Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
The Dead Ways - Hành Trình Chết Chóc

Chương 18: Hy vọng mới




Chương 18: Hy vọng mới

Không quá phô trương cũng chẳng mảy may hy vọng sẽ tìm ra được ánh sáng trong cái đường hầm chứa đầy bóng tối của nghi ngờ và sự tuyệt vọng này. Chỉ có ở đó niềm tin và chút hy vọng nhỏ nhoi vào sự đứng dậy, chống trả lại những uể oải, mệt mỏi hay đơn giản hơn là tự đánh thức cái cảm giác ham sống của chính mình mà gắng gượng cho công cuộc duy trì chuỗi những ngày dài tồn tại. Niềm vui chưa bao giờ tắt, nhưng nỗi buồn và day dứt lại là thứ không thể nói bỏ là có thể bỏ...

Suốt một đêm dài, sau khi kể cho Jane biết về vết sẹo trên cánh tay phải với những sợi dây xanh uốn éo như chùm rễ cây quái dị tủa ra từ nó và cuốn lấy vùng cổ tay tôi, Jane đã tạo ra một khoảng cách nhất định như sự thăm dò và thử thách với người bạn đồng hành bất đắc dĩ của mình. Bắt tôi nằm ở nơi xa cô ta nhất có thể bên dưới căn hầm đó và nắm khư khư trong tay tảng gỗ to bự chảng mà chắc rằng việc vung nó lên kể cũng phải tốn một lượng hơi sức không hề nhỏ, Jane mất tới cả đêm dài mới tin rằng cái v·ết t·hương đó là vô hại và tôi sẽ không chuyển hóa thành thây ma như những người xui xẻo mà cô ta từng chứng kiến...

Và sáng hôm sau, khi mặt trời chỉ còn thiếu chút thước tấc là nhô cao tới đỉnh, Jane mới tỉnh dậy với một bộ dạng mà nếu không phải cái thanh gỗ to còn nằm cạnh cô ta thì hẳn tôi cũng phải thốt lên một câu rằng: “dễ thương thật”.

- Chúng ta không có cả ngày chỉ để ngồi đó và thưởng thức chỗ đồ hộp này đâu - Tôi nói.

Jane dũi cặp mắt còn đương mệt mỏi, nhíu đôi mắt trước ánh mặt trời chiếu xuống ống thông khí mà rọi thẳng tới, uể oải trả lời:

- Tại vì tối qua tôi đâu có ngủ được!

- Là cô tự chuốc lấy, tôi đâu có ép cô phải thức mà canh tôi đâu – Tôi mỉa mai.

- Ai mà biết liệu anh có biến thành thây ma không chứ? – Jane bĩu môi.

- Hừ, khi đó tôi sẽ báo cho cô. Còn bây giờ, tôi hy vọng cô có thể ra ngoài kia và giúp tôi sửa lại cánh cửa căn hầm này.

- Anh nghĩ là có thứ gì đó có thể phá nổi nó hay sao? - Jane tỏ ý nghi ngờ pha chút châm biếm.

- Không phải nghĩ, mà là nó đã từng bị phá! - Tôi trả lời - Có thứ gì đó tối hôm kia đã làm bật tung nó lên. Tôi chắc rằng trong khu rừng này có những thứ mà tôi không hề biết tới nhưng lại thực sự tồn tại, và còn đáng sợ hơn bọn thây ma kia nhiều. Tối qua chúng ta có thể trụ lại đây chỉ vì nó không hề biết rằng tôi đã trở lại. Nhưng hôm nay thì khác đấy, có thể cái “thứ” đó sẽ quay lại săn tìm chúng ta.

- Anh bắt đầu làm tôi sợ đấy... - Jane e dè.

- Tôi không đùa đâu cô bé. Bây giờ tôi muốn cô hãy giúp tôi tìm kiếm trong nhà kho bất cứ đinh vít nào còn có thể dùng được và hãy sử dụng những tấm phản mà tôi đã làm trong lúc cô còn ngủ kia để gia cố cánh cửa hầm lại.

