Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 136: Cô nhớ tôi phải không? Tôi thỏa mãn cho cô!




Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Hám Thiên Tà Thần


Dương Tuyết Mạn đang sử dụng Mị Hoặc Chi Thuật, nhưng mà Chu Dương hoàn toàn không phản ứng, cô kéo dài thời gian là vì muốn cho Mị Hoặc Chi Thuật phát huy đến cực hạn.

Đợi nửa ngày vẫn là không hiệu quả, trong lòng cô đã lạnh một mảng lớn.

Điều này chứng minh tinh thần lực của Chu Dương vượt xa dự đoán của mình.

Cho nên cô chỉ có thể tiếp tục hư tình giả ý, tìm kiếm thời cơ thích hợp. Chỉ cần cho Chu Dương uống Hủ Tâm Ma Dược, đến lúc đó thì anh ta xong đời rồi!

  • Em quả nhiên là không gạt anh, chúng ta mau làm việc chính sự đi!

Chu Dương cho Dương Tuyết Mạn một lời khen ngợi, tâm trạng không tệ.

Không biết là ai phái cô này tới đây, vì để hại mình mà bỏ vốn gốc.

Tốt hơn hết là sau này cho anh gặp nhiều kẻ địch đáng yêu như thế này đi…

Dương Tuyết Mạn đợi nửa ngày không thấy kết quả, chỉ có thể vứt bỏ kế hoạch ban đầu.

Vì để cho Chu Dương mắc câu, giải quyết xong cái tên đáng ghét này, cho dù từ bỏ túi da này thì cô cũng chịu.

Coi như là cắt thịt cho ưng ăn đi!

Đối phương tự mình nộp tới cửa, Chu Dương đương nhiên sẽ không lãng phí miếng thịt béo bở này.

Thông qua Động Sát Chi Nhãn, Chu Dương đã biết độ ác ý của Dương Tuyết Mạn đã tăng lên tới 92.

Tôi đã làm cái gì mà khiến cô hận như vậy chứ?

Thân là một nhân vật chính phái vĩ đại, tôi phải lấy thân giảng đạo, thuyết phục cô cải tà quy chánh!

Chuyện xảy ra kế tiếp thuận lý thành chương.

Dương Tuyết Mạn bắt đầu hoài nghi nhân sinh, bởi vì Chu Dương quá điên cuồng...

Một ngày hai đêm trôi qua, Trình Khả Nhi và các cô gái khác bắt đầu lo lắng, liên tục tiến tới quan tâm Chu Dương.

Đương nhiên, điều làm các cô sợ hơn chính là Chu Dương sẽ chơi chết Dương Tuyết Mạn.

Dù sao thì các cô đã có sự lĩnh hội sâu sắc đối với Chu Dương, phi nhân loại.

Đừng nói là sẽ ra mạng người nha?!

Dương Tuyết Mạn nằm trên đất, ánh mắt trống rỗng nhìn lên bầu trời, vẻ mặt sinh không thể yêu.

Tại sao có thể điên cuồng như vậy chứ?

Tại sao trên thế giới lại có loại quái vật như thế này?

Nhớ lại khoảng thời gian mình vừa trải qua, quả thật chính là một phần hồi ức đầy máu và nước mắt...

  • Dương ca, anh không sao chứ?

Chúng nữ với vẻ mặt ân cần đi tới.

Chiến đấu một ngày hai đêm, quả là gia súc, Chu Dương có thể thay đổi tên luôn rồi.

Các cô rất lo lắng cho thân thể của Chu Dương, rất sợ công cụ ăn cơm bị mình giày vò hỏng rồi.

  • Không có gì, thân thể chồng em rất tốt, ăn tê tê thơm đi.

Chu Dương cười đứng lên, mới đi hai bước đã cảm giác thân thể bắt đầu trở nên khó chịu.

  • Hồ Hiểu Dung, anh hơi muốn ngất, đến đây, cho anh chút sữa an ủi một chút.

Sau khi uống một lượng lớn sữa xuống bụng, Chu Dương đã cảm thấy thoải mái hơn.

Cũng không tệ lắm!

Nhìn đến Dương Tuyết Mạn nằm như chó chết ở dưới đất, chúng nữ rối rít thay cô ấy thốt lên lời bất bình.

  • Dương ca, sao anh có thể đối xử như thế với con gái chứ?

  • Sau này cô ấy sẽ không sinh ra ám ảnh tâm lý gì chứ...

  • Không sao, cô ấy còn rất tốt.

