Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
The Dead Ways - Hành Trình Chết Chóc

Chương 17: Vàng, thứ người ta có thể bán mạng




Chương 17: Vàng, thứ người ta có thể bán mạng

..Lạo xạo những tiếng chân trên cỏ, đám săn người của Vanstine vây kín căn chòi cá.

- Đưa cái túi đó đây, nếu bọn mày còn muốn sống! – Tiếng một người, có lẽ là kẻ cầm đầu đám thuộc hạ này vang lên.

- Quẳng cho chúng đi, Michael – Richard nói.

Michael gật đầu, toan vứt cái túi ra ngoài cửa sổ nhưng tôi đã chặn hành động đó lại vừa kịp bằng cánh tay túm lấy áo anh ta.

- Không được! – Tôi nói – Nếu chúng có cái túi, chúng ta chẳng còn lí do gì để sống, chúng sẽ chẳng ngần ngại mà xông vào đây rồi làm thịt cả đám chúng ta.

- Khỉ thật, vậy phải làm sao đây? – Michael cau mày.

- Súng của chúng ta không có lắp giảm thanh... – tôi chợt nảy ra một ý - ...vậy thì...

- Trò này hơi liều đấy, Nick! – Richard hiểu ý – Nhưng đáng để thử một phen.

Michael vẫn còn đang ngơ ngác, hỏi:

- Hai người định làm gì?

- Làm cái này! – Tôi đáp rồi bắn một tràng đạn lên nóc nhà.

Tiếng đạn vừa dứt thì tiếng người nằm rạp xuống một loạt cũng náo động bên ngoài. Đám người của Vanstine tưởng chúng tôi bắn trả nên đã cúi hết xuống để tránh đạn, đồng thời cũng x·ả s·úng t·ấn c·ông lại vào căn chòi...

- Bọn thây ma chắc đã nghe thấy rồi đấy! – Richard nói.

- Ha... – Michael bật cười khi hiểu ra ý định - ...trò này vui đây!

- Khi bọn thây ma đến... – Tôi nói – ...chúng ta sẽ chạy xuống thuyền và trèo đi thật nhanh. Bọn người của Vanstine chắc hẳn sẽ chẳng còn tâm trạng nào mà xem chúng ta đang làm gì đâu.

- Nhưng làm sao mà biết khi nào chúng đến? – Michael ngạc nhiên.

“THÂY MA!!!” – Gần như ngay lập tức sau câu hỏi của Michael, những tiếng la thất thanh từ bên ngoài hét lên, kèm theo đó là cả một rừng tiếng chân vội vã, chạy hùng hục đến căn chòi này.

- Giờ thì chúng ta biết rồi đấy... – Tôi trả lời...

Và khi tiếng súng bắn từ bên ngoài bắt đầu loạn nhịp là lúc chúng tôi biết thời cơ đã đến. Huýt sáo ra hiệu cho con Ogris, chúng tôi đạp tung cửa chòi, chạy ra ngoài và ẩn mình vào trong màn đêm dày đặc. Đám người của Vanstine mải co cụm mà bắn trả bọn thây ma nên không để ý thấy chúng tôi đang trượt trên đám cỏ, tụt xuống chỗ chiếc thuyền được neo bên bờ sông.

Nhưng khi vừa ập đến bên chiếc thuyền thì đã có một tình huống không hay, điều chúng tôi chẳng ngờ tới, xảy ra, khi ở đó có hai tên săn người đang ngồi sẵn, chĩa mũi súng vào chúng tôi...

- Biết thể nào chúng mày cũng sẽ chạy ra đây mà! – Giọng nói quen thuộc của tên đầu lĩnh trong đấu trường cất lên từ kẻ ngồi phía sau thuyền – Đưa cái túi cho tao...



- Và ông sẽ trở về rồi báo với lão Vanstine rằng bọn tôi đã trốn thoát, túi vàng này cũng không tìm thấy phải không? – Tôi khinh bỉ nói khi nhận ra cái ánh mắt hau háu của hắn đang chiếu lên chiếc ba lô của Michael. Vì Vanstine ư? Hừ, chỉ là cái cớ để hắn trục lợi cho chính mình.

