Chương 39: Kỹ Năng Cấp A.
Xuyên Việt Giả: Trương Thành Công.
Chủng Tộc: Nhân Loại.
Đẳng Cấp: Nhân Loại Cực Hạn (Bậc 1).
Xếp Hạng: D.
Danh Hiệu: Không.
Thể Chất: 25 (Sức chịu đựng, thể lực, kháng tính, khả năng hồi phục…)
Lực Lượng: 25 (Lực công kích, khả năng bộc phát…)
Linh Hoạt: 20 (Tốc độ di chuyển, ra đòn, né tránh, phản ứng…)
Tinh Thần: 15 (Phản ứng thần kinh, trực giác, trí nhớ…)
Năng Lượng: 90/100 (Mỗi giờ hồi phục 1% năng lượng. Gấp đôi trong trạng thái nghỉ)(Chỉ số Năng Lượng bằng chỉ số Tinh Thần nhân hai cộng chỉ số Thể Chất, Lực Lượng, Linh Hoạt.)
(Chỉ số của người bình thường là 10)
Điểm Công Đức: 2.
Điểm Vạn Giới: 500.
Nhiệm vụ: Giải quyết ít nhất hai sự kiện linh dị. (1/2)
Kỹ Năng.
Kháng Khuẩn (E): Kỹ năng bị động. Gia tăng sức đề kháng, giảm nguy cơ mắc phải các loại bệnh vặt.
Ruột Sắt (E): Kỹ năng bị động. Gia tăng khả năng tiêu hóa các loại thức ăn. Giảm bớt khả năng bị t·iêu c·hảy khi ăn các loại thức ăn hư hỏng quá hạn.
Chạy Nước Rút (E): Tiêu hao 10 điểm năng lượng để gia tăng 5 điểm linh hoạt trong 30 giây. Mỗi năm phút có thể sử dụng một lần.
Âm Dương Nhãn (A) : Đây là cặp mắt âm dương nhờ sự chỉ dẫn của một vị đạo sĩ giúp mở ra. Qua sự chuyên tu thì người sở hữu có thể sử dụng một cách tùy ý. Âm dương nhãn có thể giúp họ: không gian vô hình của âm giới và thượng giới bao gồm các linh khí, linh thể như quỷ thần, ma… Ở cảnh giới tối cao người sử dụng còn có thể bắt bệnh, nhìn thấu cơ thể người khác đã có bệnh gì xảy ra. Thậm chí là tiên đoán thấy được sự việc có thể xảy ra trong tương lai gần. Để duy trì âm dương nhãn cần tiêu hao 10 điểm năng lượng mỗi ngày. Độ thuần thục: 0%
Vật Phẩm.
Dao Găm (Số lượng 1): Được sản xuất từ hợp kim thép không gỉ bằng dây truyền chuẩn cấp q·uân đ·ội liên bang. Nó cực kỳ sắc bén và nguy hiểm với khả năng làm mất máu liên tục thông qua hai rãnh nhỏ chạy dọc lưỡi dao.
Rìu Bạc (D): Được tạo nên từ hợp kim thép không gỉ và Adamantium. Bởi vì lượng Adamantium trong hỗn hợp nước thép quá thấp nên không thể tổng hợp được thành Adamantium thứ cấp. Mặc dù vậy cây rìu này cũng được nâng cấp trở nên cứng rắn, bền bỉ gấp ba lần hợp kim thép không gỉ. Do công nghệ đúc sơ sài và tháo khuân sớm dẫn đến cây rìu nhiều chỗ bị rỗ, lưỡi rìu bị mẻ nghiêm trọng, thế nhưng cây rìu này mạnh mẽ không phải ở độ sắc bén mà nằm ở va đập. Nếu vung đủ mạnh thì nó cũng có thể trở thành một thứ hung khí vô cùng đáng sợ.
Bách Việt - Kim Chung Tráo (D): Đây là bản tàn khuyết đơn giản hóa của Kim Chung Tráo, môn thần có danh xưng là thiên hạ đệ nhất về phòng thủ, đạt đến cảnh giới thập nhị quan, cơ thể kim cương bất hoại, không sợ nước, lửa hay vạn độc xâm nhập cơ thể, hít một hơi là có thể không ăn không nghỉ, lặn sâu dưới nước trong 500 ngày, công lực cuồn cuộn không hết, cực kỳ là thần kỳ. Bên trong Bách Việt - Kim Chung Tráo có ghi chép lại cách tu luyện của “Đệ Nhất Quan”. Luyện tập vận khí thổ nạp, khiến kinh mạch toàn thân thông suốt, bồi dưỡng chân khí vận chuyển trong người. Khi bị đập nện, cơ thể có thể giảm một nửa đau đớn.
Nhu Yếu Phẩm: Số lượng đủ cho một người dùng trong một năm.
“Đây vậy mà lại là một kỹ năng cấp A. Thật không thể tin tưởng được, nhập môn thấp nhất của đạo môn dĩ nhiên là từ kỹ năng cấp độ A cất bước.”
Trương Thành Công xem hết thông tin kỹ năng của âm dương nhãn sợ hãi không thôi. Hắn vui mừng vì đạo môn quá trâu bò, như thế thì con đường sau này của hắn không phải là càng mạnh mẽ bá đạo hơn sao?
