Ta Nhân Sinh Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 553: Đã chết (2)




Pháp lực của quỷ vật yếu kém hơn tu sĩ cùng cấp đến đáng thương. Cũng không biết pháp thuật khác, chỉ biết dùng bản thể không ngừng va chạm. Một con hai con vốn không cách nào uy hiếp được đại trận hộ thành.

Nhưng mà số lượng của chúng nó nhiều lắm, số lượng quỷ vật hiện giờ đã có đến mấy ngàn. Bốn phương tám hướng còn có rất nhiều quỷ vật đang liên tục không ngừng tiến tới.

Sau khi số lượng đến một mức độ, lực đánh vào kia cũng cực kỳ đáng sợ.

Giữa vô số quỷ vật hình dạng đầu người có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng, chính là quỷ vật Hóa Thần kia.

Nữ tử này là người hắn quen biết, là Ngọc tiên tử của Phần Hương cốc.

Khi hắn còn là Nguyên Anh đã từng có một đoạn tình với Ngọc tiên tử này. Nhưng mà hai người đều là đệ tử hạch tâm trong môn, ngày sau phải kế thừa đại thống môn phái, cuối cùng đoạn tình này chỉ có thể không bệnh mà mất.

Sau trận đại kiếp nạn kia, Thiên Tinh chân nhân đã không nghe nói đến tung tích của nàng nữa, đã biết hơn phân nửa rằng nàng đã gặp phải bất trắc rồi.

Không nghĩ tới một lần nữa khi gặp lại nàng sau mấy trăm năm, nàng đã hóa thành quỷ vật, mang đến tai họa ngập đầu cho Thiên Tinh thành.

“Sư tôn, có người đến!”

Đột nhiên, đồ đệ ở bên cạnh chỉ vào trong quang kính, kích động nói.

Thiên Tinh chân nhân ngẩn ra, tập trung nhìn vào, quả nhiên nhìn thấy một bóng dáng xuất hiện trong quang kính, thế mà lại chủ động giết vào trong đống quỷ vật hàng ngàn hàng vạn kia.

“Người kia là ai?”

“Hắn định làm gì?”

Hắn chấn động.

Người này, trước kia hắn chưa từng gặp.

Sự tinh thuần trong thân thể, sự hùng hậu trong tiên nguyên của đối phương đều đã hồi lâu chưa thấy.

Thiên Tinh chân nhân thậm chí có một ảo giác, cảm giác người này giống như đến từ thời đại còn chưa bị ô nhiễm.

Sao hắn có thể xuất hiện ở đây? Còn chủ động ra tay hỗ trợ?

Hắn thế mà lại trực tiếp giết vào trong giữa đàn quỷ vật, vậy có khác gì muốn chết chứ?

Việc này phát sinh quá nhanh, cũng quá mức ly kỳ.

Trong lòng Thiên Tinh chân nhân có nghi vấn rất nhiều, lại không ai có thể giải đáp cho hắn.

Chỉ thấy nam tử trong quang kính kia, trong tay cầm một thanh trường kiếm, chém rụng Ngọc tiên tử đã hóa thành quỷ vật kia.

Hắn chưa từng thấy phương thức công kích như vậy, thật sự khó có thể tưởng tượng được, là người như thế nào mới có thể tay cầm phi kiếm đánh lộn gần người với quỷ vật.

Một kiếm này đến nhanh chóng như thế, tốc độ nhanh như vậy. Ngọc tiên tử thậm chí còn chưa kịp đưa ra phản ứng đã bị chém thành hai nửa.

Vô dụng.

Thiên Tinh chân nhân nhìn thấy một màn như vậy, nhưng trong lòng không hề có bất cứ vui mừng gì.

Tốc độ của quỷ vật tuyệt đối không hơn được phi kiếm. Nếu như vậy mà có thể giết chết quỷ vật, quỷ vật trong toàn bộ thế giới đã sớm bị bọn họ quét sạch rồi.

Chỗ đáng sợ nhất của quỷ vật ngay ở công kích của phi kiếm, không hề có tác dụng gì đối với chúng nó.

Cho dù chém chúng nó thành mấy vạn mảnh, lại dùng tiên pháp triệt để phá hủy chúng nó, chúng nó đều có thể nhanh chóng khôi phục lại, không hề tổn hại gì.

Quỷ vật Hóa Thần là thứ giết không chết, đây có lẽ là nhận thức chung của một nhóm cao cấp ở Tứ Thiên minh.

