Chương 41: Hiệp hội bóng đêm
Iberian, nội thành Harvint
Chiếc xe tải tăng tốc, chạy như bay trên các nẻo đường Harvint, cán nát bọn thây ma vật cản, nhưng “bé bự” có lợi thế hơn về quãng đường di chuyển, hắn vượt trên các nóc nhà thấp và ngóc ngách nhỏ nên chẳng mấy chốc đã gần bắt kịp chúng tôi, vốn phải đi vòng vèo để tránh các đường bị tắc do xác xe cộ chất đầy thành những hàng dài nằm nối đuôi nhau suốt nhiều tuyến phố.
- Khẩu rocket c·hết tiệt của ông đâu? – Tôi vội hỏi.
Vanstine lắc đầu, chỉ vào một vật dài hình tròn nằm lọt lỏm trong các hốc ghế bụi bặm:
- Chúng tôi hết đạn lâu rồi! Trong thời gian chúng ta không gặp, có nhiều cuộc giao chiến xảy ra hơn là anh tưởng đấy!
Tôi cáu tiết, bật ra mấy câu chửi thề rồi tiến lại phía cuối xe, nhòm qua những song sắt dài để nhìn theo một thân hình không lồ, bự chảng đang ùn ùn đẩy bụi tốc lên từ các dãy nhà phía xa. Rồi đột ngột nó chợt lặng thinh như hoàn toàn tan biến khi chiếc xe bứt tốc, rẽ ngoặt sang một con phố khác.
- Hình như chúng ta đã cắt đuôi được nó rồi! – Vanstine nhận xét.
Tôi không biết nên nói gì vào lúc này. Về cơ bản tình hình thì có lẽ đúng như lời ông ta nói thật. Nhưng linh tính cứ mách bảo rằng nhất định sẽ có chuyện gì đó sẽ xảy ra khi không gian ồn ã của cuộc rượt đuổi lại đột ngột chìm vào yên tĩnh một cách bất thường đến thế.
- Đưa tôi cái bản đồ, nhanh lên! – Tôi gắt lên thì sực nghĩ ra một điều gì đó.
- Đừng lo, tuyến đường này của chúng ta rẽ xa hơn là khả năng băng cắt của con quái vật đó nhiều! – Vanstine nói.
- Cứ đưa đây! – Tôi cương quyết.
Vanstine chép miệng, hất cằm ra hiệu cho một cận vệ moi từ trong những túi sách treo lủng lẳng khắp hai bên xe ra một cuộn giấy vàng ởn, cũ kĩ, đôi chỗ còn loang lổ những vết thâm lại như tay nào đó đã vô tình mửa vô. Trải tấm bản đồ lên sàn xe, tôi lần dò ngón tay theo tuyến đường di chuyển. Vanstine lắc đầu cười nhưng cũng chăm chú nhìn theo. Và khi ngón tay ấy trỏ tới con đường nối tiếp, cũng là con đường chúng tôi đang rẽ vào thì cả tôi và ông ta đều đồng loạt thốt lên:
- Khỉ thật! Mau quay xe lại!
Bởi đó là tuyến đường quay ngược trở lên chỗ mà con quái vật chỉ cần chạy thẳng từ khu phố cũ, xuyên qua mấy tòa nhà lớn là có thể bắt kịp chúng tôi. Chiếc xe tải đã vừa đi một đường vòng ngu ngốc!
Tay tài xế còn đang bối rối, ngoái ngược đầu lại nhìn Vanstine khó hiểu, thì từ mạn trái, cái thân hình khổng lồ của “bé bự” lao tới, húc đánh “rầm” vào hông xe. Xe tải đổ ngửa, quay tròn, lăn văng vào đánh sập một góc nhà gần đấy, kéo theo hàng loạt những con người trong chiếc xe đó bị hất ngã, va đập tứ tung... Đám thây ma mù dở bên ngoài bắt đầu chú ý, ngoái đầu ngơ ngác theo những tiếng lẹt xẹt của đống dây rợ động cơ đã đứt lìa, lách tách chia tia lửa điện.
