Tiểu hài tử thật sự cao hứng, thậm chí còn không đi bậc thang mà trực tiếp chống một tay lên góc võ đài rồi nhảy lên.
Mặc một bộ y phục màu đen và mái tóc dài để phía sau đầu, thoạt nhìn tiểu tử này thật hiên ngang giỏi giang, giống như tiểu hùng ưng sắp giương cánh bay lượn vậy.
“Thiếu trang chủ, cầm lấy kiếm.” Dưới đài có người kêu.
Đôi mắt lấp lánh sáng của Thẩm Hoài An nhìn chăm chú vào Ngu Sở, chỉ cần vươn tay là chuẩn xác bắt được trường kiếm ở phía sau ném tới. Y rút kiếm ra, vẫn nhìn nàng chằm chằm.
Môi mỏng của Ngu Sở hơi cong lên, nàng gật đầu là Thẩm Hoài An lập tức giơ kiếm vọt lên.
Tiểu tử này đúng thật là thiếu niên anh tài, tuổi còn nhỏ đã thành thạo Thiên La kiếm pháp, Ngu Sở cũng cảm nhận được đến kiếm thuật của y khá tinh vi.
Nhưng độ tuổi và kinh nghiệm vẫn cứ trói buộc Thẩm Hoài An, hiện giờ thực lực của y có lẽ có thể đánh bại đa số đệ tử của các môn phái nhưng gặp được người có tu vi cao hơn vẫn để lộ ra kinh nghiệm non nớt.
Thẩm Hoài An xuất kiếm cực nhanh, lại sạch sẽ lưu loát, nhưng không thể so được với Ngu Sở người từ huyết vũ tinh phong đi ra đã sớm được hệ thống luân hồi huấn luyện mà trở nên cường đại đến biến thái, hai người giao chiến mấy hiệp, Ngu Sở đã chọn chuẩn nhược điểm khi cậu nhóc xuất kiếm, một kiếm chỉ vào cổ Thẩm Hoài An.
Thắng thua đã định.
Đệ tử dưới đài hít sâu một hơi, Thẩm Hoài An cũng mở to mắt. Phải biết rằng trong Thiên La sơn trang từ đại sư huynh đến tiểu sư đệ trong những năm gần đây đều bị Thiếu trang chủ Thẩm Hoài An đánh bại quá.
Thậm chí năm trước có trận tỷ thí võ lâm môn phái, Thẩm Hoài An là người thắng cuối cùng. Trừ bỏ luận bàn với phụ thân ra, đã lâu Thẩm Hoài An chưa thua bao giờ.
Ngu Sở buông kiếm, Thẩm Hoài An mở to mắt, qua vài giây sau mới như phản ứng lại, ngực đập chậm nửa nhịp mà phập phồng lên.
“Tiếp tục tiếp tục!”
Thẩm Hoài An lại cầm kiếm vọt lên.
Lại tiếp tục hình ảnh ngươi tới ta đi, Ngu Sở giật mình phát hiện năng lực học tập của Thẩm Hoài An cực cường. Vài phút trước bị nàng tìm được lỗ hổng vậy mà lúc này Thẩm Hoài An đã nhanh chóng sửa lại, không bao giờ lặp lại sơ hở.
Loại học tập cùng năng lực ứng biến này quả thực khủng bố.
Nhưng gừng càng già càng cay, Thẩm Hoài An lấp được nhược điểm thì Ngu Sở liền thay đổi phương thức công kích đánh cho cậu ta trở tay không kịp, nàng đột nhiên đánh xuống, Thẩm Hoài An lùi về sau tránh né làm mất đi cân bằng mà ngã trên mặt đất.
Y vừa định bò dậy thì mũi kiếm lạnh lẽo đã chỉ vào trán, tay chống mặt đất mà ngơ ngác ngẩng đầu.
Nữ tử với bộ y phục nhạt màu, ở trên vai cõng lên ánh mặt trời, dung mạo nàng điệt lệ, ngũ quan dưới ánh mặt trời không được rõ ràng, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi mỏng nhẹ nhàng cong lên.
Nàng nói, “Hôm nay tạm dừng ở đây đi.”
