Những quỷ vật này có một phần là quỷ vật Nguyên Anh cấp, phần lớn là quỷ vật Kim Đan cấp, cấp bậc không tính là cao, nhưng kiến nhiều cắn chết voi, bị nhiều quỷ vật vây quanh như vậy, đủ loại tâm tình tiêu cực chồng chất lên đánh thẳng vào đạo tâm của hắn.
Chỉ riêng chuyện này thôi, người bình thường đã không thể ngăn cản được.
Còn có mấy ngàn quỷ vật, muốn giết sạch toàn bộ có thể mệt chết hắn.
Điểm cực kỳ mấu chốt là hiện giờ hắn đánh chết những quỷ vật cấp thấp này chắc chắn sẽ không có thu hoạch gì.
Hắn mới không đồng ý phí khí lực này đâu.
“Lên!”
Hắn lấy một thứ từ trong không gian ngự thú ra, lực lượng tiên nguyên rót vào, ném ra ngoài.
Đó là một tấm bản đồ, sau khi bay ra không ngừng to lên, xuất hiện một lốc xoáy màu đen hút quỷ vật ở xung quanh vào.
Linh bảo, U Minh đồ!
Đây là thứ mà hắn đã lấy được khi giết một lão giả ở Thủy Nguyệt động thiên, sở dĩ hắn vẫn luôn lưu trữ linh bảo này là vì chuẩn bị dùng nó để đối phó với quỷ vật.
Quỷ vật tương tự oan hồn, đều được hình thành sau khi người chết.
Trước đó nghe nguyên linh của Cự Linh chùy nói, sở dĩ thế giới này sẽ xuất hiện quỷ vật là vì Minh Hà bị rò rỉ đến thế giới này tạo thành.
Rõ ràng giống như quỷ quái.
U Minh đồ chính là linh bảo chuyên dùng để đối phó với thứ như quỷ quái oan hồn này.
Linh bảo này thật sự cho lực, chỉ khoảng nửa khắc đã nuốt vào hơn một ngàn quỷ vật. Chỉ thấy hình vẽ trên U Minh đồ giống như bị nhiễm lên một tầng màu sắc hỗn độn, trông vẻ càng thêm quỷ dị.
…
Đường Nhạc cách đó không xa thấy Cố Dương thoải mái chém giết một quỷ vật Hóa Thần, cảm thấy thả lỏng.
Quỷ vật bình thường còn thừa lại muốn phá tan đại trận hộ thành đã không dễ dàng như vậy nữa rồi, Thiên Tinh thành cuối cùng đã có cơ hội để thở dốc.
Hắn trở lại trong thành có thể cùng với Thiên Tinh chân nhân thay phiên chủ trì đại trận, có thể chống đỡ đến khi cứu viện của Tứ Thiên minh đến, tiêu diệt hết những quỷ vật này.
Sau đó dời cả Thiên Tinh thành ra khỏi nơi này, một lần nữa bày đại trận…
Trong lòng Đường Nhạc đã nghĩ kỹ tiếp theo nên xử lý phần việc còn dư lại này như thế nào, sau đó chỉ thấy Cố Dương ném ra một pháp bảo, hóa thành một bóng đen che khuất mặt trời, nuốt hút vô số quỷ vật vào trong.
“Cái này –”
Hắn nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
Đây là pháp bảo gì vậy?
Thậm chí còn có thể nuốt được cả quỷ vật vào?
Ở Hoàng Tuyền động thiên cũng có pháp bảo loại không gian, thậm chí là linh bảo, nhưng mà đều không thể hút quỷ vật vào được, nó vô hình vô chất, vốn không bị ảnh hưởng của pháp tắc không gian.
Cũng giống như có một vài tu sĩ quỷ đạo tinh thông thuật luyện hồn ngự quỷ.
Nhưng mà những người có ý đồ khống chế quỷ vật này cuối cùng đều không kiểm soát được, ngược lại bị quỷ vật khống chế.
Nhân loại đối mặt với quỷ vật, ở các phương diện đều tan tác rồi.
Đúng rồi!
Đột nhiên trong đầu Đường Nhạc chợt lóe lên tia sáng, cuối cùng nhớ ra một linh bảo trong truyền thuyết cực kỳ tương tự với linh bảo trước mắt này.
“Chẳng lẽ là… U Minh đồ?”
