng báo thù cho gia tộc cuối cùng cũng không còn.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên: “Ngươi vẫn còn lựa chọn thứ ba, đưa pháp bảo cho ta, ta giúp ngươi giết hắn.”
Lúc này, Khương Sở Nhi phát hiện, bản thân có thể cử động, trong lòng vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Nàng quay đầu nhìn lại, thấy bên người xuất hiện một đôi nam nữ từ lúc nào không hay.
“Ngươi muốn chết sao!”
Nghiêm Dực cũng cực kỳ kinh ngạc, đang muốn ra tay, nhưng nháy mắt đã cảm nhận được một luồng áp lực lớn trói chặt hắn, cũng không thể động đậy.
Lúc này, hắn bị dọa sợ đến vỡ mật, dựa vào pháo lực, có thể trói chặt hắn.
“Không thấy ta đang nói chuyện làm ăn sao, cút!” Nam nhân cầm đầu vung tay áo, đánh Nghiêm Dực sang một bên.
Hắn cười híp mắt nói: “Thế nào, nếu như ngươi đồng ý, bây giờ ta giết hắn.”
Khương Sở Nhi không biết vị cao nhân tuyệt thế này đến từ đâu, không do mà dự gật đầu: “Ta đồng ý!”
Bùm!
Cái đầu của Nghiêm Dực nổ tung trong chớp mắt.
[Nhận được mười điểm năng lượng, số điểm năng lượng hiện tại là hai mươi tám điểm.]
Tâm tình Cố Dương thật sảng khoái, xử lý một tu sĩ Pháp Lực nhất trọng có thể đổi được một món thần binh tuyệt thế, mua bán như vậy quá có lời.
Thêm với tu sĩ Kim Đan kỳ này có thực lực cũng quá yếu đi, kém Kim Đan kỳ đã từng gặp phải ở Bất Quy sơn không chỉ có chút xíu đâu.