- Thông minh! Hờ... Nói chung thì giao ra hay không chúng mày cũng sẽ c·hết, nhưng muốn nó nhanh gọn hay kéo dài, tất cả tùy tụi mày - Hắn nói tiếp - ...Tao cần túi vàng đó, còn chúng mày chắc sẽ muốn một viên đạn đưa tiễn hơn là bị bọn thây ma kia xâu xé phải không?

Ngoảnh đầu lại phía sau, tôi thấy hai người còn lại đang đứng c·hết trân ở đó. Chẳng nhìn thấy ánh mắt, cũng không thể xem vẻ mặt, nhưng có gì đó vẫn mách bảo cho tôi biết rằng họ đang vô cùng hỗn loạn trong cái tư tưởng rối tung mà chủ đạo trong đó là sự nuối tiếc khi đã phải trải qua từng đó chuyện để rồi lại phải quay về một kết cục như thế này...

Sự thất vọng và rồi nhanh chóng trở thành tuyệt vọng ấy cũng xâm lấn dần tôi, đẩy tôi vào một tâm trạng hoang mang, bế tắc. Nhưng thứ ánh sáng chói lọi còn hơn cả những vì sao trên kia, chọc thủng cái tấm màn đặc quánh của suy nghĩ mà khai thông khung cảnh tĩnh lặng trong ồn ã, lại chợt hiện ra khi tia nhìn tôi lướt trên cái cục tròn đen đen nằm lịm dưới một bụi cỏ nhô cao...

“Ogris... Đúng rồi! Hai tên kia nhất định chưa thấy được nó” – Tôi thầm nghĩ.

- Đưa tôi cái túi, Michael – Tôi nói.

Michael chán nản, vất cái ba lô cho tôi. Đón lấy nó bằng cả hai tay, tôi tảng lờ mà lơ ngơ đi vòng ra phía sau thuyền, chỗ tên đầu lãnh để đối diện với Ogris qua sự ngăn cách là con thuyền này...

- Nếu đây là thứ ông muốn... - Tôi nhìn chăm chăm vào hắn - ...thì nhận lấy này!

Dứt lời, tôi quăng cái ba lô lên hơi cao khỏi tầm với của hắn, đồng thời huýt sáo rõ to để gọi Ogris. Tên đầu lãnh hoảng hốt tóm lấy cái túi vì sợ nó rơi xuống sông trong khi kẻ còn lại vẫn chĩa mũi súng chằm chằm lên tôi và đám Richard. Nhưng sự chú ý của hắn cũng lập tức phân tán với tiếng “gao gao” rít lên từ Ogris, mà trong cái lúc hỗn loạn này, nó cũng rờn rợn chẳng kém tiếng một con... “quái vật” đang lao ra từ bụi cây.

Chớp lấy cơ hội, tôi tung người, đạp mạnh làm tên đầu lĩnh ngã lộn xuống sông với túi vàng còn ôm chặt trong vòng tay. Và chỉ khi mặt nước đánh “tủm” một tiếng, tên còn lại mới giật mình mà chĩa mũi súng lên tôi. Nhưng Ogris đã nhanh chóng nhảy chồm lên, cào những móng vuốt tuy bé nhỏ nhưng sắc bén của nó xé toang mặt hắn.

Tên săn người hét lên một cách đau đớn, ngã vật ra mà giãy giụa, hất Ogris sang một bên. Và khi hắn giận dữ, bật dậy thì mũi súng của tôi đã tì ngay trên trán hắn. Ngó xuống cái ánh mắt sững sờ mà vẫn chưa hề tan đi sự căm phẫn, tôi nhếch mép cười:

- Anh biết đấy... tôi thích một viên đạn đưa tiễn...

“ĐOÀNG !!!” – Tiếng đạn rền vang. Máu bắn lên mặt tôi, ấm nóng, chảy tòng tòng theo hai gò má...

