Nói như vậy vẫn là ta cứu hắn một mạng.
Cố Dương thầm nghĩ trong lòng, nhưng mà chuyện này không tiện tuyên dương khắp nơi, nếu như để cho người khác biết hắn là đầu sỏ gây nên vụ thiên đạo hồi phục, dưới tuyệt vọng, nói không chừng sẽ có người tìm hắn liều mạng.
Hắn kéo đề tài lại, “Về sau như thế nào?”
Tia sáng màu đỏ trong mắt lão giả trở nên càng sáng ngời thêm một chút, khàn giọng nói, “Trận đại chiến kia, chúng ta tiêu hao nghiêm trọng, cần bổ sung bổn nguyên, nhưng mà thần vật có thể bổ sung bổn nguyên đã sớm dùng hết rồi. Chúng ta chuẩn bị rút bổn nguyên của thiên đình. Sau đó ——”
“Chúng ta đã bị đánh lén, Tạo Hóa Ngọc Điệp phản bội chúng ta, nó khống chế toàn bộ pháp trận, cấm chế, linh bảo, thần vật… của thiên đình, có bốn người trong đó bỏ mình tại chỗ.
“Bổn tọa vì tránh né đuổi giết nên bị ép vào trong tiên ngục. Ở trong này, linh bảo có thể phát huy lực lượng chỉ có vài thứ mà thôi. Bởi vì như thế nên bổn tọa mới chống đỡ được cho đến bây giờ.”
“Chỉ sợ bệ hạ đều không ngờ được, Tạo Hóa Ngọc Điệp do chính tay hắn luyện chế lại có ngày sẽ cắn ngược chủ nhân như vậy.”
Sau khi Cố Dương nghe xong, sắc mặt không hề thay đổi.
Mới vừa rồi khi giới thiệu tác dụng của Tạo Hóa Ngọc Điệp, trong lòng hắn đã có dự cảm.
Trí tuệ nhân tạo mà, cuối cùng phản bội nhân loại chẳng phải là chuyện rất bình thường sao? Phim ảnh truyền hình đều sắp quay đến nát vụn rồi.
Nhưng thế giới này lại chưa từng có tiền lệ như vậy, cũng không có ai có suy nghĩ như vậy.
Có lẽ có cảm nhận như vậy, ở dưới tiện lợi khổng lồ như thế, âm thanh phản đối cũng không ảnh hưởng đến tình hình chung.
Cuối cùng, tạo thành kết cục như vậy.
Đương nhiên, tất cả cũng có thể là do “Ma vật” ở trước mắt này bịa ra.
Hắn hỏi, “Tiền bối nói với ta những chuyện này là có mục đích gì?”
Cố Dương nói ra câu này hơi đột ngột, giống như lão giả có lai lịch không rõ ràng này cố ý dẫn bọn họ tới đây vậy.
Không sai, đây chính là suy đoán của hắn, hoặc có thể nói là đang thử.
Đối phương đã có thể cảm ứng được thiên đạo hồi phục, như vậy, cảm ứng được trong thiên đình có người đến cũng là chuyện rất bình thường.
Ngay từ ban đầu người ta đã nói rằng, “Cuối cùng các ngươi đã tới.” Cho thấy hắn thật sự đang chờ bọn họ.
Rất có khả năng người này cố tình gây ra động tĩnh khiến Tạo Hóa Ngọc Điệp phát ra mệnh lệnh, phái người đến trấn áp hắn.
Nhiệm vụ mà Cố Dương tiếp nhận là “Trấn áp” chứ không phải tiêu diệt. Lúc đó hắn đã cảm thấy hơi kỳ quái, hiện giờ xem ra là vốn không thể tiêu diệt được đối phương.
Đây rất có thể là một Đại La Kim Tiên trong quá khứ.
Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, cho dù là tiên thiên linh bảo, cũng chưa chắc đã chơi chết được một vị Đại La.
Lúc này, Hàng Ma xử trên tay Cố Dương bắt đầu chấn động kịch liệt lên, lập tức định tránh thoát khỏi tay hắn.
Một ý niệm lớn lao truyền đến, “Ngươi dám chống lệnh! Không biết sống chết!”