- Vậy anh định làm gì?

- Tôi cần tìm hiểu một số thứ...

- Anh định bỏ lại tôi một mình ư? - Jane lo lắng.



- Nếu cô muốn, Ogris sẽ ở lại - Tôi bật cười...

Và tất nhiên Jane không bao giờ chấp nhận chuyện đó. Với Ogris, cô ta vẫn giữ nguyên một thái độ e dè xen lẫn chút sợ sệt. Mà Ogris cũng chẳng tỏ ra thân thiện cho lắm với cô ta, nó chỉ quanh quẩn quanh mấy bước chân tôi và có chăng nếu rời đi thì cũng chỉ là tìm cách khui ra một đống đồ hộp rồi ưỡn ẹo “g·ạ g·ẫm” tôi mở chúng ra giùm nó. Ogris ăn ngày càng nhiều, có lẽ đó là nhu cầu tất yếu của một chú sư tử đang độ tuổi tăng trưởng mạnh mẽ...

Mấy phút sau, tôi ra ngoài với một khẩu súng săn khá dài vác lên sau vai. Đây là lúc tôi cần thăm dò xung quanh nơi này nếu như vẫn còn muốn giữ ý định trú ngụ lâu dài tại đây. Và tôi càng hy vọng hơn vào việc có thể tìm ra dù chỉ chút ít manh mối nào đó về cái sinh vật đã làm bật tung cái nắp hầm tối hôm kia. Sẽ không hay ho gì khi nó lại đến vào buổi tối một lần nữa...

- Hy vọng là con quái vật đó không nhảy xổ ra giữa ban ngày ban mặt thế này! – Tôi bâng quơ nói với Ogris dù biết rằng chắc nó cũng chẳng hiểu gì cả - ...nếu không cả hai ta sẽ toi sớm đấy.

Không có con dao rựa trong tay, việc len lỏi trong những con đường rừng này trở nên khá vất vả. Những cành cây rậm rạp mọc tua tủa, đan xen những bụi cây con với chi chít những gai nhọn chĩa ra, sẵn sàng cào nát bất cứ thứ gì cố chen lên nó. Quãng đường quang đãng hơn thì lại là nơi họa điên tôi mới dấn thân vào khi ở đó là hàng đàn những thây ma vật vờ đang lờ đờ đi lại. Một vài kẻ trông có vẻ mệt mỏi hơn thì đứng tựa vào những gốc cây, nghển mặt lên vòm lá rậm rạp, rên lên những lời ề à từ khoang miệng rách bươm nhưng không hề ảnh hướng tới hàm răng nhọn hoắt và hoàn toàn trắng tởn. Đôi khi tôi đã cảm thấy thật kì lạ: tại sao chúng có một bề ngoài mục rữa đến vậy nhưng hàm răng và móng vuốt lại phát triển rất tốt, chưa kể tới việc chúng lấy năng lượng ở đâu ra mà hằng đêm vẫn hùng hục chạy để săn lùng con mồi... Có quá nhiều thứ mà tôi còn chưa biết về cái thế giới kinh hoàng đang diễn ra xung quanh mình này...

Phải khá vất vả và mất gần bốn tiếng đồng hồ, tôi mới có thể thăm dò sơ qua được khu vực vài dặm xung quanh căn nhà của Richard. Bắt gặp vài “ổ” thây ma đương tụ tập trong các hốc đá hoặc dưới những bóng râm tối tăm nhất của khu rừng, nhưng hầu hết chúng không thể phát hiện ra chúng tôi, chỉ trừ có một gã gần bờ sông cách căn nhà khoảng hai dặm...

Đó là lúc tôi dự tính kết thúc chuyến đi này để quay về khi nhận ra trời đã bắt đầu tắt dần ánh nắng. Và ở bờ sông, trong lúc tôi đang mải miết vục lên cho mình ngụm nước to để giải khát thì một tiếng lạch cạch khá lớn bật lên, kèm theo đó là tiếng “gaor gaor” ồn ĩ của Ogris. Chợt hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tôi quay phắt người lại với khẩu súng săn được tuốt nhanh chóng khỏi bả vai...