“Bất cứ kẻ nào đe dọa ta... thì chỉ có một kết cục...” – Đầu tôi chợt nhói lên một cơn đau dữ dội bởi tiếng nói ấy cứ vang vang trong đầu. Mắt tôi như mờ dần trong cái bóng đen nhanh chóng ập tới, phủ kín đồng tử rồi nhòe tan cả khoảng trời trước khi kêu “tùm” một tiếng, tôi ngã lộn xuống dòng nước chảy siết...

Thoáng thấy bóng Michael và Richard ập đến với những cánh tay cố túm lấy tôi nhưng dòng nước lạnh đã lôi tôi đi khỏi họ. Yếu ớt, điên cuồng với cơn đau xoáy gắt trong đầu, tôi chỉ còn nghe thấy đánh “chủm” một tiếng nữa rồi sau đó là khoảng không tĩnh lặng, vô thức...

.............................................................

Có thứ gì đó loang loáng, lành lạnh ập đến, nâng tôi lên, hạ tôi xuống. Rồi tiếp đó là vô số những hạt sần sùi bám lên mặt, lên tóc mà rồi chỉ qua một dòng nước tạt qua, tất cả lại bị cuốn trôi đi hết...

Tôi rùng mình tỉnh dậy và nhận ra mình đang nằm dạt bên bờ sông, mặt úp xuống nền đất nâu xỉn. Cách đó không xa, một cơ thể vàng vàng, sạm sạm cũng nằm bất động cạnh bãi đá...

- Ogris! – Tôi cuống cuồng, cố lết thân tàn mệt mỏi mà lê tới chỗ nó.

Con sử tử ngốc nghếch đã làm một hành động trung thành tới ngu xuẩn khi nhảy xuống sông theo tôi. Có lẽ, nó nghĩ rằng tôi muốn nó chạy theo mình.

Khẽ lay cái bụng ướt nhẹp của nó, tôi gọi tên nó liên hồi nhưng con Ogris vẫn không phản ứng lại. Đôi mắt nó nhắm nghiền, hàm răng cắn chặt, trông nó tưởng như đã già đi vài tuổi chỉ trong một đêm.



- Mạch vẫn đập! – Tôi vui mừng thốt lên – ...Cố lên nào Ogris. Tao biết mày sẽ không bỏ cuộc mà, cố lên nào! – Tôi ấn nhẹ lên vùng bụng Ogris vài lần.

Và ông trời quả thật vẫn chưa tuyệt tình với chúng tôi. Sau vài phút, con Ogris bắt đầu rên ư ư và từ từ mở mắt. Giọng nó khàn khàn lại sau cơn sặc nước mà nếu không thấy cái cơ thể mới vài tháng này thì ắt hẳn sẽ có người nghĩ đó phải là tiếng của một con sư tử sắp trưởng thành.

Chợt bật cười với cái ý nghĩa rằng cho đến cuối cùng, dù đối với một kẻ mất trí nhớ và chẳng biết tương lai ngày mai ra sao như mình, mọi con đường vẫn còn chưa hề đóng lại. Chí ít, tôi còn có một người “bạn” đồng hành luôn đi theo mình...

Trời cũng vừa hửng sáng, có lẽ giờ này bọn Richard đã trốn thoát an toàn khỏi đám săn người của Vanstine. Tôi lang thang kéo cái thân mệt mỏi của mình đi dọc theo con sông, hy vọng có thể nhận ra mình đang ở đâu và tìm chỗ ẩn nấp cho tối nay, dù lúc này đây, cái gì đó để tống vô bụng có lẽ mới thiết thực hơn...

Cơn sóng nước khắc nghiệt đã tiêu hao sạch chỗ năng lượng tích lũy cuối cùng của cơ thể và làm tôi đói cồn cào, mà xem ra con Ogris cũng không chịu nổi điều đó, chỉ là nó không biết tiếng người để than thở như tôi. Nhưng chí ít tôi cũng không đói đến mức điên loạn mà dành hết thời gian để kiếm bất cứ thứ gì có thể ăn, thay vào đó tôi phải tìm chỗ trú ẩn an toàn trước.

