Chương 15 : Nhện
Chương 15 : Nhện .
“Rầm” – Cánh cửa thép phía sau tòa nhà mà lúc trước tôi và Radian tìm được đã bật ra bởi cú đạp của Christian, ngay sau phát súng của chính anh vào vị trí ổ khóa.
Nhóm chúng tôi chạy vội vào trong và chèn ngược cánh cửa lại với tất cả sức mình khi đám thây ma từ bên ngoài cũng vừa ập tới, đập rầm rầm, cố chen những cánh tay vào khe hở nhỏ do cánh cửa chưa kịp đóng kín.
- Dồn mạnh vào đây! – Radian vội hét lên để chúng tôi gồng mình mà chặn cửa hơn.
Anh ta nhảy lùi lại mà rút cái lưỡi lê được mài bóng ra khỏi ba lô...
“Bịch, bịch...” – Mấy cánh tay đen đuốc đang thò vào trong bị cắt rời, rơi bịch xuống đất mà vẫn còn giật giật như thể luyến tiếc chủ thể thây ma của chúng.
Chẳng chờ gì hơn, bốn người còn lại vội dồn hết sức mà đẩy mạnh cánh cửa dính vào khuôn rồi khóa nhanh nó lại bằng hai cái chốt to ở cả trên lẫn dưới.
Đập nhẹ lên vỏ chiếc đèn pin, tôi bật nó và chiếu rọi cái không gian tối tăm mờ mịt trong tòa nhà kín mít này.
- Không thể tin được! – Hyerin thốt lên – Bọn thây ma... chúng... chúng chạy cứ như thể đây là đêm tối rồi vậy.
-Tôi nghĩ chuyện này có liên quan mật thiết tới cái thứ màu xanh ngoài kia... – Tôi nói.
- Thứ màu xanh nào? – Jenine ngạc nhiên.
- Chúng tôi trong lúc tìm đường vào tòa nhà này... – Radian bắt đầu giải thích - ...đã bắt gặp một chất lỏng màu xanh nằm lênh láng trong cái ngách cụt ngoài kia. Kể từ lúc bọn thây ma bắt đầu xuất hiện đây là lần đầu tiên tôi thấy thứ gì như thế, mà rồi sau đó thì...
Christian thở dài, lo lắng nhìn ra cái cánh cửa, nơi mà đằng sau nó là cả rừng thây ma đang inh ỏi la hét và hành động như điên dại trong sự kích động kì lạ. Có thứ gì đó đã ảnh hưởng mạnh mẽ tới chúng, kích thích chúng, buộc chúng chui ra khỏi nơi trú ngụ ban ngày của mình.
- Chúng ta phải tìm lối thoát khác để ra khỏi đây, sẽ không hay ho gì khi phải c·hết dí trong chốn này khi chẳng biết nó có an toàn hay không nữa... – Tôi nói trong lúc nhìn chằm chằm vào các góc phòng tối tăm – Có ai từng tới nơi này chưa?
- Tôi là người bản xứ ở đây – Jenine trả lời – mà nếu tôi nhớ không lầm thì chúng ta ở phòng phát hành phía nên mới có cái cửa hậu kia...
- Vậy hai cánh cửa kia dẫn ra đâu? – Tôi trỏ đèn pin vào hai cánh cửa gỗ mốc xanh, bám đầy những rêu ở hai bức tường liền kề nhau cuối căn phòng.
- Một cái dẫn ra phòng máy, nơi để những thiết bị đấu nối – Jenine trả lời – cái còn lại dẫn ra phòng báo chí, nhưng tôi nhớ là ở phòng máy cũng có cửa thông ra nó, ngày trước nơi đó lúc nào cũng có khá đông người tới đọc sách... Nhưng muốn ra khỏi đây chúng ta phải đi bằng cửa chính, nó ở phòng giao dịch, cạnh phòng sách. Bọn thây ma đuổi theo chúng tôi ra hết phía sau kia rồi. Đằng trước bưu điện chắc cũng không còn mấy đâu, nếu cố gắng chúng ta có thể kịp lấy xe và chạy đấy...
- Chị Annie! – Hyerin bất chợt kêu lên.