“Đoàng” – Tiếng súng rền vang và con thây ma khuỵu xuống.

Nhưng nó không c·hết. Tôi mới chỉ bắn trúng vào bắp đùi nó trong lúc vội vã. Thịt toét ra bởi luồng đạn mạnh mẽ và máu từ đó tuôn chảy đầm đìa. Con thây ma trong bộ quần áo phi công và khuôn mặt tím tái, nứt nẻ với một mắt gần như lòi ra khỏi tròng, có lẽ là kết quả của việc nó bị thây ma khác t·ấn c·ông lúc còn là người, rít lên những tiếng khó nghe. Có gì đó như lai tạp giữa giọng của người miền nam và người miền trung Iberian phát ra từ cái cuống họng của nó. Và nó lại tiếp tục lao vào tôi với những bước chạy khập khiễng...

“Đoàng !!!” – Lần này thì tiếng súng long trời từ khẩu súng săn đã đem tới một kết quả khác.

Con thây ma đổ gục thực sự. Giờ thì tôi đã có thể gọi xác c·hết vô thức này là “cái thây ma” một cách hoàn toàn không lấn cấn. Và dù không muốn nhìn cái xác với phần đầu đã nát bung bê bết máu, nhưng có gì đó vẫn mách bảo tôi phải vượt qua nỗi ghê rợn này mà tìm kiếm cho riêng mình những cơ hội. Lắc đầu ngao ngán, tôi quỳ xuống bên xác thây ma, lục lọi trên khắp những túi quần, túi áo của nó. Công cuộc moi móc chỉ kết thúc khi sáu cái túi đã được kiểm tra sạch sẽ. Chẳng có mấy thứ có thể dùng được, ngoại trừ một chùm chìa khóa mà tôi chưa biết rõ cái ổ nó ở đâu, nhưng chắc rằng khi tìm ra cái máy bay ở bên kia bờ sông, có thể nó sẽ đem tới điều gì đó thú vị hơn...

Tối hôm đó, bên dưới căn hầm với cái nắp đã được Jane gia cố lại, tôi thuật lại mọi chuyện trong chuyến khảo sát sơ lược của mình cho cô ấy nghe. Và khi tôi kể tới việc đã g·iết con thây ma phi công như thế nào thì đôi mắt của cô bé như long lanh lên bởi lớp lệ mỏng cố giữ lại trên khóe mắt.

- Đó là Ricky... – Jane run rẩy kể - ...anh ấy đã từng là một người rất tốt...

- Tôi xin lỗi – Chợt cảm thấy không khí đang trở nên nặng nề, tôi nói vội.

- Anh không có lỗi... – Jane đáp - ...ai trong trường hợp của anh cũng sẽ làm vậy thôi... Chỉ là... thôi... tôi ngủ trước đây...

Rồi chẳng nói gì thêm, Jane kéo tấm chăn che kín cả mặt, nằm quay mình vào với bờ tường, chẳng thèm quan tâm canh gác tôi như hôm trước nữa. Tôi biết cô bé đang khóc, nhưng tôi cũng không biết phải làm gì hơn để an ủi. “An ủi” chưa bao giờ có trong từ điển của tôi, ít nhất là tại thời điểm mà tôi không biết chút gì về quá khứ này. Nhưng cảm thông, đó là điều tôi hoàn toàn làm được. Có lẽ, lúc này đây, cứ để cô ấy tự mình hồi phục mới là biện pháp hay nhất. Và tiếng rên rỉ của bầy thây ma cũng đã bắt đầu vang lên xung quanh, ập vào qua những lỗ thông khí nhỏ để làm cho cái không khí vốn đã ảm đạm này lại càng u ám thêm. Chán nản, mệt mỏi, tôi thổi tắt ngọn nến heo hắt rồi cũng ngả mình xuống đám cỏ khô ấm áp mà chùm kín tấm vải gai lên đầu trước khi một lần nữa phải nâng nó lên để con Ogris chui vào mà cuộn tròn vào giấc ngủ...

