Hơn nữa có công năng cực kỳ mạnh mẽ.
Phải biết rằng diện tích của tiên giới rộng lớn hơn nhân gian giới cực kỳ nhiều, được xưng tụng là rộng lớn vô cùng. Dựa theo miêu tả trên sách, đoán chừng còn lớn gấp vài vạn lần diện tích của Trái Đất hiện giờ.
Một trí tuệ nhân tạo có thể quản lý toàn bộ tiên giới đến gọn gàng chỉnh tề, trí năng hóa kia cao bao nhiêu chứ.
Kim Hoàng này thật sự có ý tưởng.
Là Nhân Hoàng đời thứ ba, vì để đột phá đại nạn tuổi thọ, nghiên cứu con đường trường sinh thần đạo này. Cuối cùng quyết đoán bỏ qua thân phận Nhân Hoàng, thành lập thiên đình, ý muốn trở thành tồn tại giống như thiên đế.
Cũng không biết đại lão này có còn tồn tại không.
Cố Dương thầm nghĩ trong lòng, lại nghe lão giả tự xưng là thiên vương đệ nhất ở dưới trướng Kim Hoàng này tiếp tục nói, “Sau này, bệ hạ đi đến Thủy Nguyên thiên giới, bổn tọa thay mặt trông coi thiên đình.”
“Một ngày kia, đại kiếp nạn đột ngột đến, chính là Tạo Hóa Ngọc Điệp phản ứng lại đầu tiên, phong bế thông đạo thông đến nhân gian giới, cổ vũ tất cả tiên nhân, lấy pháp lực cực lớn che giấu thiên đình vào trong hư không.”
“Nếu như để bổn tọa quyết định, tuyệt đối không có khả năng quyết đoán như thế. Ở phương diện này, bổn tọa quả thật không bằng nó.”
Cố Dương nghe liên tục gật đầu.
Chuyện xưa đến đây, tất cả đều thật bình thường. Nếu cứ ấn theo phát triển như vậy tiếp, thiên đình chính là Dao Trì tiên cung thứ hai mà thôi. Sẽ không lưu lạc đến mức này.
Không có gì bất ngờ xảy ra, nhất định đã xuất hiện ngoài ý muốn rồi.
“Đại kiếp nạn qua đi, thiên đạo sụp đổ, dưới Thiên Tiên, tu vi của tất cả đều ngã xuống Nguyên Anh, cho dù cố gắng như thế nào, tối đa cũng chỉ có thể khôi phục được đến Nhân Tiên.”
“Hai ngàn năm là tuổi thọ cực hạn của Nhân Tiên. Khi đại kiếp nạn lần thứ hai giáng xuống, trong thiên đình, dưới Thiên Tiên gần như chết hết. Thiên đình khi đó, tính cả bổn tọa, chỉ còn lại mười ba người.”
“Mặc dù là bổn tọa đều cảm nhận được uy lực của thời gian cọ rửa, vì để sống sót qua trận đại kiếp nạn này, chúng ta lấy ra các loại bí pháp, nguyên thần trốn vào trong không gian ở bên ngoài thời gian.”
“Mãi cho đến ngày đó, trong thiên đình xuất hiện một vị khách không mời, cố tình đánh thức chúng ta dậy. Càng lấy pháp lực cực lớn, ép thiên đình từ trong không gian hư vô ra, trở về trong Thiên Đình giới. Khiến cho chúng ta không thể không đối mặt với trận đại kiếp nạn kia.”
Vậy cũng được hả?
Trong lòng Cố Dương cảm thấy buồn cười, đó chính là bị ép đi buôn.
Cường giả kia định dùng biện pháp như thế để ép người của thiên đình cùng chống chọi với đại kiếp nạn.
Không thể không nói, biện pháp này quả thật có hiệu quả.
Thực lực của thiên đình thật sự đủ mạnh mẽ, nghe ý tứ của lão giả, sau khi Kim Hoàng dẫn theo một nhóm người, vẫn còn lại mười ba cường giả đã ngoài Kim Tiên.
Mười ba vị Kim Tiên, cộng thêm thiên đình và Tạo Hóa Ngọc Điệp này, đúng là một chiến lực mạnh mẽ.
Trong giọng nói của lão giả lộ ra ý hận, nói, “Chúng ta bị ép đối diện với trận đại kiếp nạn kia. Cuối cùng vẫn thất bại thảm hại, mười ba người của thiên đình đã chết trận bảy người. Nếu không phải vào thời khắc cuối cùng, dưới sự trợ giúp của Tạo Hóa Ngọc Điệp, mấy người chúng ta giả chết thoát thân, cũng không tránh được phải chết.”