Ngu Sở thu kiếm, hướng Thẩm Hoài An vươn tay, tai của y tự nhiên đỏ lên. Nói cũng kỳ quái, lấy tính cách của Thẩm Hoài An, cùng người khác luận bàn ít nhất cũng mất một buổi trưa mới chịu dừng lại, cả Thẩm Hồng khuyên cũng không nghe.
Nhưng Ngu Sở nói muốn dừng lại thế mà Thẩm Hoài An liền dừng. Chẳng biết ma xui quỷ khiến như nào mà ngón tay y nâng lên muốn nắm lấy tay Ngu Sở, vừa lúc trên đài rung chuyển là vì Thẩm Hồng đã nhảy lên.
Ông ta túm lấy cổ áo sau của nhi tử rồi cười nói với Ngu Sở, “Tiên trưởng vất vả rồi, lần luận bàn này làm chúng tại hạ được lợi rất nhiều.”
Rốt cuộc trận luận bàn này còn tính là kết thúc viên mãn.
Thẩm Hoài An vừa ngẩn người vừa đi theo phu thê trang chủ về phòng mà không chú ý tới sắc mặt cứng đờ của phụ mẫu.
“Thẩm Hoài An, con thật vô pháp vô thiên!” Thẩm Hồng vừa bước tới cửa, hận sắt không thành thép nói, “Con có biết hay không, chính là vì con mà hôm nay người ta thiếu chút nữa ở trên đài mất hết mặt mũi! Con tìm đồ đệ của người ta gây sự làm cái gì?”
“Con tìm cớ gây sự gì đâu.” Thẩm Hoài An lấy lại tinh thần, tỏ vẻ không sao cả.
“Chẳng lẽ không phải con hai lần khuyến khích các đệ tử làm Lục Ngôn Khanh bộc lộ tài năng?” Thẩm Hồng nói, “ Thiếu niên đó nhìn qua cũng chỉ hơn con mấy tuổi, nhỡ may kiếm thuật của nhân gia không bằng đệ tử sơn trang chúng ta thì làm sao nhân gia hạ đài được?”
“Thì tính sao, kỹ không bằng người còn có thể oán được con?” Thẩm Hoài An quay đầu lẩm bẩm nói.
“Con!” Thẩm Hồng tức giận, “Cho dù con không nghĩ bái sư thì ít ra cũng đừng nên đắc tội nhân gia chứ, chúng ta chỉ biết tiên trưởng này thôi, con đắc tội nhân gia để xem lần sau ai cứu mạng con!”
Mỗi lần như vậy, hai phụ tử Thẩm thị sẽ cãi cọ ầm ĩ, Thẩm phu nhân ở bên cạnh phụ trách hắt nước dập lửa. Nhưng hiện tại Thẩm Hồng trừng mắt mất hơn mười giây mà không thấy Thẩm Hoài An cãi lại.
Y hất đầu, nghĩ một đằng nói một nẻo, “Nếu, nếu con muốn bái sư thì sao?”
“An nhi, sao con lại thay đổi chủ ý?” Thẩm phu nhân giật mình.
“Con cảm thấy nàng rất bản lĩnh. Hơn nữa……” Thẩm Hoài An thì thầm, “Ở nhà cũng không học được cái gì.”
Câu nói này lại là thật, Thẩm Hoài An đã học hết sự tinh túy của Thiên La kiếm pháp, vấn đề còn lại chỉ là tuổi tác và kinh nghiệm. Nếu y muốn mạnh hơn thì sớm muộn gì cũng phải ra ngoài trải nghiệm hoặc tìm sư phụ.
Nghe được nhi tử của mình nói vậy, vợ chồng trang chủ nhìn nhau một cái.
“Nếu thật sự con muốn bái sư, có một số việc trước tiên cha muốn nói rõ với con.” Thẩm Hồng trở nên nghiêm túc. “Hoài An, người tu tiên đều phải chặt đứt liên hệ với thế tục, con rõ chưa?”
Cùng lúc đó, ở biệt viện.
Lục Ngôn Khanh ngồi đối diện với Ngu Sở, hai người đang chơi cờ ở trong viện.
Hắn cầm quân cờ có chút thất thần, mấy lần hạ cờ sai lầm mà không nhận ra.
“Tinh thần của con không tốt.” Ngu Sở nhìn bàn cờ nhướn mày nói, “Con nhìn lại mấy nước cờ con đã hạ xem.”