Chu Dương cười một tiếng, thân thể Ma Sứ có tố chất hơn xa người bình thường, không một chút vấn đề nào.

  • Nhị Ngốc, coi chừng cô ấy, đừng để cho cô ấy gây ra bướm yêu con.

Nhị Ngốc một bộ dáng vẻ lười biếng, thờ ơ vô tình.

  • Làm xong có chân gà để thưởng!

Sau một khắc, nghe thế hai mắt của nó không khỏi sáng lên, giống như bóng đèn lớn 1000W, một long trảo vỗ lên lân phiến, một dáng vẻ chuyện cứ giao cho tôi là được, bảo đảm sẽ làm cho người đó được tư thái thật xinh đẹp.

Dương Tuyết chỉ cúi đầu xuống, mặc dù trong lòng tràn đầy hận ý, nhưng cũng chỉ có thể áp xuống sự hận thù này.

Một con rồng nhỏ... Mà muốn đi coi chừng cô ta, không khỏi quá ngây thơ rồi!

Mị Hoặc!

Dương Tuyết Mạn lặng lẽ ném một cái Mị Hoặc về phía Nhị Ngốc, nhưng mà, Nhị Ngốc chỉ liếc cô ta một cái, vẻ mặt đầy sự coi thường.

Nếu nói đây là Mị Hoặc, còn không bằng ném một chân gà tới không phải thực tế hơn hay sao.

Mất lại hiệu lực!

Ngay cả một con thú cưng của Chu Dương mà đã lợi hại như vậy, có thể mặc kệ Mị Hoặc này của cô ta!

Dương Tuyết Mạn rất tức giận, chỉ có thể ẩn nhẫn, chờ đợi thời gian thích hợp.

Rất nhanh, cô ta được đưa tới bên trên Batmobile, thấy được bên trong là không gian siêu lớn, vẻ mặt trở nên chấn động, người đàn ông này quả nhiên sâu không lường được, lại có thể nắm giữ loại năng lực này.

Chu Dương không thèm để ý Dương Tuyết Mạn đang lén lút nhìn, nếu để cho cô ta biết bên trên xe của mình có gì thì cơ hội đi xuống sẽ không còn.

Nếu không phải trải qua một ngày hai đêm chiến đấu kia, ác ý của cô ta từ 92 hạ xuống còn 58 điểm, Chu Dương đã sớm dùng một tát đập chết cô ta, thế là xong hết mọi chuyện.

Cô ta vừa nằm xuống đã bất giác lâm vào ngủ say, ngủ một giấc ròng rã hơn hai mươi giờ, ngủ đến trời đất mù mịt.

Dương Tuyến Mạn vừa mới khôi phục lại, gắng gượng thân thể hư nhược muốn gặp Chu Dương.

  • Chu Dương đang ở đâu? Tôi có lời nói với anh ta.

Nhận lấy thức ăn Ninh Thải Hà đưa tới, Dương Tuyết Mạn cực đói rồi, vừa dùng tốc độ thần tốc để ăn, vừa nói.

  • Dương ca nói cô không thể căn phòng này ra khỏi!

Bên ngoài có Nhị Ngốc bảo vệ, nhìn thấy Dương Tuyết Mạn ló đầu nó lập tức lộ ra răng nanh của mình.

  • Ai nha, Dương ca hiện đang truy tung kẻ ô tạp phá hư ván trượt Lục Ma, hiện tại rất bận.

  • Có thể lấy giúp ly nước được không?

Sau khi Dương Tuyết Mạn cơm nước xong, cười hỏi.

Chiếm được thứ mình mong muốn, Dương Tuyết Mạn đóng cửa phòng lại, lấy Hủ Tâm Ma Dược bỏ vào nước, lẳng lặng chờ đợi thời cơ đến.

Chu Dương truy đuổi một nhóm lúc trước đã phá hư ván trượt Lục Ma, những người này dám động thủ với ván trượt Lục Ma, đương nhiên phải đuổi tận giết tuyệt bọn chúng rồi.

Gặp phải căn cứ, anh sẽ ném ván trượt Lục Ma ra ngoài, dẫn mồi câu cho cá mắc câu, tạm thời vẫn không thu hoạch gì.

  • Cô tìm tôi à?

Chu Dương tinh thần hài lòng, anh đi tới trước cửa phòng của Dương Tuyết Mạn, cười lên.

  • Cô nhớ tôi phải không? Tôi thỏa mãn cho cô!