Tôi choáng váng, đầu ong ong khi cơ thể như không còn có thể kiểm soát. Và khi lớp bụi mù mịt tan dần, tôi mới nhận ra mình đang nằm đè trên mấy xác người, đa phần đ·ã c·hết do gãy cổ hoặc bị c·hấn t·hương vùng đầu. Chiếc xe nằm im trong tư tế đổ rạp, dõi những khung sắt về phía con quái vật đang gầm ghè bên ngoài. Cố lấy lại sức bò dậy, tôi nhận ra mình cũng đang bị chảy máu. Nhưng đó chẳng phải là điều tôi quan tâm hiện tại.
Bới những cái xác đang nằm chồng chéo lên nhau, tôi lo sợ khi thấy những ống nghiệm chứa kháng thể đa phần đã vỡ vụn, nằm rải rác khắp xe. Đang loay hoay thì một bàn tay bất chợt bám chặt lấy gấu áo tôi. Tôi giật mình, toan giất lại nhưng chợt thấy cái nhẫn ngọc bích màu xanh dương trên bàn tay ấy nên vội vã kéo người đó ra khỏi đ·ống đ·ổ n·át đang đè lên ông.
- Ông không sao chứ? – Tôi lập tức hỏi.
- Tôi không sao... – Vanstine trả lời – Chỉ bị trầy sát chút thôi. Chỗ Ikarylla của tôi vẫn còn nguyên vẹn – Ông ta cười hề hề dù máu đang chảy be bét trên mặt, chìa ra một hộp cứu thương nhỏ, ánh lên những tia sáng đỏ tía bên trong.
Tôi bật cười, vui mừng đỡ Vanstine dậy và nhặt lên một khẩu súng máy, chuẩn bị lao thẳng ra ngoài đối đầu với con quái vật.
- Nó đang chờ chúng ta! – Vanstine nhếch mép cười – Nó muốn lấy lại Ikarylla nguyên vẹn.
- Vanstine... – Tôi trầm giọng – Nếu chúng ta thất thủ. Hãy phá hủy toàn bộ chỗ Ikarylla này! Được bao nhiêu hay bấy nhiêu, nếu không sẽ có nhiều hơn những tên bán thây ma với ý tưởng điên rồ xuất hiện đấy!
Vanstine thở dài, gật đầu. Ông ta bọc cái hộp lại trong một vạt áo rồi quấn chặt quanh hông, tự trang bị lấy một khẩu súng rồi cùng tôi lao vội ra ngoài.
Bán thây ma “Bé bự” đã chờ sẵn. Nó gầm lên, hùng lục phi tới với bàn tay to bản quyết vồ chúng tôi. Vanstine x·ả s·úng tới tấp vào bàn tay đó khiến “Bé bự” bị rát, thụt vội tay về. Vừa bắn vừa lùi dần về phía các con hẻm nhỏ, tôi nhằm thẳng đầu của nó nã đạn, nhưng chỉ nghe thấy tiếng “bộp bộp” của làn da ủng nước, dai nhách, nuốt lấy viên đại rồi nhổ toẹt trở ra hoặc nếu không thì cũng là “coong coong” chát chúa khi vùng da chai sạn như những tấm chắn thép chặn đứng đường bắn. Bọn thây ma mù dở xung quanh cũng bu lại mỗi lúc một đông theo những tiếng đạn chúng tôi bắn ra, chúng vồ vập, quờ quạng như hy vọng tóm lấy được thứ gì tươi sống để thỏa mãn cơn khát thịt người....
Dường như chán chê trước trò chơi đùa của mèo vờn chuột, “Bé bự” rú lên, nhảy bổ vào chúng tôi như một tên điên cuồng máu. Vanstine và tôi vội vã né dạt sang hai bên, nhưng chấn động của cú nhảy đó đã ép không khí thành một khối lực lớn, đẩy văng cả hai ngã nhào, nằm lăn ra đất, không còn đủ sức gượng dậy.
- Thôi xong... – Vanstine than trời, chĩa khẩu súng máy về phía hộp đựng kháng thể - Tao có c·hết thì mày cũng đừng hòng lấy lại thứ này! – Ông ta hét lên với “Bé bự”.
“Bé bự” mở to đôi mắt tròn, dòm xuống Vanstine ngạc nhiên, nhưng nó cũng chẳng quan tâm tới điều ông ta nói cho lắm. Được sinh ra như một cỗ máy g·iết chóc, thứ con quái vật đó muốn là máu người, không phải là những vấn đề về kháng thể luôn nằm ngoài tầm suy nghĩ của nó. Bàn tay siết chặt thành hình nắm đấm, “Bé bự” nhằm tới Vanstine đầu tiên. Tôi nhắm mắt, ngoảnh mặt đi vì không muốn chứng kiến cái cảnh đẫm máu này.