Cứ theo cái đà nước siết, chảy cuồn cuộn kia thì hẳn là tôi đã bị cuốn tuột xuống hạ lưu vài dặm, nói không chừng cả trăm dặm chứ chả chơi. Mà như thế có nghĩa là hy vọng tìm lại chỗ bọn Richard là điều không thể, chưa kể tới việc bọn săn người của Vanstine chắc hẳn còn lẩn quẩn giữa chúng tôi và bọn họ. Richard và Michael dù có lo lắng cho tôi tới mấy cũng sẽ không dám mạo hiểm mà quay ngược lại tuyến sông này. Giờ đây, tôi và Ogris sẽ phải tự đi con đường riêng của mình.

Hy vọng duy nhất là địa điểm mà tôi đang đứng đây không cách xa lắm căn nhà gỗ của Richard. Ở đó vẫn còn lượng đồ hộp lớn và cả vài khẩu súng săn mà nhóm đã bỏ lại khi không thể khuân hết lên thuyền. Nếu cố gắng, tôi tin là trong vài tuần tôi có thể biến nơi đó thành pháo đài của riêng mình.

Mà quả đúng là tôi là gã may mắn kì lạ, chỉ sau nửa giờ đi bộ dọc theo con sông, căn nhà quen thuộc của Richard đã hiện ra trước mắt tôi, tuy có phần tan hoang hơn trước sau cuộc phá phách của bầy thây ma.

Liệng tảng đá to, tôi đập tan mảnh kính, vốn đã mẻ mất một nửa để xoay cái nắm đấm cửa ở bên trong mà vào trong nhà. Thoáng tái mặt lại và cũng không kém phần choáng váng khi phát hiện ra cái nắp hầm đã bật ngửa ra tự bao giờ. Điều kinh dị hơn là nó bị uốn cong ở phần chốt, như thể có một ai đó hay “thứ” gì đó với sức mạnh vô cùng khủng kh·iếp đã giật bung nó lên để chui vào bên trong. Mồ hôi đổ tòng tòng từ trán, nếu như tối qua chúng tôi còn ở lại đây, thì hẳn giờ này đã ngoan ngoãn nằm trong bụng của vô số con thây ma háu đói rồi.

- “Gru... Grao ... Gr...” – Con Ogris đột ngột rít lên, gầm gừ với cái cầu thang.

Tôi giật mình ngước lên và ngay lập tức cái bóng nâu nâu ở đó vụt đi, chạy sâu vào bên trong tầng hai.

Tim đập thình thịch vì sự hoảng hốt khi bất chợt thấy thứ gì đó không rõ ràng, nhưng đây không phải lúc để chạy. Tôi cần căn nhà này để tồn tại, ít nhất là qua đêm nay khi bản thân tự chắc chắn là đã không còn đủ sức mà rời khỏi khu rừng trước trời tối. Ngó vội xung quanh và cuối cùng cũng tự chọn được một khúc gỗ rất chắc, vừa tầm tay. Xòe bàn tay ra dấu ấn xuống, tôi ám hiểu cho con Ogris hiểu là nó cần ở lại dưới này. Nếu có... chuyện gì... Ừ, nếu có chuyện gì, ít nhất nó cũng có cơ hội để chạy thoát...

Siết chặt khúc gỗ và giơ cao lên ngang tầm mặt, tôi muốn đảm bảo dù kẻ kia có là thứ gì, nó cũng sẽ phải ăn một đòn chí tử trước khi có cơ hội làm hại tôi... Thở dồn dập khi chân đã ở những bước cuối cùng của cầu thang. Tôi cẩn trọng nhìn kĩ từng ngóc ngách trên tầng hai này.

Và không khó khăn để nhận ra cánh cửa gỗ đã sờn mốc của căn phòng ngủ vẫn còn đang rung rinh trên bản lề han rỉ. Hít một hơi sâu, tôi từ từ tiến lại đó bằng từng bước nhỏ, tay vẫn nắm chặt khúc gỗ thủ thế...

- C·hết đi đồ khốn! – Tôi hét lên và lao tới đạp mạnh vào cánh cửa.

