Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
The Dead Ways - Hành Trình Chết Chóc

Chương 16: Dịch chuyển




Chương 16: Dịch chuyển

Iberian, 2 tuần trước đó...

..Sau một đêm dài mệt mỏi trong bầu không khí lạnh buốt, nồng nặc hơi thở ngột ngạt và không thể nào tài nào chợp mắt khi cái xác đã biến dạng của Sebastian còn nằm lại ở căn hầm đó, cuối cùng chúng tôi cũng có thể khoan khoái mà hít vào luồng không khí trong lành khi ánh mặt trời đầu tiên ló rạng...

Rồi chẳng ai bảo ai, chỉ đơn thuần là hành động như một lũ mất trí, Richard, Michael và tôi tràn lên trên tầng một và x·ả s·úng tán loạn vào bất cứ thứ gì chuyển động. Ngay cả những thây ma còn đang ngơ ngác ở bìa rừng cũng không tránh khỏi kết cục ấy. Sự biến đổi của Sebastian làm những dòng máu nóng trong chúng tôi sôi lên sùng sục. Nỗi căm hờn, sự phẫn uất trào lên, như một cục tức nghẹn ứ trong cổ, nếu không xả nó ra hẳn chúng tôi sẽ phát điên mất...

Chỉ cho tới khi cuộc tàn sát kéo vào quá sâu trong rừng, tiếp sau đó là tiếng gầm vang từ một sinh vật bí ẩn dội tới, chúng tôi mới giật mình, dừng lại cảnh g·iết chóc. Quay đầu trở lại căn nhà, cả ba mất gần nửa ngày để dọn đi những cái xác mà lẽ ra đã dễ dàng hơn nhiều nếu chúng tôi có thể kiềm chế lại mình và để chúng tự rời đi. Con Ogris lúc bấy giờ mới thập thò chui ra khỏi cái gầm tủ, chạy lại và liếm liếm mũi giầy tôi...

Thở dài mệt mỏi, chúng tôi đưa xác Sebastian lên một chồng củi được dựng sẵn và chỉnh lại cái đầu anh mà đêm qua trong lúc hoảng loạn tôi đã bẻ gãy nó. Ngọn lửa bén mồi, bốc lên phừng phừng, tỏa ra thứ ánh sáng vàng đỏ đan xen hừng hực của sự khao khát sống, sự khao khát sinh tồn và không ngừng chiến đấu. Từ bây giờ, tôi sẽ phải cẩn thận với tất cả mọi người xung quanh, kể cả Michael, kể cả Richard và... Ogris, nó cũng không ngoại lệ. Tôi không muốn trở nên cực đoan và vị kỷ nhưng với những người bên cạnh kia, bản thân họ ắt hẳn cũng có những dự tính riêng cho mình khi cần thiết. Một cách không rõ ràng, nhưng mối quan hệ bạn bè gần như đã trở nên thật khó khăn để tồn tại, thay vào đó chỉ là sự nghi kị và lợi dụng lẫn nhau mà sinh tồn.

Hơi rùng mình khi nghĩ tới v·ết t·hương thâm đen trên cánh tay trái, v·ết t·hương mà chắc hẳn gã trùm buôn người Vanstine vì nó đã phải rất đắn đo trước khi mua tôi về, thật may là nó không phải do một thây ma gây ra, nếu không bây giờ có lẽ tôi cũng là một trong số những kẻ nằm trong đống lửa kia, c·hết không có một cái tên, c·hết không có một ai tưởng nhớ. Nhưng tôi không khỏi lấy làm lạ khi suốt mấy ngày nay nó vẫn chỉ thâm đen, tua tủa những sợi xanh li ti như vậy. Không một dấu hiệu của sự phục hồi, cũng chẳng khiến tôi đau đớn... Là thứ gì đã gây ra v·ết t·hương này, liệu chăng... nó có liên quan đến việc tôi mất trí nhớ?

“Ôi, c·hết mất” – Tôi thầm rên và bóp nhẹ vầng trán. Cứ mỗi lần cố suy nghĩ về quá khứ, cố gắng moi móc đâu đó trong bộ não chính mình để tìm lại những mảng sáng kí ức còn mờ ảo nhạt nhòa kia, đầu tôi như bị siết chặt lại, cảm giác choáng váng khiến cả người chao đảo, buốt lạnh, hệt như có hàng ngàn, hàng vạn mũi tên gió xoáy xuyên qua màng nhĩ, đâm chọc lung tung trong cơn đau dữ dội khiến đầu tôi như bị xẻ làm trăm mảnh và chỉ chực nổ tung vì quá tải… Tôi phải tự ép mình quên đi, bỏ qua quá khứ, đành chấp nhận cái tương lai chỉ còn dựa trên hiện tại. Ít nhất, tôi còn đang sống...