Không, chuyện này sao có thể chứ.
U Minh đồ chính là tiên thiên linh bảo do giới chủ thế giới, tông chủ Hoàng Tuyền tông cầm giữ cứu vớt Hoàng Tuyền động thiên năm đó.
Hoàng Tuyền giới chủ đã dùng tiên thiên linh bảo này bảo vệ thế giới này, thiên đạo không triệt để sụp đổ, giữ lại một phần.
Nhưng mà trải qua trận dịch này, U Minh đồ đã bị tổn hại.
Trong truyền thuyết, sở dĩ Hoàng Tuyền giới chủ rời khỏi Hoàng Tuyền động thiên chính là vì chữa trị U Minh đồ.
Nhưng mà cho dù pháp bảo kia của Cố Dương có phải là U Minh đồ hay không cũng tuyệt đối không phải là linh bảo bình thường, lại có thể cắn nuốt quỷ vật.
Trong lòng Đường Nhạc càng kính sợ hơn nữa.
…
… …
Trong Thiên Tinh thành.
Sau khi thầy trò Thiên Tinh chân nhân nhìn thấy nam nhân tế ra một pháp bảo, lập tức cắn nuốt vô số quỷ vật càng kinh hãi nói không nên lời.
Một kiếm chém Hóa Thần, một tấm bản đồ nuốt vạn quỷ.
Không bao lâu, mấy ngàn quỷ vật chi chít dày đặc ngoài thành đã bị pháp bảo kia cắn nuốt không còn.
Trong lúc mơ hồ có thể thấy được trong tấm bản đồ kia có một con giao long màu đen đang bay lượn, nuốt từng quỷ vật vào trong bụng.
Sau đó bản đồ kia cuốn lại, hóa thành lớn chừng một thước, bay về trên tay nam nhân kia.
Chuyện phát sinh quá nhanh, nhanh đến thầy trò Thiên Tinh chân nhân có phần không phản ứng lại kịp, nhìn cửa thành vắng vẻ trống không, thế mà lại có một cảm giác như rơi vào trong mộng.
Hai người đều không thể tin được, mối nguy diệt thành đã được nam tử kia dùng một kiếm một tấm bản đồ giải quyết rồi.
Bọn họ đã trải qua tuyệt vọng quá nhiều, đã sớm không dám hy vọng xa vời rằng sẽ phát sinh chuyện có cứu tinh từ trên trời giáng xuống.
Không phải ở bên bờ không khống chế được nên xuất hiện ảo giác đấy chứ?
Hai người đều không hẹn mà cùng sinh ra suy nghĩ như vậy.
Lúc này chỉ thấy trong quang kính xuất hiện một bóng dáng quen thuộc bay đến bên cạnh nam tử kia, hành lễ với hắn.
“Hình như là… Đường trưởng lão?”
Đệ tử Nguyên Anh kia lẩm bẩm nói.
Thiên Tinh chân nhân dù sao là tu sĩ Hóa Thần, thông qua bí pháp nào đó hỏi đạo tâm, rất nhanh xác định được trạng thái của bản thân, không hề ở bên bờ không khống chế được.
Như vậy có ý nghĩa rằng chuyện mới vừa nhìn thấy rất có thể không phải là ảo giác.
Đang nghĩ vậy đã nhìn thấy Đường Nhạc trong quang kính bay vào trong đại trận hộ thành, thoải mái mở cửa thành ra.
Người có thể xuyên qua đại trận mở cửa thành ra khi đại trận mở ra chỉ có Đường Nhạc và hai người bọn họ.
Đường Nhạc là thật, nam tử bên người hắn cũng là thật.
Chuyện mới vừa phát sinh tự nhiên cũng là thật.
Trái tim của Thiên Tinh chân nhân không chịu khống chế kịch liệt nhảy lên, cảm giác được có một luồng máu nóng dâng lên, hốc mắt hơi ươn ướt.
Đã nhiều năm như vậy, từ sau khi quỷ vật giáng xuống, hắn đã chưa từng nhìn thấy được đại thắng nhẹ nhàng vui vẻ tràn trề như vậy.
Mỗi một lần đối mặt với quỷ vật, hoặc thất bại thảm hại thiệt thòi, toàn quân bị diệt.
Hoặc sẽ hy sinh một nhóm người, khiến lực lượng chính dời đi đã coi như là một kết quả thật tốt.