Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 133: Phóng Xạ Hạt Nhân! Bão Táp Cuối Cùng Hiển Uy!




Dị năng giả mà họ thường gặp ai mà cái mũi không vểnh lên trời, không coi người khác là đồng loại.

Hiếm có dị năng giả nào bình dị gần gũi như thế, nguyện ý chữa trị cho một cô bé.

  • Nữu Nữu không đau nữa rồi! Anh trai làm như thế nào vậy?

Nữu Nữu vừa mừng vừa sợ, cô bé cúi đầu nhìn chỗ đau trên cánh tay vừa rồi, da thịt đã khôi phục như lúc ban đầu, không còn thấy mạch máu và các thớ cơ nữa.

Đây chính là cảnh tượng mà Nữu Nữu chỉ có thể nhìn thấy ở trong mơ.

  • Anh trai là thần tiên à?!

Trên mặt Nữu Nữu tràn đầy sự ngây thơ của trẻ con.

  • Anh còn muốn em nhìn thấy thời khắc Hắc Giáp Trùng bị tiêu diệt, làm sao có thể để em chết được chứ?

Chu Dương cười rộ lên, dường như cũng bị nụ cười của Nữu Nữu lây nhiễm.

  • Được rồi, tới lúc anh phải rời khỏi đây thôi!

  • Có duyên sẽ gặp lại!

Chu Dương vẫy tay tạm biệt Nữu Nữu sau đó nhảy lên, ván trượt Lục Ma giống như là có linh tính, tự động bay tới dưới chân Chu Dương, đỡ anh bay lên.

Mọi người dõi theo bóng lưng của Chu Dương, mãi cho đến khi anh biến mất không thấy mới lưu luyến thu hồi ánh mắt.

Những lời Chu Dương nói vẫn luôn quanh quẩn trong đầu mọi người, có lẽ họ thật sự không cần lo sợ bị trùng triều xâm hại nữa...

Từ khi tận thế đến nay, đây là lần đầu tiên mọi người cảm nhận được thứ gọi là hy vọng.

Chu Dương sẽ tiêu diệt trùng triều, đây là việc có tích phân cao, đương nhiên không thể bỏ qua. Việc đánh cuộc với Nữu Nữu chỉ là thuận miệng mà thôi, như vậy sẽ cho bọn anh dũng khí để sống tiếp.

Người ở tận thế không thấy được hy vọng, rất dễ dàng xảy ra vấn đề, vừa vặn Chu Dương có hảo cảm với họ nên thuận miệng nhắc tới chuyện này, cớ sao mà không làm.

Từ khi nhận được Bão Táp Cuối Cùng cấp độ S+ anh còn chưa thử lần nào, hiện tại chính là một cơ hội vô cùng tốt.

Chu Dương đạp lên ván trượt Lục Ma bay về căn cứ sâu trùng mà Động Sát Chi Nhãn phát hiện….

Mười phút sau Chu Dương đã tới nơi, anh đưa mắt nhìn xuống dưới.

Số lượng Hắc Giáp Trùng đúng là rất nhiều!

Hắc Giáp Trùng có ở khắp nơi, giống như là một tấm thảm đen khổng lồ trải trên mặt đất.

Ngay cả thị giác đã được cường hóa của Chu Dương cũng không thể nhìn tới cuối, số lượng ít nhất cũng hơn một trăm vạn.

  • Hôm nay lấy chúng mày khai đao!

  • Bão Táp Cuối Cùng!

Trong nháy mắt, giá trị năng lượng biến mất hơn phân nửa, Bão Táp Cuối Cùng nổi lên, vô thanh vô tức.

Nó không cho người khác cảm giác nguy cơ như là mây đen bao phủ, gió bão cực lạnh khi bão tuyết sắp tới, cũng không phải loại hủy diệt tất cả khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.

Gió chỉ nhẹ nhàng thổi qua, sau đó từng con Hắc Giáp Trùng vô thanh vô tức bị chôn vùi, hóa thành những mảnh băng cực nhỏ, thậm chí ngay cả khu vực bọn chúng tụ tập cũng chịu tác động, thấp hơn những nơi khác ba mét.

Phạm vi ảnh hưởng của Bão Táp Cuối Cùng cũng không nhỏ, nó đã bao trùm một phạm vi cực kỳ khổng lồ là năm mươi kilomet.

Không bất kỳ một con sâu trùng nào có thể kịp phản ứng, bọn chúng đã biến mất trong nháy mắt.

Bão Táp Cuối Cùng lấy tốc độ cực nhanh lan tỏa bốn phía. Nơi nó đi qua, vô luận là núi non sông suối, hay là hoa cỏ cây cối, toàn bộ đều biến mất, chỉ để lại mặt đất trơ trụi.