“Rầm! Rộp!” Tiếng đấm vang lên và tiếng xương nát vụn làm tôi bàng hoàng, kinh tởm. Quay đầu lại theo phản ứng tự nhiên, tôi kinh ngạc khi thấy Vanstine vẫn còn nằm đó, nguyên vẹn, mặt tái mét.
- Đau... đ... đau! – “Bé bự” rú lên, ôm bàn tay vỡ vụn, ngã chồng kềnh làm cả mặt đất rung chuyển như vừa đ·ộng đ·ất.
Ngạc nhiên ngước lên, tôi nhận ra một quả trùy sắt to khủng bố, đẫm máu vừa được quăng đi từ chiếc xe cẩu ngay phía sau mình. Những chấn động liên tiếp đã làm tôi không thể nhận ra nó đã tiến đến trước đó tự bao giờ. Từ trên buồng lái cao, một người đàn ông bước ra, bắn lên bầu trời một luồng pháo hiệu đỏ thẫm.
- Thật không ngờ tôi là người đầu tiên đón được anh! – Ông ta nói với tôi, chẳng buồn để ý tới Vanstine đang nằm gần đó.
- Ông là ai? – Tôi hỏi.
- Lát nữa tôi sẽ trả lời sau! – Ông ta đáp – Giờ tôi phải giải quyết con quái vật kia đã.
Và lái chiếc xe cẩu lớn tiến tới, đè nát cả bọn xác sống cản đường, nhắm thẳng vào chỗ của “Bé bự” ông ta điều khiển cho cần trụ nhấc bổng quả trùy lên, sẵn sàng đập thẳng xuống tên bán thây ma vẫn đang nằm ôm tay đau đớn. Nhưng khi hành động hành quyết ấy còn chưa kịp thực hiện, thì một giọng nói ngân vang, rõ ràng là từ một máy phát thanh cỡ lớn nào đó đã cất lên, ngăn cản:
- Đủ rồi, Theolard! Để nó đi đi! Chúng ta không phải là bọn khát máu như chúng.
Người đàn ông trên chiếc cần cẩu không dám cãi lời, ngưng động cơ cần trụ, lùi dần chiếc xe cẩu trở về vị trí ban đầu. Một tiếng động cơ ồn ã khác lập tức thay thế tiếng chiếc xe cẩu, và giờ tôi đã nhận ra, tiếng nói phát ra từ loa phóng thanh đó xuất phát ở đâu. Vanstine cũng chẳng giấu nói sự kinh ngạc của mình, đôi môi ông ta lắp bắp, tay chỉ về cái vật đang bay tới, chốc chốc lại ngoái nhìn sang tôi như muốn hỏi: “anh có tin được không?”. Tôi lắc đầu, chẳng thể tin nổi vào mắt mình nữa.
Bởi đó là một chiếc trực thăng quân sự khổng lồ với hai cánh quạt lớn nhỏ hai đầu đang ùn ùn bay đến chỗ chúng tôi. Luồng gió nó tạt vào thổi tung bụi cát bắn đi hàng chục mét, đẩy lùi bọn thây ma xung quanh dãn hẳn ra ngoài. Những chiếc bánh xe lớn bằng cả nửa cái đầu máy xe tải được hạ xuống, đè lún nền đường bê tông. Chiếc trực thăng trang trí hoa văn rằn ri sau một hồi giảm tốc độ quạt, cuối cùng cũng cho tai tôi nghe thấy được chút gì đó ngoài tiếng không khí b·ị c·hém rát bỏng.
Một cánh cửa lớn ngay đầu trực thăng hạ xuống, sáu cái bóng trong bộ đồ đen được trang bị v·ũ k·hí tới tận răng tràn vội ra ngoài, xả đạn hạ gục bọn thây ma mù dở đang quyết tâm kéo tới trở lại. Hai người khác ập tới, đỡ Vanstine lên một chiếc cán, khênh lên máy bay, bỏ lơ việc ông ta vẫn đang mải mê gào thét đòi biết những kẻ đang đưa mình đi là ai. Mắt cay xè và chẳng nhìn rõ thứ gì, tôi loạng choạng đứng dậy với sự giúp đỡ của một cô gái bí ẩn. Nhưng khi mùi hương nhẹ nhàng toát ra từ cơ thể quen thuộc cuốn lấy khứu giác nhạy bén, tôi giật mình mở căng đôi mắt và choáng váng nhận ra, người đó là... Jane Louis!