Tôi giật mình nhìn về phía cô ấy và nhanh chóng rơi vào trạng thái bàng hoàng khi nhận ra cái thứ chất lỏng nhầy nhụa màu xanh như chúng tôi đã thấy ngoài kia đang tràn dần vào qua khe cửa từ phòng báo chí. Và qua cái ánh sáng nhập nhoạng phản chiếu trên mặt nước ấy, ai trong chúng tôi cũng đã nhận ra: có thứ gì đó bên trong căn phòng kia đang lờn vờn trước cánh cửa.
- Nó là cái gì vậy? – Hyerin lo lắng nói.
Tôi nhìn chằm chằm vào sự di chuyển của cái bóng hắt ra trên mặt nước và rồi chợt nhận ra chủ nhân của nó...
- Đó là... – Tôi lưỡng lự khi không dám tin vào những điều mình định nói.
Nhưng cũng chẳng cần phải giải thích nhiều khi Radian đã tiếp lời cùng lúc khẩu súng của anh hét lên những tia lửa dữ dội:
- NHỆN!!!
Phải, nhện, một đàn nhện. Chúng dồn lên, đâm đổ cánh cửa mà tràn vào từ phòng báo chí. Những con nhện khổng lồ so với kích cỡ trung bình của đồng loại chúng và cũng mang một màu sắc hoàn toàn khác biệt. Cao hơn ba mươi centimet với thân hình xanh lét trong bộ lông tua tủa chỉa ra, những con nhện này làm rực sáng cả quãng đường nó tới với thứ chất lỏng nhầy nhụa phát sáng như lân tinh.
“ĐOÀNG! ĐOÀNG! ĐOÀNG!...” – Những tiếng súng rít lên dữ dội, bắn nổ tan những con nhện ở cửa phòng nhưng không thể làm giảm sự hăng máu từ bầy đàn còn lại. Chúng vẫn liều mạng lao lên không hề sợ hãi. Từ phía sau chúng, cả căn phòng báo chí ngập sáng một màu xanh...
- Chúa ơi! Nhện có cổ... – Jenine kêu lên - Chúng là loài Eriauchenius gracilicollis!
- Eriauchenius gracilicollis là cái loài gì? – Christian gào to để át đi tiếng súng của chính mình.
- Nhện sát thủ, chỉ có duy nhất loài nhện này mới có cổ - Jenine trả lời – Nhưng chúng chỉ dài hai milimet thôi chứ! Và chúng không thể phát sáng thế này...
- Biến đổi! – Tôi hét lên – Chúng bị đột biến bởi nhiễm virus rồi!
Và thoảng qua những khoảng trống hiếm hoi mà làn sóng nhện bỏ sót, tôi rùng mình kinh hãi khi nhận ra các túi tơ treo lủng lẳng từ trên trần nhà, đổ gục xuống những khuôn mặt teo tóp, co chặt lại như chỉ còn da bọc xương...
- Mở cánh cửa kia ra, Christian! – Tôi đánh mặt về phía phòng máy, ra lệnh.
Christian gật đầu, ngưng x·ả s·úng mà lao tới với hết tốc lực, đạp cái “rầm” vào cánh cửa gỗ vốn đã gần như mục hết làm cả hai trượt đà, đổ nhào xuống căn phòng bên kia. Đám bụi trắng nhanh chóng sộc lên mù mịt, bám lấy bộ đồ đen của Christian.
Tôi rọi vội đèn pin và chĩa mũi súng khắp một lượt vào phòng máy để đề phòng. Và khi nhận ra mọi thứ trong này hoàn toàn không có nguy hiểm, tôi nói to cho ba người còn lại có thể nghe thấy:
- Dụ chúng chạy vòng vào đây, chúng ta sẽ thoát ra theo lối kia – Tôi chỉ vào cánh cửa dẫn ra phòng báo chí trong phòng máy.
Đám Radian chẳng phải để nhắc nhiều, họ lập tức đi giật lùi về phía tôi trong khi cây súng vẫn rít lên những tiếng liên hồi.
- Tôi sắp hết đạn rồi! – Hyerin kêu lên – bọn chúng đông quá.
- Cầm lấy băng đạn của tôi! – Christian nói.
Anh ta quăng về phía Hyerin cái túi sách của mình.
- Nó ở cả trong đó đấy! – Christian nói tiếp.
- Còn anh? – Jenine lo lắng.