Chỉ có tiếng đánh “rầm” khi cánh cửa bung ra, đập vào bờ tường rồi bật ngược trở lại không lâu sau đó, nhưng bên trong căn phòng thì hoàn toàn trống không, cửa sổ thậm chí vẫn còn đóng kín...

Như một hơi thở lạnh buốt đang phả vào sau gáy, tôi giật mình nhận ra mình đã bị lừa. Cái “thứ” này quá thông minh!

Vung vội cây gậy về phía sau nhằm quật mạnh vào kẻ đang phát ra những tiếng chân rầm rập chạy đến. Nhưng quá muộn! Kẻ đó đã ập tới, cúi xuống né khỏi tầm đánh và húc mạnh vào bụng tôi một cú đau điếng khiến tôi ngã nhào về phía sau.

Choáng váng trước sự t·ấn c·ông bất ngờ, tôi gần như ngây người ra trước khi một quả đấm trời giáng khác khiến tôi hộc máu miệng. Và khi đôi mắt còn chưa kịp định thần xem kẻ kia là gì thì một loạt những đấm, những móc hàm và cả cùi trỏ đã ập tới liên hồi làm tôi tối tăm mặt mũi.

- Đủ rồi đấy! – Tôi tức giận gầm lên, cố gồng mình mà đạp mạnh vào ổ bụng kẻ lạ mặt.

Và kết quả thành công tới ngoài cả sự mong đợi. Kẻ lạ mặt gần như b·ị b·ắn bật ra, va mạnh làm gãy cả lan can cầu thang, ngã lộn nhào xuống tầng dưới.



- “GAOR !!!” – Tiếng con Ogris rít lên sau đó, có lẽ nó đang t·ấn c·ông kẻ kia.

Đến lúc này thì tôi phải chắc tới tám, chín phần rằng đó chỉ là một con người bình thường... Chợt thấy hối hận vì mình đã hành động quá lỗ mãng khi chưa kịp xem xét đã t·ấn c·ông bất cứ thứ gì chuyển động bất thường như vậy, tôi vội chạy xuống dưới tầng mà quát to để con Ogris ngừng lại cái việc cố cắn vào cổ họng kẻ đen đủi kia...

Và khi đã có thể hoàn toàn trấn tĩnh như lúc này, tôi mới nhận ra kẻ lạ mặt kia là một cô gái và có lẽ là còn ít hơn tôi vài tuổi nếu dựa vào khuôn mặt thật xinh đẹp nhưng còn khá non nớt kia. Bật cười vì ngay sau thái độ “đánh người không thương tiếc” của cô ta như lúc trên gác thì trước một con sư tử con với vóc dáng chỉ bằng một con mèo to của Ogris, cô ta lại tỏ ra khá sợ hãi...

- Cô suýt đấm gãy răng tôi đấy – Tôi xoa cằm, nói.

Ánh mắt cô ta tròn xoe ngay sau đó, sự ngạc nhiên xen lẫn giật mình toát ra không thể che dấu. Có lẽ đến giờ cô ta mới biết tôi cũng là người sống. Chiếu ánh mắt ngượng ngạo lên tôi nhưng rồi nhanh chóng chuyển sang cái vênh mặt kiêu căng kèm theo tiếng “hứ” bực dọc, cô ta đáp trả:

- Còn cú đạp của anh cũng không nhẹ nhàng lắm đâu!

- Haha... – Tôi bật cười và chìa bàn tay mình ra - ...Coi như hòa, tất cả chỉ là hiểu lầm...

Ngó tôi rồi lại ngó con Ogris, cuối cùng cô ta cũng đặt tay lên tay tôi. Giờ thì tôi đã hiểu tại sao cú đấm của cô ta lại ghê gớm đến thế, thì ra ở găng tay của mình, cô ta có bọc một lớp sắt tròn ẩn dưới dải ruy băng trắng...

- Anh có thói quen chọn nuôi thú kì lạ thật đấy! – Cô ta nhìn chăm chăm vào Ogris.