- Jane? – Tôi nói không ra hơi – Là... là em sao?
- Em xin lỗi! – Jane đáp cụt ngủn và không nói gì thêm, đỡ tôi, vẫn chưa hết bàng hoàng, lên chiếc trực thăng khổng lồ.
Những cánh quạt lớn bắt đầu tăng tốc và tôi có thể cảm thấy chiếc trực thăng đã bay lên, phi về một nơi tôi không biết rõ.
Jane ở đây, em nhìn tôi nhưng sắc mặt sao lạnh lùng vô cảm. Tôi cũng không nói với em một lời nào nữa. Cảm xúc trong tôi đang tràn lên một thứ gì đó đan xen của tức giận, của yêu thương, của sợ hãi và ngập đầy thất vọng ứ lên chặn cứng cổ họng không thốt ra lời. Em thực sự là ai đây?
- Anh... – Jane ngập ngừng phá tan sự im lặng – Em sẽ giải thích tất cả cho anh, một lát nữa thôi sau khi anh gặp ông ấy.
- Ông ấy? – Tôi đáp lại với sự hờ hững của giọng nói – Ông ấy là ai?
- Là người đã cứu em khi anh trở lại Harvint – Jane đáp – Là người đã đưa em vào tổ chức.
Tôi bật cười, không phải vì vui vẻ, cũng chẳng phải vì kinh tởm mà chỉ đơn giản là phì cười vì cảm thấy mình thật ngu ngốc, thật thiếu hiểu biết trong cái thế giới mỗi lúc một phình to hơn những thủ đoạn khôn lường.
- Anh không nên trách cô ấy! – Một giọng nói thâm trầm, sắc lạnh nhưng cứng cỏi đột ngột xuất hiện từ phía buồng lái đang dần tiến tới – Chính tôi đã yêu cầu cô ấy tạm thời giấu kín thông tin cho đến khi cần thiết.
Tôi nheo mắt, cố nhìn cho rõ khuôn mặt của người vừa nói sau lớp ánh sáng chói lòa từ cửa buồng lái chiếu về. Với giọng nói ấy, ông ta có lẽ tầm ngoài sáu mươi hoặc bảy mươi tuổi. Nhưng sự kinh ngạc liên tiếp nối liền bằng sự kinh ngạc khác, khi ở đó, trên chiếc xe lăn màu bạch kim là một người đàn ông trẻ hơn rất nhiều so với tôi tưởng, chỉ chừng ba mươi, ba mốt tuổi là tận cùng giới hạn suy đoán.
- Không cần quá ngạc nhiên! – “Ông ta” hay “anh ta” đây, mỉm cười – Tôi không phải là “con người” không còn như thế nữa! Đừng để bề ngoài của tôi đánh lừa bộ não anh!
- Ông là... – Tôi chợt hiểu.
- Phải, tôi là một “bán thây ma” cũng như anh vậy, Kael! – Người đàn ông đó đáp.
- Tại sao ông lại cứu tôi? – Tôi hỏi – Lý do của tất cả chuyện này là gì?
- Dường như anh có rất nhiều câu hỏi trong lần gặp lại này của chúng ta! – Ông ta nhã nhặn đáp lại.
- Chúng ta đã từng gặp nhau sao? – Tôi ngạc nhiên.
- Phải! – Người đàn ông gật đầu – Tôi chính là người đã cứu sống anh, Kael. Tôi là Max Lionhart!
Giật bắn mình, tôi tước nhanh khẩu súng từ trên vai, trỏ thẳng vào người ông ta.
- Max Lionhart? Ông là Ikarim? – Tôi quát lên.
Những hộ vệ xung quanh lập tức phản ứng, họ chĩa cả dãy súng vào tôi, sẵn sàng nhả đạn. Lionhart không tỏ ra hấp tấp hay tức giận. Ông ta khẽ phẩy tay, ra hiệu cho tất cả cận vệ trở về trạng thái ngưng chiến, bình thản nói:
- Tôi không phải là người của tổ chức Ikarim! Chúng tôi là “hiệp hội bóng đêm”!