Một hồi sau sự kích động thì Trương Thành Công mới bình tĩnh lại cẩn thận đánh giá kỹ năng mới của mình rồi hỏi thầy Vũ trông khá mệt mỏi ngồi ở bên cạnh.
“Thầy ơi, ngoại trừ chỉ nhìn được hai màu trắng đen ra thì đôi mắt này còn có tác dụng phụ gì nữa không? Nếu có thì ngài nói luôn một lần cho con biết đi, con chuẩn bị tâm lý rồi.”
Thầy Vũ ngồi nghỉ lấy hơi một chút sau đó mới không nhanh không chậm nói: “Đôi mắt này chỉ có những bậc tiền bối có môn đạo giúp đệ tử của mình mở ra. Ngoài ra còn đại đa số những trường hợp khác, do sự bột phát tự nhiên hay do thương tật, t·ai n·ạn, bệnh tật mà làm khai phát cặp mắt âm dương, thì họ không biết cách sử dụng khả năng này một cách tùy ý. Thường không có sự chuẩn bị tâm lý cho việc sử dụng khả này.”
“Bị hoảng sợ khi thấy được những cảnh của cõi âm. Nên có một số người cảm thấy không thích khi họ bỗng nhiên có được khả năng này, nhưng không biết làm sao cho nó mất đi, để có được cuộc sống an lạc khi xưa.”
“Ngoài ra đôi mắt này cũng cần nguồn năng lượng cung cấp cho nó. Nguồn năng lượng này có thể hấp thu thiên địa linh khí và được chuyển hóa thành linh lực. Nếu không có linh lực cung cấp nó sẽ rút đi chính tuổi thọ của người sở hữu. Cho nên người này sẽ ốm yếu nhiều bệnh và sống không quá ba mươi tuổi.”
Nghe hết xông Trương Thành Công không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh. May mắn Vạn Giới Chi Châu giúp hắn thiết lập lại đôi mắt âm dương này lại thành một kỹ năng và bản thân người xuyên việt cũng đã sở hữu chỉ số năng lượng, hơn nữa nó còn có thể tự động hồi phục sau mỗi giờ. Vậy nên hắn sở hữu đôi mắt âm dương này hoàn toàn không có gì đáng lo ngại.
Về vấn đề mù màu thì chỉ cần tìm cách cày độ thuần thục lên một trăm phần trăm là có thể giải quyết.
Nói chung là Trương Thành Công vô cùng hài lòng với kỹ năng cấp A mới này của mình.
Trong lúc hắn còn đang suy nghĩ thì thầy Vũ bỗng lấy ra một quyển sách từ trong túi càn khôn, quyển sách này có bìa lam cũ nát, không ít trang giấy bị xé mất khiến nó trông tàn tạ không chịu nổi.
Trương Thành Công hiếu kỳ đánh giá quyển sách trong tay thầy Vũ hỏi: “Đây là gì vậy thầy?”
Thầy Vũ một mặt buồn bã trả lời: “Đây là truyền thừa công pháp tu luyện của đạo môn, đáng tiếc nó chỉ là tàn quyển. Bên trong chỉ còn lại ghi chép một môn đạo thuật gọi “Luyện Khí Quyết” cùng với cách thức chế tạo ba loại linh phù là: Linh Giáp Phù, Lôi Bạo Phù và Xua Tà Phù.”
Trương Thành Công: “???”
“Không phải chứ? Đạo môn xuống dốc đến trình độ này?”
Trương Thành Công lúc này như có hàng vạn con thần thú chạy ngang qua không ngừng chà đạp tâm linh bé nhỏ của hắn vô số lần.
Giống như chưa đủ bạo kích cho nên thầy Vũ còn bổ xung thêm: “Trước đây cũng còn một quyển sách khác ghi chép lại hơn mười loại đạo thuật nhưng bị hai tên học trò của thầy trộm đi mất rồi. Quyển này thầy cũng đã sao chép lại rồi, cho con cầm bản gốc.”
“C..on... Con cảm ơn thầy.”
Trương Thành Công đưa hai tay ra tiếp nhận quyển sách không nói lên lời. Như nhớ ra điều gì hắn lại hỏi: “Thưa thầy, vậy túi càn khôn thì sao? Thầy có thừa cái nào không?”
Thấy được vẻ mặt khó coi của thầy Vũ khiến Trương Thành Công có dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên túi càn khôn cũng không có, toàn bộ gia tài của thầy cũng chẳng còn lại bao nhiêu thứ.
Trương Thành Công sụp đổ toàn tập, hắn có kho đồ rồi nên cũng chẳng mặn mà về túi càn khôn lắm, đơn thuần chỉ là hiếu kỳ mà thôi.
Thấy đứa học trò mới của mình thiệt thòi như vậy khiến cho thầy Vũ mặt mo đỏ lên, nhưng cũng không lấy ra được đồ vật gì cả khiến thầy rất khó chịu. Cũng may là Trương Thành Công đã nhận ra cũng hiểu chuyện khuyên giải nên chuyện này coi như có một cái kết thúc.