Lục Ngôn Khanh buông ra quân cờ trắng thấp giọng nói, “Sư tôn…… Hôm nay luận bàn bị con làm mất mặt.”
“Mất mặt chỗ nào? Các đệ tử Thiên La sơn trang đều xem đến ngây người.” Ngu Sở không để ý vừa nói vừa hạ cờ.
“Nếu không có người giải vây, chỉ sợ thật sự con……” Lục Ngôn Khanh mấp máy môi, lại hạ cờ rồi nói, “Ở phương diện kiếm thuật, thật sự Thẩm Hoài An mạnh hơn con rất nhiều.”
“Đương nhiên nhân gia mạnh hơn con. Võ lâm môn phái Thiếu chưởng môn ở ba bốn tuổi đã lăn lộn trong kho vũ khí.” Ngu Sở nói, “Nhân gia học bao lâu, con lại học bao lâu?”
Luc Ngôn Khanh trầm mặc không nói.
Bất luận ra sao, bị một người nhỏ hơn mình so đấu lại cần sư phụ ra mặt hóa giải, chính mình học nghệ không tinh mới mang đến phiền toái, loại cảm giác này làm Lục Ngôn Khanh khó có thể chịu đựng được nên tự trách.
Hắn làm sao không biết đồ đệ là thể diện của sư phụ, huống hồ hiện giờ Ngu Sở chỉ có mình là đồ đệ?
Trong lòng Lục Ngôn Khanh đang hỗn loạn thì nghe được Ngu Sở nói, “Con không cần tự trách móc nặng nề. Tu tiên ít nhất mất mấy chục năm, trăm năm đến ngàn năm, hiện giờ con mới tu luyện không đến năm năm, không cần thiết sốt ruột.”
“Sư tôn, đệ tử biết người muốn an ủi con, nhưng con là đồ đệ duy nhất của người, là đại sư ca tương lai, con như này thật sự là……”
“Lục Ngôn Khanh, sao con vẫn luôn để tâm đến những chuyện vụn vặt?” Ngu Sở đau đầu, “Trên đời này có hàng trăm hàng ngàn sư tôn, ta là người lợi hạt nhất sao? Nhưng con có bao giờ nhìn thấy ta áy náy qua, cảm thấy bản thân không dạy dỗ được con không?”
Lục Ngôn Khanh hơi hoảng loạn giải thích, “Đệ tử không có ý như vậy……”
“Sư phụ chỉ hy vọng con biết rằng tu tiên quan trọng hơn cả là tu tâm.” Ngu Sở thở dài, “Chờ con sống đủ lâu rồi con sẽ phát hiện trên đời này nơi nơi đều là thiên tài, thiên tài cũng không hiếm lạ, nhưng rất nhiều người nóng nảy. Có thể đạt được kết quả cuối cùng đều là người giữ được bản tâm không bị ảnh hưởng, đưa mình đi đến cuối con đường.”
Lục Ngôn Khanh trầm mặc một lúc, giống như đang tự hỏi những lời Ngu Sở nói. Một lát sau ôm quyền, “Đệ tử đã nghĩ thông suốt, đa tạ sư tôn chỉ giáo.”
“Nghĩ thông suốt là được. Con xem con hạ cờ lung tung hết.” Ngu Sở ghét bỏ đem toàn bộ quân cờ trên bàn gạt xuống dưới, “Tiếp tục hạ cờ, lần này con chơi nghiêm túc vào.”
Hai người lại bắt đầu chơi ván mới.
Lục Ngôn Khanh lại hỏi, “Người muốn nhận Thẩm Hoài An phải không ạ? Đệ ấy đúng là hạt giống tốt.”
“Ta chưa nghĩ ra.” Ngu Sở không để ý nói, “Loại chuyện này cần có duyên phận, cũng cần xem hài tử đó có thích hợp hay không nữa.”
Lục Ngôn Khanh nhíu mày, “Nhưng Thẩm Hoài An không có lựa chọn, đệ ấy đã thúc giục linh căn sinh trưởng, chỉ có thể bước vào Tu Tiên giới. Nếu không thì cần phải tự hủy linh căn, nhưng làm thế chẳng khác nào trở thành phế nhân, đệ ấy là võ si tuyệt đối sẽ không chịu đựng nổi.”