- “Hiệp hội bóng đêm”? – Tôi khẽ hạ mũi súng, ngạc nhiên hỏi.
Ông Lionhart gật đầu, trả lời:
- Để tôi giải thích một chút cho anh dễ hiểu trước khi nói ra chúng tôi là ai. Tôi là người đã tạo ra virus thây ma! - Ông ta tiếp tục nói, bất chấp cả Vanstine và tôi đang há hốc miệng ra vì kinh ngạc – Nhưng tôi không phải người đã phát tán chúng! Đó là tập hợp những lỗi liên hoàn của rất nhiều người. Chúng tôi đã cố gắng sửa sai bằng cách thử nghiệm chế tạo ra vài loại thuốc có thể khống chế virus. Thứ đạt kết quả tốt nhất là kháng thể Ikarylla, sản phẩm do mười một thành viên của hội đồng thí nghiệm Ikarim chế tạo mà tôi là một trong số đó. Nhưng trớ trêu thay, tất cả chúng tôi bằng cách này hay cách khác đều đã chuyển hóa thành “bán thây ma”. Điều tệ hại hơn là không chỉ đơn giản có vậy, khi những người còn lại trong nhóm bắt đầu thất vọng vì không thể tìm ra phương pháp chuyển ngược quá trình phơi nhiễm. Họ đã thay đổi rất nhiều, đỉnh điểm là việc lập lên tổ chức Ikarim với mục tiêu duy nhất là “thống trị loài người” đưa tầng lớp “bán thây ma” lên vị trí chủ nhân mới của trái đất. Đó không phải là những điều tôi muốn, Kael! Họ phát triển, sử dụng Ikarylla như một thứ v·ũ k·hí, còn tôi muốn biến nó thành phương thuốc xóa sổ virus thực thụ! Chính vì vậy tổ chức “hiệp hội bóng đêm” ra đời. Nhiệm vụ của chúng tôi là tiếp tục nghiên cứu Ikarylla, đồng thời ngăn chặn và tiêu diệt Ikarim!
Tôi bàng hoàng, ngồi ngẩn người trong luồng suy nghĩ vô định. Giờ tôi đang đứng giữa đôi bờ, trên ranh giới của một cuộc c·hiến t·ranh theo đúng nghĩa ư?
- Tại sao... ông lại muốn giúp con người, khi ông cũng đã không còn là đồng loại của họ? – Tôi hỏi.
- Bởi tôi muốn một con đường hiệp thương giữa hai chủng tộc! – Ông Lionhart đáp – Tôi muốn tất cả có thể cùng chung sống thay vì g·iết chóc lẫn nhau. Bán thây ma sẽ có vùng đất của riêng mình, sinh sống theo luật lệ của riêng họ. Vì chẳng có ai muốn c·hết, vậy tại sao cứ phải tìm cách săn lùng lẫn nhau?
- Điều ông muốn không dễ thực hiện đâu! – Tôi thẳng thắn nói – Dù nó có tốt đẹp tới mấy, con người và thây ma vẫn luôn là mối quan hệ con mồi và kẻ ăn thịt. Sẽ chẳng đơn giản để khiến mọi người thay đổi ý nghĩ, chưa kể tới Ikarim đã lớn mạnh tới chừng nào rồi.
- Chính vì vậy tôi mới cần mọi người cùng đồng lòng cố gắng và giúp sức! – Max Lionhart mỉm cười, nói - Anh sẽ gia nhập với chúng tôi chứ?
Tôi thở dài, dõi đôi mắt mình lướt khắp các khuôn mặt tràn đầy kiêu hãnh và niềm tin mãnh liệt vào người đàn ông trên chiếc xe lăn. Và rồi dừng lại trước Jane, tôi mỉm cười với em, rồi trả lời tới ngài Lionhart, người có lẽ tôi bắt đầu phải thay đổi cách xưng hô:
- Tôi sẽ theo dõi ngài và những hành động của ngài. Nếu “hiệp hội bóng đêm” thực sự theo con đường hiệp thương vì sự lợi ích của loài người, thì tôi... sẽ sẵn sàng nghe theo mệnh lệnh của hiệp hội!