Lúc này Cố Dương cuối cùng đã không nhịn được hỏi, “Trận đại kiếp nạn kia rốt cuộc là như thế nào? Thứ các ngươi phải đối mặt là lực lượng như thế nào? Hay là kẻ địch?”
Lão giả dùng ánh mắt xa xôi nhìn hắn, nói, “Ngươi sẽ nhanh chóng được biết thôi, đại kiếp nạn lần thứ ba sẽ lập tức đánh đến nơi rồi.”
…
Cái gì?
Đại kiếp nạn lần thứ ba sắp giáng xuống?
Vũ Minh lão đạo ở sau lưng Cố Dương nghe được đến đó, chấn động trong lòng, theo bản năng nhìn về phía Cố Dương, lại thấy trên mặt hắn không hề có vẻ gì ngoài ý muốn, giống như chấp nhận.
Trong lòng hắn nhất thời rối loạn.
Trong một vài điển tịch của Quảng Nguyên phái đều có ghi chép lại về hai trận đại kiếp nạn một vạn năm trước với tám ngàn năm trước. Tất cả đều không khác biệt gì so với lão giả này vừa nói.
Từ đây có thể thấy được, người này rất có thể thật sự là người đã từng tự mình trải qua trận đại kiếp nạn kia, bằng không thì không có khả năng biết được những bí mật này.
Tổ sư của Quảng Nguyên phái chính là một trong sáu vị Kim Tiên may mắn còn tồn tại cuối cùng của thiên đình.
Nhưng mà trong điển tịch do tổ sư lưu lại không hề có ghi chép về trận đại biến của thiên đình kia.
Năm đó, trong thiên đình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao sư tổ lại muốn chạy trốn khỏi thiên đình?
Hắn đều không biết.
Đương nhiên, tất cả đều đã không còn quan trọng nữa.
Hiện giờ, việc quan trọng nhất là đại kiếp nạn lần ba theo lời bọn họ.
Là môn phái do một vị Kim Tiên truyền thừa xuống, Quảng Nguyên phái biết được rất nhiều bí mật về thời đại Thượng Cổ về hai trận đại kiếp nạn kia, kể cả Hỗn Nguyên Kim Tiên đều đã chết vài vị.
Đó chính là nhân vật lớn cao nhất trong tam giới, chúa tể chân chính của tiên giới.
Trong hai trận đại kiếp nạn kia, người bị gặp họa đầu tiên chính là bọn họ.
Tam giới khi đó có chín vị Hỗn Nguyên Kim Tiên được công nhận, trong đó có năm vị đã ngã xuống trong trận đại kiếp nạn đầu tiên.
Hỗn Nguyên ngã xuống, trời đất cùng đau buồn.
Biến hóa trong trời đất đã tuyên bố rõ ràng tất cả.
Trận đại kiếp nạn lần thứ hai, bốn vị Hỗn Nguyên còn thừa lại cũng không cách nào may mắn thoát khỏi được, đều ngã xuống. Kể cả vị kia trong Minh giới, tự xưng là chủ nhân Minh phủ quản lý sinh tử đều không ngoại lệ.
Hiện giờ, đại kiếp nạn lần thứ ba sắp đến rồi, cũng khó trách Vũ Minh lão đạo kinh hãi như thế.
Chín vị Hỗn Nguyên Kim Tiên đều không còn, lấy ai ngăn cản trận đại kiếp nạn lần này đây?
Một lần này, chỉ sợ là tận thế chân chính của tam giới.
…
Cố Dương thật sự hơi ngoài ý muốn, lão giả này bị trấn áp trong tiên ngục, lại biết đại kiếp nạn giáng xuống.
Đây là một không gian độc lập, vốn không cách nào cảm ứng được bên ngoài, dù sao, hắn không cảm ứng được.
“Ánh mắt của tiền bối không sai, nhiều nhất mười năm, đại kiếp nạn lần thứ ba sẽ giáng xuống.”
Lão giả khẽ nhếch miệng, giống như đang cười, “Thiên đạo hồi phục, bổn tọa có cảm ứng đầu tiên. Mấy ngày trước, bổn tọa đã dầu hết đèn tắt, một điểm chân linh cuối cùng cũng sắp hao hết. Không nghĩ tới mạng còn chưa đến đường cùng.