- Tôi dùng cái này! – Christian bẻ gập một thanh sắt ra khỏi cái giá máy mà quơ qua quơ lại rất đắc ý.
Tôi chợt mỉm cười mà thầm nghĩ: “nếu đó là Kael, hẳn anh ấy sẽ chọn cái rìu c·ứu h·ỏa ngay góc phòng kia chứ không phải là hì hục bẻ ra thanh sắt nặng chịch ấy”. Nhưng không muốn làm mọi người mất tập trung, tôi bắn vội những phát súng để chặn đứng bọn nhện trước cửa căn phòng này, cốt chỉ để cố dụ đám nhện còn sót ngoài kia kéo vào bằng hết.
Và cho tới khi phòng phát hành ấy chật ních những cơ thể lông lá tám chân, tỏa sáng rực rỡ, tôi mới chuyển mình mà bắn vào cái ổ khóa lạnh băng của cửa phòng máy:
- Radian, yểm trợ tôi! Hyerin, Jenine bắn cầm chân bọn nhện. Christian, anh mở cửa phòng giao dịch!
Họ nhanh chóng tiến hành theo mệnh lệnh. Tôi đẩy ập cánh cửa, cùng lúc Radian lao ra, bắn hai phát súng vào hai con vật còn đang sững sờ trên mặt bàn rồi nhanh chóng nhường chỗ cho Christian chạy lên, giáng những gậy mạnh mẽ đánh văng lũ nhện còn sót lại đường đi để tiếp cận tới lớp kính dày, cánh cửa dẫn sang phòng giao dịch.
- Đừng phá nó! – tôi vội hét – Nó sẽ giúp chúng ta chặn được lũ nhện một lúc.
Christian hiểu ý, dừng đường đánh của mình. Anh ta miết tay vào tấm kính và bắt đầu ra sức kéo nó trượt mở. Theo ý tôi, Radian cũng chạy tới hỗ chợ cho anh.
“Đoàng! Đoàng!” – Tôi bắn rụng cái đèn trần làm những bóng thủy tinh vỡ toang, đổ vụn xuống, cắm thẳng vào đám nhện mà khiến chúng ré lên, chùn lại bước chân, tạo điều kiện cho Jenine và Hyerin rút lui về phía sau.
- Xong rồi! Chạy thôi! – Christian hét lên, gọi.
Nhưng ngay khi những bước chân mới bắt đầu vào nhịp thì một tiếng rên rỉ hừ hừ cất lên làm chúng tôi c·hết điếng.
- ..Ưm..ưm.. – Ai đó yếu ớt kêu.
- Trên kia, chị Annie! – Hyerin hét lên, trỏ vào một trong những túi tơ đương lủng lẳng, lắc lư khi ai đó bên trong đang giãy giụa.
- Nhanh lên mọi người! – Radian thúc giục.
- Làm sao đây đội trưởng? – Jenine băn khoăn - ...người đó có lẽ cũng bị nhiễm virus rồi, có
lẽ...
- Yểm trợ! – Tôi nói dứt khoát, cắt lời Jenine.
Đã quá đủ cho những toan tính thiệt hơn, cũng chẳng còn thiếu sự mưu cầu có cái tôi ích kỉ. Sau tất cả những chuyện đã trải qua, tôi không còn muốn cứ mãi là kẻ sống sót hèn nhát chỉ biết trốn chạy, đã đến lúc tôi phải học cách mà đối mặt với mọi thứ.
Khi cái kẻ trong bọc tơ kia còn chưa biến đổi thì còn hy vọng. Tôi không có quyền tước đi cái hy vọng ấy của anh ta, cũng không có quyền mà từ chối trái tim nóng ấm của mình khi đứng trước lời kêu cứu của đồng loại.
Nhảy lên cái bàn giấy mà t·ránh l·ũ nhện loi choi bên dưới, tôi chạy qua chạy lại giữa những mặt bàn trắng phủ đầy bụi mà tiến về cái túi tơ nơi người kia kêu cứu... Hyerin nhún vai nhìn Jenine, nhưng cả hai cũng đều đồng loạt nổ súng mà bắn chặn lũ nhện cho tôi có thời gian để hành động.