- Chúng ta cần phải rời khỏi đây! – Tôi nói, hay đúng hơn là tôi đang đưa ra lời đề nghị cho một kế hoạch mà lần đầu tiên tôi phát động kể từ khi gia nhập nhóm.

- Tại sao? – Richard hơi sửng sốt, hỏi - ...Cậu lo lắng về nguồn thực phẩm à?

- Không... Đó không phải là thứ tôi lo lắng khi ông có cả tấn đồ hộp dưới căn hầm kia – Tôi trả lời - ...nhưng nơi này chắc chắn không bình thường. Có thứ gì đó đang ảnh hưởng lên bọn thây ma, ông không thấy đêm nào chúng cũng kéo tới đây sao? Trong khi suốt mấy tháng trời trước đó căn nhà này của ông vẫn còn nguyên vẹn... Chuyện này rõ ràng có gì đó không ổn.

- Nick nói đúng đấy! – Michael đồng tình - ...tôi cũng cảm thấy có thứ gì đó cứ lẩn quất quanh đây, như thể nó đang rình rập chúng ta vậy.

- Bọn thây ma không thông minh đến thế đâu! – Richard lắc đầu, cười – Chúng không thể nào bày ra các kế hoạch như vậy được.

- Vậy nếu đêm nay chúng lại đến thì sao? – Tôi nói.



Hơi chau cặp mày, Richard trả lời:

- Vậy thì ngày mai chúng ta sẽ đi! Và tôi sẽ phải thay đổi toàn bộ hệ suy nghĩ của mình về những “thứ” vật vờ ngoài kia.

Michael và tôi gật đầu đồng ý. Rất đáng để đánh cược chuyện này khi trong tôi cứ dấy lên, thôi thúc một nỗi bất an khó tả...

Buổi chiều hôm đó, chúng tôi dành toàn bộ thời gian để gia cố lại những mối nối của tấm rào thép bao ngoài các cửa sổ và cả những miếng gỗ to được đóng đinh chèn chặt hai cánh cửa chính, hậu. Nếu bọn thây ma còn bình thường, chúng sẽ nản lòng ngay khi gặp chướng ngại vật mà bỏ đi nơi khác, còn nếu ngược lại... thì ngày mai với chúng tôi sẽ là một ngày di chuyển rất dài...

Và rồi thì cái thời khắc của cuộc đánh cược cũng đã đến. Ánh nắng cuối cùng đã tắt ngấm phía sau đường chân trời ửng đỏ. Nhóm chúng tôi kéo hết xuống hầm mà cẩn thận đóng thêm vài chốt sắt cho cái nắp... Sau một bữa ăn nhẹ với hộp thịt sốt vang và đậu hầm, những bóng đèn dù yếu nhất cũng đã được tắt vì tôi muốn Richard có thể hoàn toàn tin vào giả thuyết mà mình đã đưa ra. Con Ogris cũng dường như cảm nhận được điều gì đó, nó nhảy gọn lên cái phản tôi nằm mà chui vào trong cái chăn tôi đang đắp, thò đầu ra ngoài, im lặng, khẽ đảo đôi mắt... Chẳng ai trong chúng tôi còn nói gì từ lúc ấy. Tất cả đều chìm vào trong một bóng tối câm lặng đến đáng sợ...

“Gr...” – Tiếng rên rỉ bắt đầu xuất hiện, phá vỡ sự yên tĩnh hiếm hoi mới được tạo lập.

Những tiếng loẹt quẹt của bước chân lê lết trên nền cỏ úa cũng theo đó mà ập đến tai chúng tôi. Chắc hẳn, bầy thây ma đang kéo đàn kéo lũ ở phía ngoài kia tới..

“Ầm! Ầm!...” – Những tiếng đập gay gắt lên cánh cửa gỗ phát ra rõ ràng hơn bao giờ hết.

- Bây giờ ông đã tin chưa, Richard? – Tôi thì thầm.

- Có thể bọn chúng chỉ thăm dò bên ngoài căn nhà, chắc lát chúng sẽ bỏ đi thôi – Richard đáp lại – tôi chỉ tin trừ phi là chúng...

“RẦM!!!” – Tiếng động lớn vang lên kèm theo tiếng “crắc” của thanh gỗ gẫy, cùng lúc với lời kết của Richard:

- ...vào đây.