  • Uy lực này quá kinh khủng!

Cho dù Chu Dương đã dự đoán hiệu quả của Bão Táp Cuối Cùng bất phàm thì anh cũng phải thất thần một hồi lâu mới bình tĩnh lại được.

Tích phân nhảy lên một cách điên cuồng, quét qua màn hình liên tục.

Sau năm phút, Bão Táp Cuối Cùng dừng lại, phạm vi năm mươi kilomet không thấy được dấu hiệu của sự sống, giống như là bị ai đó dùng cục tẩy xóa đi tất cả, không còn nhìn ra chút vết tích gì trước đó.

« Chúc mừng túc chủ đánh chết 4584762 con Hắc Giáp Trùng, thu được 4584762 tích phân. »

« Chúc mừng túc chủ đánh chết 35 con Hắc Mẫu Trùng, phá hủy 35 ổ sâu cỡ nhỏ, thu được 3500000 tích phân. »

« Chúc mừng túc chủ đánh chết 8 con Trùng Giáp thủ vệ, thu được 800000 tích phân. »

« Chúc mừng túc chủ đánh chết Hắc Mẫu Trùng Vương, phá hủy ổ sâu cỡ lớn, thu được 1000000 tích phân. »

Nhìn thấy thông báo số lượng tích phân cao như vậy, Chu Dương vui mừng trong lòng. Chỉ cần ra một chiêu phạm vi năm mươi kilomet là đã nhận được 9884762 tích phân, gần 1000 vạn tích phân.

Chỉ cần mình cố gắng một chút nữa thôi thì sẽ có được một bảo rương cấp Thần Thoại rồi!

  • Tên khốn đáng chết này trốn đi đâu rồi?

Dương Tuyết Mạn một đường phong trần mệt mỏi, cô dựa theo khí tức của Chu Dương mà tìm kiếm, nhiều lần suýt nữa bị cắt đứt tín hiệu.

Lẽ nào người này không nghỉ ngơi à? Nửa đêm còn chạy lung tung khắp nơi!

Mẹ nó bị bệnh thần kinh à?

Dương Tuyết Mạn hoàn toàn không biết thứ Chu Dương lái là T-1000, không hao xăng, có thể chạy hai mươi bốn giờ không ngừng nghỉ, hơn nữa còn là lái tự động, vô luận chướng ngại gì cũng có thể vượt qua được.

Thậm chí đi trên biển còn có thể biến thành thuyền….

Vì muốn mau chóng đuổi theo Chu Dương, Dương Tuyết Mạn đã một ngày hai đêm không chợp mắt.

Cái tên đáng chết này!

Tôi chắc chắn phải thiên đao vạn quả anh!

Nghỉ ngơi một chút, mình chỉ cần nghỉ ngơi một phút thôi.

Dương Tuyết Mạn ngồi xuống một tảng đá, mí mắt bắt đầu đánh nhau, một giây sau đã chìm vào giấc ngủ.

  • Lạnh quá!

Dương Tuyết Mạn bị đông tỉnh, chẳng biết tại sao cô luôn cảm giác hơi lạnh, từng luồng khí lạnh lẽo như muốn chui vào tận xương tủy mình.

Cô là Ma Sứ, thân thể đã bị hắc ám xâm nhiễm, được tiến hành cải tạo đặc biệt, khả năng chống chọi với giá rét rất cao, tại sao sẽ bị đông tỉnh chứ? Cái này không khoa học!

Chưa mở mắt thì không biết, vừa mở mắt ra đã bị dọa cho giật mình.

Dương Tuyết Mạn nhìn về phía trước, mọi thứ trên mặt đất biến mất một cách vô thanh vô tức, nhanh chóng lan ra bốn phương tám hướng, không cho người tôi có cơ hội phản ứng.

Cũng may hiện tượng quỷ dị này chỉ lan đến trước cô ba mét rồi biến mất.

Dương Tuyết Mạn thở dài một hơi, cô tin chắc nếu mình lọt vào hiện tượng quỷ dị kia thì chắc chắn sẽ phải chết!

May mà mình còn sống...

Dương Tuyết Mạn ngẩng đầu nhìn về phía phương xa, phát hiện đằng trước có một vùng đất trũng xuống hơn những nơi khác chừng ba mét, còn có vô số mảnh vụn bằng băng đang rơi lả tả xuống mặt đất.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Mình nhớ đằng trước là một ngọn núi mà? Bên trái là một rừng cây nhỏ, bên phải còn có một dòng sông nhỏ.

Nhưng mà những cảnh vật đó đã biến mất, chỉ còn lại mặt đất trơ trụi.