Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 248




Editor: Min.

Beta: Tương Ly

"Thủy tộc, các ngươi khinh người quá đáng!"

Đáy mắt Dạ Thất Thất thoáng lóe tia lạnh lẽo, cảm nhận một bóng dáng mang hơi thở quen thuộc hướng về phía nàng, tâm niệm vừa động, nén giận thanh âm quát to, "Ta đang yên đang lành ở chỗ này nghỉ ngơi, bọn ngươi đột nhiên xuất hiện không hiểu vì sao lại khiến ta oan uổng nhận danh trộm trứng rồng, việc này thật quá đáng! Các ngươi lại dùng danh nghĩa Thủy tộc ép ta, uy hiếp muốn ta thừa nhận chuyện này là ta gây nên, nếu không sẽ bắt ta lại, tự mình xử tử! Ngươi Thủy tộc ương ngạnh như thế, thế nhân có biết không? Còn người Thủy tộc các ngươi cho rằng, tất cả mọi chuyện trên thế gian này, đều là Thủy tộc các ngươi quyết định?"

Dạ Thất Thất nén giận quát lên, giống như từng đạo tiếng sấm, đánh đến thân thể bọn họ.

Trong những người này, phần lớn là người tu luyện của Thanh Long Thành, nhưng cũng có một phần là xung quanh thành thị, bị hai con thần thú Thanh Long và Chu Tước giao chiến hấp dẫn mà đến, trong đó, lại là có rất ít người của những đại gia tộc khác.

Thủy tộc, chính là một trong ngũ đại gia tộc của Xích Hỏa đại lục, thế gia ở giữa chiến đấu, vượt qua những gì người đời tưởng tượng trong mắt.

"Im miệng! Ngươi đừng vội hồ ngôn loạn ngữ, Thủy tộc ta quang minh lỗi lạc, tâm trong sáng có nhật nguyệt làm chứng, ngươi đừng hòng vu oan cho Thủy tộc ta." Kẻ đánh nhau cùng Dạ Thất Thất giận dữ trong lòng, chuyện này nếu như lan truyền ra ngoài, danh tiếng Thủy tộc nhất định sẽ có ảnh hưởng lớn, tộc trưởng chắc chắn trừng phạt nghiêm khắc chính mình, cho nên hắn nhất định phải xua tan lời đồn này đi.

Nghĩ đến đây, đáy mắt nam tử léo lên một đạo sát ý!

Đều là do thiếu niên không biết tốt xấu này gây ra, nếu như hắn ngoan ngoãn theo mình nhận tội, chuyện này liền lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, đều do hắn không biết thức thời.

Nếu hắn đã không biết thức thời như thế, liền đừng trách hắn không nể mặt!

"Oanh!" Giận quát một tiếng, đại đao trong tay nam tử kia hung hăng chém về phía Dạ Thất Thất.

"Keng."

Dạ Thất Thất cầm phệ hồn roi trong tay, đỡ lấy đại đao của nam tử kia.

"Cùng tiến lên, trước tiên bắt lấy hắn!" Nam tử phát giác được thiếu niên trước mắt thực lực không thể khinh thường, nếu cứ tiếp tục như thế này, chẳng biết lúc nào mới có thể phân  thắng bại? Lúc này liền hạ lệnh cho thuộc hạ toàn bộ cùng tiến lên, hiện bắt được hắn rồi nói sau.

Về phần những lời đồn kia, chỉ cần mình có thể bắt giữ người này, lấy công chuộc tội, tộc trưởng tất nhiên sẽ không trừng phạt chính mình.

"Oanh!" Lại một người, bỏ mạng ở dưới phệ hồn roi của Dạ Thất Thất.

Phệ Hồn roi, tên là Phệ Hồn, quả nhiên phệ hồn!

Điều khiển thú hồn, nuốt lấy hồn phách, là tuyệt thế hung khí.

"Đáng chết!" Nam tử cầm đầu tức giận mắng một tiếng, tức giận trong mắt càng đậm.

Hắn hiển nhiên không nghĩ tới, thiếu niên mang vẻ tầm thường như thế này lại có bản lãnh như thế.

Sớm biết như thế, lúc trước hắn sẽ không một thân một mình đi gặp hắn, làm hắn phải chịu tiếng xấu thay, nhưng trước mắt, sự thật cũng không cho hắn hối hận!

"Nên chết, các ngươi, đều đáng chết!" Sát khí trong lòng của Dạ Thất Thất được sát ý của phệ hồn roi gợi lên, hai mắt từ từ trở nên đỏ bừng, sát khí bao phủ toàn thân.

"A - -" lại là một đạo tiếng kêu thảm thiết, một cỗ thi thể ngã xuống!

Phệ hồn roi nuốt lấy một đạo linh hồn lực màu vàng, roi lóe qua một đạo kim mang, hưng phấn nhảy lên trong tay Dạ Thất Thất.

Hơn hai mươi tên thủ hạ liên tiếp chết ở phệ hồn roi trong tay Dạ Thất Thất, sắc mặt nam tử cầm đầu càng ngày càng âm trầm, cuối cùng chỉ còn bảy người ngay cả hắn, hắn cũng không nhịn được nữa quát to, "Kết trận!"

Năm người còn lại nghe vậy, đáy mắt lóe qua một tia sáng, thân hình chợt lóe, tất cả đều hiện sau lưng hắn trong nháy mắt.

"Thủy ba trục lưu, Thất tinh trận, khởi!"

Bảy đạo hào quang có màu sắc khác nhau phát tán từ bảy người kia, hình thành một cái lồng bảo hộ trong suốt, nhốt Dạ Thất Thất vào bên trong.