“G... rừ...” – Bây giờ thì tiếng rên rỉ đã ngay trên đầu chúng tôi, rất rõ ràng, rất rành mạch. Tiếp sau chúng là vô số những bước chân ập vào, chạy rầm rầm và bắt đầu trò chơi lùng sục quen thuộc của chúng...



- Nick, Michael... – Richard bắt tay lên trán, nhắm nghiền đôi mắt lại, nói - ..ngày mai, chúng ta sẽ rời khỏi đây!

..................................................

Sáng sớm hôm sau, khi bình minh vừa bắt đầu là lúc những mũi súng đã chĩa lên ngay khi nắp hầm bật mở. Chúng tôi leo lên trên nhà và không khỏi vui mừng khi may mắn tránh được một cuộc nổ súng như hôm qua. Bọn thây ma đã kéo đi hết, bỏ lại đống đồ đạc bị đập phá bừa bãi, lộn xộn như mọi lần. Chỉ gói ghém những thứ cần thiết nhưng đem đi nhiều nhất đố đồ ăn có thể, chúng tôi không muốn đánh cuộc với tương lai khi không biết mọi chuyện có thể xảy ra thế nào.

Đẩy chiếc thuyền gỗ từ dưới gầm nhà ra ngoài bờ sông, chúng tôi mất gần hai tiếng để tu sửa nó lại thật chắc chắn trước khi hạ thủy, vì như tất cả đã thống nhất, chỉ có lênh đênh theo bờ sông này, cơ hội trốn thoát của chúng tôi mới có tính khả thi nhất. Nếu thuận lợi thì chỉ vài ba ngày, con thuyền này sẽ đưa chúng tôi tới được thành phố Astorm...

Con Ogris rất khó chịu trước cái cảnh chòng chềnh trên mặt nước này, nó thậm chí đã quay ngoắt đi mà trốn tịt dưới chân cầu thang gỗ bên ngoài tòa nhà khi tôi gọi. Nhưng rồi khi thấy chúng tôi cương quyết bỏ đi, nó lại hoảng hốt mà chạy theo rồi suýt nhảy ùm xuống nước nếu tôi không kịp đỡ...

Thoáng thấy nét đượm buồn trên khuôn mặt Richard, tôi thở dài rồi tiếp tục sải tay chèo. Thật không dễ dàng cho bất cứ ai, khi một lần nữa phải rời xa nơi chốn thân yêu mà mình từng gọi là “nhà”. Chỉ có những lúc lang bạt thế này, người ta mới thấu hiểu hơn những giá trị thân thuộc mà lại dễ dàng bị xao nhãng bởi biết bao cám dỗ khác.

“Chẳng đâu bằng nhà mình cả...” – Tôi thầm nhủ. Ừ, đến một lúc nào đó, tôi cũng sẽ phải tự mình tìm kiếm: “nhà” tôi ở đâu...

Cứ mải miết chèo, chúng tôi đã đẩy thuyền đi rất xa, trôi qua cả cánh rừng rậm mà bắt đầu ngả hướng men theo một vùng nông trại rộng lớn. Dưới ánh chiều hồng rực, lần đầu tiên tôi thấy một đám ngựa còn sống đang vun vun sải vó phi bước trên cánh đồng cỏ, mọc lên tua tủa những ngọn dài sau nhiều trận mưa dai dẳng, dáng vẻ thật ung dung tự tại. Ban đầu chúng có vẻ rụt rè khi thấy chúng tôi, nhưng rồi khi nhận ra không ai trong đoàn có ác ý, chúng bình thản trở lại mà nhởn nhơ gặm nốt đám cỏ cuối cùng dưới ánh sáng mặt trời trước khi chờ đợi màn đêm không hề tĩnh lặng ập đến. Thật kỳ lạ, nhưng chỉ qua những cặp mắt to đen nhánh trên gò má trĩu lại, tôi nhận ra trong chúng sự mệt mỏi, chán chường và nản lòng đến tuyệt vọng. Cứ thể chăng niềm vui trong ngày dài thật ngắn ngủi mà nỗi buồn lại mãi kéo theo như ly rượu đổ, tràn lan ra những dòng chất lỏng cứ mãi miên man không dứt dù chỉ trong vài giờ ngắn ngủi của đêm tối. Mà có lẽ, đó... mới là tâm trạng của chúng tôi...

Con Ogris rướn cổ, cố gào lên, ra oai trước bầy ngựa, nhưng cái thanh quản chưa phát triển toàn diện của nó chỉ đủ để phát ra những tiếng “gao, gao” chọc vui cái không khí đang dần trở lên ảm đạm, u ám...