Chính vì như thế nên nhân loại mới có thể bị ép đến mức độ như vậy.

Đối mặt với loại quỷ vật giết không chết này, cho dù là ai đều sẽ cảm thấy tuyệt vọng.

Thiên Tinh chân nhân không lựa chọn đi ra ngoài quyết chiến với quỷ vật Hóa Thần kia, chính là vì không định lãng phí lực lượng ở đó, cố gắng lớn nhất bảo vệ Thiên Tinh thành, tranh thủ thời gian, sơ tán con dân trong thành, giữ lại mồi lửa vì nhân loại mới là lựa chọn càng tốt.

Vị đạo hữu không biết từ nơi nào xuất hiện kia có lẽ còn không biết sự khủng bố của quỷ vật, như vậy chẳng những lãng phí tiên nguyên một cách vô ích, còn khiến bản thân rơi vào nguy hiểm.

Cho dù là cường giả Hóa Thần, rơi vào trong vây công của mấy ngàn quỷ vật cũng cực kỳ đáng sợ.

“Vẫn nên cứu hắn một chuyến.”

Thiên Tinh chân nhân không thể trơ mắt nhìn một vị tu sĩ Hóa Thần ngã xuống ở nơi này, huống chi, đối phương đến đây vì cứu viện Thiên Tinh thành.

Ngay khi hắn chuẩn bị thiêu đốt một điểm căn nguyên cuối cùng để đánh lui những quỷ vật đó, đột nhiên ý thức được không đúng.

Quỷ vật do Ngọc tiên tử biến thành bị một kiếm chém thành hai nửa, trên khuôn mặt đờ đẫn lại hiện lên vẻ hoảng sợ.

Phút chốc, thân thể của nó dần dần sụp đổ tiêu tán, đảo mắt biến thành hư ảo.

“Này –”

Trên mặt Thiên Tinh chân nhân có một chút mờ mịt.

Mới vừa rồi xảy ra chuyện gì?

Sao quỷ vật Hóa Thần kia lại đột nhiên biến mất?

Nguyên Anh ở bên cạnh cũng nghẹn họng nhìn trân trối, thân thể không kiềm chế được run rẩy lên, giống như kích động lại giống như không thể tin nổi, lắp ba lắp bắp nói, “Sư… sư tôn… quỷ… quỷ vật kia đâu?”

Trong bầu không khí khiến người ta hít thở không thông, hai người vẫn luôn không nhìn thấy quỷ vật kia xuất hiện một lần nữa.

Chết… chết rồi?

Trong đầu bọn họ cuối cùng hiện lên suy nghĩ này.

[Nhận được một mảnh nhỏ, số lượng mảnh nhỏ trước mắt, sáu mảnh.]

Cố Dương đánh chết quỷ vật Thiên Nhân kia xong, dùng ý niệm khơi thông với Nhân Hoàng kiếm, “Cảm tạ.”

Sau đó thu hồi nó vào trong không gian ngự thú.

Hắn có thể thoải mái đánh chết quỷ vật cấp bậc Thiên Nhân, Nhân Hoàng kiếm có một phần công lao, không có tăng phúc của thanh kiếm này, tiên nguyên của hắn bị tiêu hao ít nhất cần nhiều ba phần.

Hơn nữa chưa chắc đã có thể một kiếm giết được quỷ vật kia.

Lực lượng của Nhân Hoàng kiếm có tương khắc trời sinh với quỷ vật.

Sau khi quỷ vật kia chết chỉ lưu lại trên mặt đất một nghê thường vũ y, vừa nhìn đã biết không phải vật phàm, hắn giơ tay lấy, rất nhanh, trước mắt đã hiện lên một nhắc nhở.

[Kiểm tra được mảnh nhỏ, có rút ra không?]

Quả nhiên là một linh bảo, có thể còn giữ lại được hoàn hảo dưới lực lượng ăn mòn của quỷ vật Thiên Nhân cấp, không phải là pháp bảo bình thường.

“Có.”

[Rút ra thành công, nhận được một mảnh nhỏ, số lượng mảnh nhỏ trước mắt, bảy mảnh.]

Nhưng mà đến hiện giờ việc này còn chưa kết thúc.

Cố Dương ngẩng đầu lên nhìn về phía quỷ vật hàng ngàn hàng vạn ở bốn phía đang điên cuồng xông về phía hắn.