Hàng Ma xử không cách nào khoan nhượng, định phản phệ.
“Định tạo phản?”
Cố Dương cười lạnh một tiếng, lấy Nhân Hoàng kiếm từ trong không gian ngự thú ra.
Bởi vì biết quan hệ giữa Nhân Hoàng kiếm và thiên đình giống như nước với lửa, cho nên hắn vẫn một mực không lấy Nhân Hoàng kiếm ra.
Hiện giờ Hàng Ma xử định tạo phản, đối phó với linh bảo cấp bậc này, cũng chỉ có thể kêu Nhân Hoàng kiếm ra tay.
“Nhân Hoàng kiếm?”
Lão giả giống như thây khô kia là người đầu tiên nhận ra, trong giọng nói lần đầu tiên xuất hiện khiếp sợ.
…
“Cái gì, Nhân Hoàng kiếm?”
Vũ Minh lão đạo ở phía sau nghe được như vậy, cũng chấn động.
Đây là chí bảo nổi tiếng nhất của Nhân tộc vào thời đại Thượng Cổ. Uy lực của nó không phải là vũ khí mạnh nhất, nhưng độ nổi tiếng thì nó nhất định cao nhất.
Nhắc đến Nhân tộc quật khởi, Nhân Hoàng kiếm là một cái tên không thoát ra được.
Kể cả là tu sĩ của ba mươi ba thiên đều biết đến cái tên Nhân Hoàng kiếm này.
Giống như Sinh Tử Bạc là dấu hiệu của Minh giới, Nhân Hoàng kiếm chính là chí bảo mang tính dấu hiệu của nhân gian giới.
Nhưng mà không phải Nhân Hoàng kiếm đã bị hủy vào lần đại kiếp nạn đầu tiên sao?
Đây là chuyện hắn đã nhìn thấy được từ trong bản chép tay do tổ sư của hắn lưu lại, vào khi đại kiếp nạn giáng xuống, người mạnh nhất của nhân gian giới là Nhân Hoàng đã cầm Nhân Hoàng kiếm trong tay xông lên đầu tiên. Là người đầu tiên bỏ mình, Nhân Hoàng kiếm cũng bị hủy tại chỗ.
Chẳng lẽ là đồ giả sao?
Không, khí tức này, đúng là Nhân Hoàng kiếm không thể nghi ngờ.
Cuối cùng Vũ Minh lão đạo đã biết tự tin của Cố Dương là cái gì rồi, hóa ra là Nhân Hoàng kiếm chí bảo Thượng Cổ này.
Kim Tiên của Yêu tộc chết dưới thanh kiếm này chí ít có hai vị rồi.
…
Chiêu thức thứ hai của Trảm Huyền kiếm pháp, Trảm Thần!
Lấy Nhân Hoàng kiếm ra lần này hoàn toàn khác với lần trước, chỉ thấy trên thân kiếm phát ra sáng rọi chói mắt, gột rửa toàn bộ bóng tối và khí tức đè nén bốn phía ra.
Đi đến đâu, mênh mông cuồn cuộn, tinh khiết ngay thẳng, đại biểu cho sức sống bừng bừng.
Cố Dương cảm thấy lực lượng mạnh mẽ trước nay chưa từng có, tăng phúc cho tiên nguyên của hắn gấp mấy trăm lần, đây là một kiếm mạnh mẽ nhất mà hắn đã chém ra được kể từ khi chào đời cho đến nay.
Hàng Ma xử giống như cảm ứng được nguy cơ, cũng bộc phát ra ánh sáng màu vàng, chí dương chí cương. Nhưng ở trước mặt Nhân Hoàng kiếm lại u ám phai màu.
Nhân Hoàng kiếm chém cách không, một đường lực lượng vô hình nháy mắt chém chết sáng rọi của Hàng Ma xử.
Hàng Ma xử cũng yên tĩnh xuống, sáng rọi cũng trở nên nhu hòa.
Nguyên linh của nó đã bị một kiếm chém chết.
Sau đó Cố Dương quay đầu nhìn sang phía linh bảo trong tay Vũ Minh lão đạo và Vân Hoa.
Lúc này hai người đều bị uy lực của một kiếm mới vừa rồi làm chấn động thật sâu.