Trong thư phòng, Thẩm Hoài An tức giận khua khoắng cánh tay.
“Chưa có ai nói với con nếu vào môn phái tu tiên chẳng khác nào đoạn tuyệt quan hệ với người trong nhà hết!” Nam hài nói, “Chẳng lẽ cha nương muốn đuổi con đi sao?”
“Hoài An, con không nghe rõ là sao?” Thẩm Hồng bất đắc dĩ, “Hiện giờ một chân của con đã bước vào Tu Tiên giới, nếu vẫn ở thế gian trần tục này kết cục của con chính là linh lực hỗn loạn mà chết a! Nếu không sẽ phải hủy diệt linh căn, nhưng làm vậy đời này con sẽ thành một kẻ tàn phế!”
“An nhi, con là con trai độc nhất của chúng ta, cha nương làm sao có thể nhẫn tâm đuổi con đi đâu?” Đôi mắt Thẩm phu nhân đỏ lên, “Nhưng nếu phải mất đi con thì khi biết con sống ở nơi tốt đẹp hơn sẽ làm cha nương được an ủi a.”
Thẩm Hoài An tưởng rằng mình phải tức giận làm mình làm mẩy, nhưng nhìn đến dáng vẻ phụ mẫu thống khổ thì giống như mình bị hất một chậu nước lạnh vào người.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng y mới cảm thấy sợ hãi cùng khổ sở mà òa khóc lên. Thẩm phu nhân ôm nhi tử vào ngực, ba người ôm đầu khóc rống.
“Hoài An, cuộc đời của con không nên bị cha nương trói buộc.” Thẩm trang chủ miễn cưỡng áp cảm xúc xuống, “Dù con không đi cùng Ngu tiên trưởng, tương lai cũng sẽ vào môn phái tu tiên khác mà thôi. Nhưng nếu hai ta đều thưởng thức nàng thì không bằng nỗ lực tranh thủ một chút được không?”
Thẩm Hoài An khóc đến thở hổn hển, trong nhất thời không dừng lại được, còn khóc nấc lên.
“Tranh, tranh thủ thế nào?” Y miễn cưỡng hỏi.
Thẩm phu nhân lau đi nước mắt, nàng cúi đầu nhìn nhi tử. Thiếu niên lớn lên vốn anh tuấn, hiện giờ khóc đỏ đôi mắt nhìn thế nào cũng thấy đáng thương làm người đau lòng. Thẩm phu nhân nhỏ giọng nói với Thẩm Hồng, “Bằng không hiện tại chúng ta để con đi tìm tiên trưởng?”
Thẩm Hồng tức giận, “Tốt xấu gì thì chúng ta cũng là phương bắc đệ nhất kiếm phái, Hoài An lại là Thiếu trang chủ, muốn tranh thủ thì cũng nên biểu hiện mình bằng võ học, như thế nào lại đi làm mấy việc không biết xấu hổ?”
Mười phút sau, trong biệt viện vang lên tiếng đập cửa.
Ngu Sở vừa mở cửa liền nhìn thấy thiếu niên đáng thương với vành mắt đỏ hồng giống như chú chó con đang đứng ở ngoài, đôi mắt nhìn nàng đầy mong đợi.
“Thiếu trang chủ, làm sao ngươi lại khóc thành dạng này?” Ngu Sở nghi hoặc hỏi.
Vốn dĩ Thẩm Hoài An đã ngừng khóc nhưng nghe thấy Ngu Sở hỏi lập tức không nhịn được khóc toáng lên.
“ Gia phụ gia mẫu không phải buộc ta tới tìm ngài – ô a a a—“
Tròng rừng trúc bên ngoài biệt viện, vợ chồng trang chủ lén lút thăm dò đánh giá tình huống thì nghe thấy tiếng khóc của Thẩm Hoài An vang xuyên rừng cây.
“Không hổ là nhi tử của ta.” Thẩm Hồng vuốt râu vừa lòng nói, “Không có bản lĩnh võ thuật mười năm là khóc không ra kiểu này.”
____________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm phu nhân: Chàng học võ hơn 40 năm, khóc lên nhất định còn lớn hơn nhi tử. =皿=