- Cứ phá đi, bọn khốn... – Tôi lầm bầm.



.............................................................

Có thứ gì đó ập tới, ngào ngạt, quyến rũ cả linh hồn ủ dột nhưng thân xác nặng nề lại giữ chặt cơ thể dính vào đống cỏ khô nồng lên mùi hăng hắc của mệt mỏi và uể oải...

- Ngủ vậy còn chưa đủ sao Nick? – Tiếng của Jane văng vẳng bên tai – dậy ăn sáng thôi nào...

Tôi nheo mày, cố gắng chống trả cơn mệt mỏi và rồi thì cũng có thể vươn vai mà thở phào ra nhẹ nhõm. Mở to đôi mắt nhìn lên cái trần hầm nâu sạm, sần sùi rồi hướng xuống về phía ánh sáng lóa lên, nơi ở đó có một bóng người mà tôi đoán là Jane, đang chống tay bên hông, nhìn chăm chăm vào tôi.

- Nếu anh không ăn thì tôi sẽ để Ogris giải quyết chỗ đó hộ đấy! – Jane nói tiếp – ...nó xem chừng còn thích chúng hơn đống đồ hộp này nhiều! – Cô bé nói khi cặp mắt đảo quanh những tia nhìn chán nản.

Tôi mỉm cười, ngồi bật dậy và nheo nheo mắt mấy cái cho quen dần với luồng sáng từ bên ngoài...

- Cô nấu à? – Tôi hỏi.

- Không lẽ nó nấu sao! – Jane nhíu mày, đáp – Anh có ăn không thì bảo?

- Ăn chứ! – Tôi trả lời - ...tất nhiên tôi sẽ không từ chối cái mùi thơm quyến rũ ấy rồi.

Và không chỉ có mùi thơm, quả thật Jane đúng là một đầu bếp rất cừ. Món cá hồi sốt với nguyên liệu từ đồ hộp và mấy luống rau bên bờ sông qua bàn tay của Jane đã trở thành một món ăn đầy màu sắc, hấp dẫn tới từng phần của vị giác. Ắt hẳn cô bé đã phải thức dậy từ khá sớm để có thể làm tất cả những thứ này.

- Anh có dự định gì tiếp không? – Jane hỏi khi mà cả hai đang g·iết chút thời gian rảnh rỗi sau bữa ăn sáng trên chiếc ghế xích đu hướng ra con sông.

Tôi thở dài, đáp:

- Tôi không chắc, có lẽ sẽ phải tính toán lại một số chuyện...

- Ví dụ? – Jane tò mò.

- Ở lại đây.



- Anh đùa sao? – Jane gần như trợn tròn mắt, ngạc nhiên - Ở lại đây khi mà trong khu rừng đó có một sinh vật đã từng có thể làm bật tung cả cái nắp hầm mà hai ta đều biết rằng đến “quái vật” cũng không thể phá được?

- Tôi đã kiểm tra... – Tôi bình tĩnh trả lời - ...Và như cô biết đấy, không có dấu hiệu nào trong vài dặm quanh đây là có vẻ tồn tại một sinh vật như thế. Điểm gần nhất mà tôi ghi nhận được là vạt cây rừng bị xẻ gãy từng mảng hướng thẳng theo hướng tây nam.

- Tôi không hiểu...

- Thế có nghĩa là dù cho cái sinh vật ấy là gì... – Tôi giải thích - ...thì nó cũng đã bỏ đi theo hướng thượng du của dòng sông. Tôi cũng không hiểu tại sao, nhưng dường như nó đang lần theo dấu vết của hai người còn lại trong nhóm tôi.

- Anh muốn nói tới cái ông Richard và Michael mà anh từng kể?

- Phải... Khỉ thật... hay là nó cũng... tham túi vàng? – Tôi châm biếm.