- Nó không phải là thú nuôi của tôi... – Tôi mỉm cười - ...Nó là bạn tôi, tên nó là Ogris... À, tôi là Nick, còn cô?

- Jane Louis, anh có thể gọi tôi là Janny nếu muốn... – Cô ta trả lời.

- Tại sao cô lại tới đây? – Tôi sực nhớ ra chuyện mình cần biết.

- Tôi chạy tới đây rạng sáng nay, máy bay của chúng tôi hết nguyên liệu nên phải hạ cánh gấp ở gần ngọn núi đằng kia... – Jane chỉ về phía dãy núi cao bên kia bờ sông – ...sau đó... sau đó bọn thây ma ập tới... chúng... chúng... – mặt cô bé tái mét đi khi nói tới đó.

- Tôi hiểu rồi... – Tôi hoàn toàn có thể thông cảm cho hoàn cảnh của cô ta lúc này, sự hoảng sợ bất ngờ đã khiến cô ta t·ấn c·ông tôi khi ở trên gác như một hành động tự vệ trong lúc tinh thần đang hoảng loạn - Có còn ai sống sót ngoài cô không? – Tôi hỏi.

- Tôi không biết – Jane trả lời – Chúng tôi bị phân tán khi chạy trốn. Tôi và một người nữa đã trèo thuyền sang đây, nhưng chị ấy đã bị một thây ma bắt không lâu sau đó, tôi cố chạy mãi và tìm được nơi này... Chẳng bao lâu sau thì anh đến, và...

Tôi gật đầu:

- Đây là nhà của một người bạn, lẽ ra chúng tôi đã rời đi tối qua nhưng có một số vấn đề khiến tôi phải quay trở lại đây. Có lẽ trong vài ngày, có khi vài tuần tới tôi sẽ ở lại đây để chuẩn bị cho chuyến đi xa khác. Dưới căn hầm đó còn đủ chăn ấm và thực phẩm cho nửa năm. Nếu cô muốn thì có thể ở lại đây cho tới khi biết phải làm gì tiếp theo...

- Ở... đó với... anh? – Jane ngây ngô hỏi.

Tôi bật cười trước cái khuôn mặt xinh đẹp nhưng lúc này trông cũng thật ngốc ấy mà lên tiếng trêu chọc:

- Ồ, hoặc cô có thể ngủ trên này nếu thấy mình đủ... siêu nhân. Tôi cũng không có phàn nàn hay phản đối gì đâu.

- Ai nói là tôi ngủ bên trên chứ! – Jane hếch mặt, bĩu môi đi xuống dưới căn hầm xem xét.

Nhún vai nhìn Ogris, tôi thở dài nhẹ nhõm:

- Coi bộ chúng ta có bạn đồng hành mới rồi đấy...

Và thoáng qua cái bầu trời u ám nhưng không thể giấu hết vẻ xanh trong của một tầng cao bên ngoài những đám mây xám xịt, tôi bồi hồi lặng ngắm luồng gió nhẹ đung đưa cuốn đi từng chiếc lá vàng bay phất phơ rồi phủ lên dòng sông đã giảm đi quá nửa tiếng gào thét khi nước từ thượng nguồn đang giảm dần áp lực. Chẳng thể đoán biết rồi cái cuộc sống này sẽ đưa đẩy tôi tới đâu, cũng chẳng thể nào tìm hiểu hay đánh cuộc cho cuộc đời mình vào tay số phận, chỉ có thể không ngừng chiến đấu cho sự sống, sự sinh tồn và cả tìm về những mảng quá khứ đã dường như nát vụn. Tôi không thể trách bất cứ ai hay bất cứ điều gì, xét cho cùng, tất cả chỉ là một trò chơi với những mảng màu đan xen lạ lẫm, phối nó ra sao, vẽ nó thế nào lại là do những sinh linh đang sống giữa c·ái c·hết và cả những kẻ đ·ã c·hết giữa lòng sự sống viết lên, mà ở đó tôi cũng có một ngòi bút. Ngắn hay dài, tôi cũng phải viết, còn viết được đến đâu ư? Hãy để ngày mai trả lời cho hôm nay...