Sáu giờ chiều, mặt trời đã chỉ còn là một cái bát úp ngược, đỏ hỏn, nằm phất phơ, rung rinh trong làn không khí run rẩy ở chân trời phía xa. Neo thuyền lại ở một chòi cá ven sông, nơi có thể nhìn ra bao quát khoảng trống mênh mông chỉ có đồng cỏ và vài con ngựa đang tụ tập, chúng tôi quyết định nghỉ lại đây đêm nay. Rào qua lại những ô trống và để nguyên đồ trên thuyền, chúng tôi muốn có thể sẵn sàng rời đi nếu có chuyện gì không hay xảy tới.

Trời đông lạnh căm căm mà lại không thể đốt lửa vì sợ sẽ đánh động lũ thây ma, ba người chúng tôi nằm co ro cạnh nhau, tựa vào bờ vách mỏng manh nhưng cũng tạm đủ để chắn lại cơn gió rét cắt da cắt thịt đang gào rít bên ngoài.

Nhưng cho tới nửa đêm, khi tất cả đã chìm vào trong giấc ngủ thì những tiếng “gao gao” nửa mùa của con Ogris lại rên lên. Nó đang bấn loạn trước cái gì đó. Gặm những chiếc răng nhỏ vào tấm chăn, Ogris cố kéo nó tụt xuống khỏi người chúng tôi...

- Mày làm cái gì thế? – Tôi càu nhàu.



Michael nằm sụp xuống, lôi tấm chăn phủ trùm cả lên đầu. Còn Richard, ông ta chép miệng rồi lại cố vùi mình xuống đám cỏ khô mà chúng tôi lót dày thành tầng thay cho tấm nệm. Đôi mi díu lại, tôi cũng chả quan tâm con Ogris làm gì cho lắm. Cứ kệ nó với trò nghịch ngợm không đúng lúc của mình, tôi nhắm nghiền hai mắt mà từ từ thưởng thức cái khoảnh khắc nghỉ ngơi, thả lỏng cơ thể này.

“Hííí...” – Giờ thì đến bầy ngựa cũng bắt đầu dở chứng. Chúng lồng lộn kêu lên những tiếng hí dài trong đêm. Như thế có nghĩa là chuyện gì đó không ổn đang diễn ra quanh đây thật. Dù còn ngái ngủ nhưng tôi vẫn cố bật dậy, hất tấm chăn ấm qua một bên để cái lạnh ập vào rét buốt. Không thể coi thường sự cảnh báo của động vật, chúng tôi cố căng tầm mắt mà ngó lên cửa sổ để nhìn vào màn đêm nhập nhoạng nơi phía đồng cỏ, đám ngựa đang lồng lên, chạy toán loạn bởi thứ gì đó...

- Chúng ta nên đi! – Richard nói – Dù ngoài đó là thứ gì, không dính tới nó thì hơn...

- Hây! – Michael đột nhiên nói – Sao trán cậu lại có chấm đỏ đỏ thế Nick?

Tôi còn đang giật mình thì Richard đã vội tóm lấy áo tôi mà kéo mạnh, đồng thời hét:

- Nằm xuống!

“Đoạccc” – Một tiếng động sắc như dao gọt, mạnh như tên đâm bật lên ngay sau đó. Mảnh tường gỗ ngay sau đầu tôi vừa nãy nát vụn theo một vết tròn, xuyên thủng qua đầu bên kia.

- Bắn tỉa! – Richard nói.

- Tên khốn Vanstine! Nhất định là hắn – Michael cau mày, hằn học nói.

“Bụp! Bụp! Bụp!...” – Tiếng đạn găm vào gỗ rộn lên ngoài căn nhà.

- Bọn chúng đang tới! – Richard bắt đầu hạ giọng, thì thầm – Có cả súng giảm thanh, xem ra chúng kéo tới đây khá đông và có chuẩn bị kĩ đấy.

- Vì cái lý do c·hết tiệt gì mà hắn phải liều lĩnh sai người săn lùng chúng ta cả trong đêm vậy chứ? – Tôi ngạc nhiên.

Michael lắc đầu, cười khẩy:

- Có lẽ là vì cái túi này...

Anh ta chìa ra cho chúng tôi một ba lô màu ghi rất quen mắt, và càng khó thể quên hơn khi đống vàng bạc, đá quý trong đó làm tôi chợt nhớ ra: nó chính là cái túi đã khiến Sebastian phải bỏ mạng.

Và bên ngoài, những tiếng bước chân rộn lên, những tiếng người xì xèo bàn bạc... đã báo hiệu bọn săn người thuê của Vanstine đang kéo đến thật gần...