Rồi lại bật cười trước ý nghĩ thật ngây ngô và lố bịch của mình, tôi làm Jane cũng cười nứt nẻ theo. Có lẽ phải lâu lắm rồi cái cảm giác thanh thản, thoải mái thế này mới tràn ngập xung quanh tôi như vậy...

- Jane, chiếc máy bay mà bọn cô đã dùng nó để tới đây có hỏng nặng không? – Tôi hỏi.

- Anh muốn dùng nó để di chuyển?

- Phải, tôi có nghe tới một nơi gọi là lục địa Palusian, người ta nói cái lạnh ở đó làm bọn thây ma không thể tồn tại được. Nếu chiếc máy bay đó còn có thể hoạt động thì khả năng chúng ta tới được đó sẽ rất cao.

- Máy bay thì không hỏng hóc gì đáng kể... – Jane nói - ...nhưng nhiên liệu thì gần như cạn rồi. Nếu anh muốn sử dụng nó thì phải tìm được nguồn nhiên liệu thay thế thôi. Và ngay cả khi tìm được, anh cần phải biết... lái nó nữa. Và đừng nhìn tôi, tôi không biết gì về việc làm sao để cho nó bay lên trời đâu. – Jane khẽ cau cặp mày nhỏ xinh lại khi bắt gặp ánh mắt của tôi.

- Chuyện đó tôi có thể thu xếp. Tôi biết một gã ở Harvint, người này có thể giúp chúng ta lái máy bay và cái xe tải của hắn hẳn cũng có thể chở được lượng xăng đáng kể từ bất cứ cái trạm xăng dự trữ nào của thành phố...

- Làm sao anh biết có một phi công trong thành phố? – Jane ngạc nhiên.

- Tôi không biết! – Vội giơ tay ôm chặt lấy đầu khi cơn đau lại nhói lên dữ dội - ...tôi chỉ là... đột nhiên nhớ như vậy... thậm chí tôi còn không nhớ tên hắn là gì và hắn trông ra sao... nhưng tôi nhớ đường đến chỗ hắn... – Một dòng hình ảnh lại nhập nhoạng trong tôi.

- Thôi... được rồi mà... – Jane nói đầy lo lắng - ...đừng cố nhớ nữa, anh sẽ đau đầu thêm đấy. Chúng ta sẽ thử... nhưng làm sao để lôi chiếc máy bay đó ra khu đất trống này đây? Lúc chúng tôi hạ cánh, chiếc máy bay trượt trên làn cây rồi dắt lại giữa khu rừng đằng kia, không dễ để lôi nó ra đâu.

- Khi vào thành phố, tôi sẽ cố gắng tụ tập một lượng người đủ đông để làm việc đó... Càng nhiều người đi cùng, chúng ta càng có nhiều lợi thế.

- Làm thế nào để họ chịu theo chúng ta? Anh thừa biết rằng trong cái thời kì hỗn loạn này, ai cũng chỉ lo cho thân mình và họ gần như sẽ chẳng tin một ai cả.

- Vậy thì hãy làm cho họ tin! – Tôi nói dứt khoát - ...hãy biến nơi này trước tiên trở thành một pháo đài mà bọn thây ma không thể x·âm p·hạm! Chúng ta sẽ tạo ra một cộng đồng ở đây và dần dần chuyển họ qua Palusian nếu nơi đó thực sự là mảnh đất mà con người có thể sinh sống.

Jane không nói gì thêm, thay vào đó là một cái nhìn kì lạ dành cho tôi, mà có lẽ là tôi kì lạ thật, một ý tưởng như thế... quả là lắm sự mộng mơ điên rồ. Chỉ có điều, tôi tin vào điều mộng mơ ấy, tôi tin mình có thể làm được và tôi sẽ làm được. Rồi hít một hơi thật dài, tôi đứng dậy, nhìn ra bao trùm ngôi nhà và khu đất xung quanh...

- Sẽ là một thời gian vất vả đây... – Tôi nói.