“Ưm ưm”... – Tiếng kêu càng rõ ràng hơn khi kẻ xấu số sắp chuyển vận cựa quậy mạnh lên. Tôi vội vàng đến bên, rướn người cao mà gỡ vội lớp tơ bám trên mắt, trên miệng anh ta.
Thở bật ra như bị sắp c·hết ngột, anh ta hoảng hốt kêu vội những tiếng “cứu tôi” vội vã. Tôi gật đầu, ngó lên mà tìm cách để cắt sợi tơ dày đang treo anh ta lủng lẳng.
- Cầm lấy này đội trưởng! – Radian gọi to rồi quăng cho tôi cái lưỡi lê của anh ta.
Một chút lúng túng khi suýt để lưỡi lê đó cứa vào tay, tôi cũng tóm được cái cán của nó... Quơ vội những vết rạch, tôi giải phóng cho người lạ mặt khỏi sự giam cầm của bọc tơ bí bách, trước khi bị chính sức nặng của anh ta kéo đi làm cả hai ngã lộn xuống đất.
Đau điếng, tôi cắn răng mà cố không kêu một tiếng dù cùi chỏ như sắp vỡ vụn bởi cú va đập vừa rồi. Người lạ mặt kia nằm thẳng đờ, thở thoi thóp, anh ta đã gần như kiệt sức... Bọn nhện lập tức ập đến, lao ầm ầm vào “hai tảng thịt tươi sống” của chúng.
“Đoàng! Đoàng! Đoàng!” – Một loạt những tiếng súng từ Radian rít lên. Anh ta và Christian đã chạy tới, kéo sốc chúng tôi dậy, cùng cố lết về phía cánh cửa kính phòng giao dịch kia. Jenine và Hyerin cũng rối rít xả đạn yểm trợ...
....................................................
“Rầm” – Cuối cùng, cái cửa kính cũng được đóng lại khi tất cả chúng tôi đã lọt vào bên trong phòng giao dịch. Bọn nhện xanh bu kín bên ngoài, đâm thẳng vào cánh cửa như lũ mất trí. Những con ở đầu bị bọn phía sau dồn lên, húc đến bét cả xác. Tấm kính dày rung lên bần bật, nhưng cũng không có vẻ gì là chúng sẽ vỡ được bởi mấy cái đầu điên loạn kia. Tuy nhiên, để khỏi khiêu khích lũ nhện, bọn chúng tôi quyết định bò ra phía sau dãy quầy tiếp tân mà tránh khỏi tầm mắt chúng...
- Anh không sao chứ? – Tôi hỏi người lạ mặt mà mình vừa mới cứu.
- Cám ơn... tôi... không sao... – Dù còn rất mệt mỏi, nhưng anh ta vẫn cố trả lời.
- Anh có biết bọn nhện đó từ đâu tới không? – Tôi nói tiếp.
- Không... – Sau ngụm nước từ tay Hyerin, anh ta đáp - ...tôi cũng vừa tới đây hôm qua. Có thứ gì đó phun tơ vào tôi bên ngoài rồi lôi tôi lên trên mái, tôi chỉ còn nhớ mình bị kéo xềnh xệch qua cái đường thông khí và rồi khi tỉnh lại thì đã bị treo lơ lửng trong căn phòng kia quanh cho tới khi các bạn tới.
- Vậy anh đi một mình sao? – Christian hỏi.
Người kia chợt giật mình mà cố nhổm dậy. Nhưng anh ta quá yếu để làm điều đó.
- Bình tĩnh nào, anh bạn! – Radian đỡ lưng, nói – vậy là anh còn có bạn ngoài kia?
- Phải, tôi đến với hai người nữa. Không biết liệu họ có bị...
- Tôi nghĩ là không đâu... – Radian an ủi - ...lúc kéo anh vào đây tôi đã để ý lại những bọc tơ người ngoài đó và chúng đều đã teo tóp hết rồi. Nếu b·ị b·ắt sau anh, chắc chắn họ không thể bị ăn trước được... Vậy anh là ai, và bạn anh tên là gì?
- Tôi là Michael... – Người lạ mặt nói - Hai người kia là Richard và Nick... Chúng tôi... từ bán đảo Iberian tới...
- Iberian? – Tôi không thể kiềm chế, reo lên mừng rỡ - Anh thực sự từ Iberian tới?
- Đúng vậy – Michael gật đầu – Chúng tôi đến bằng máy bay...