Thèm Thương

Chương 25: Em đang thách thức tôi?




“Tôi thấy em không muốn ngoan ngoãn nữa có phải không? Hả?”

“Tôi đã ngoan khi nào?” An Ninh đáp trả.

“Khi ở trên giường.”

Nói rồi hắn chế trụ An Ninh vào tường, tay bắt đầu thực hiện những hành vi không đứng đắn.

An Ninh vốn đã mất khống chế, tay chân đấm đá loạn xạ vào người hắn. Những động tác đấy không nhẹ nhàng chút nào, tuy nhiên đối với Mạnh Đình vẫn chẳng hề hấn gì. Hắn liên tục sờ mó để thể hiện sự chủ động trong hoàn cảnh.

Mỗi lần bị đụng chạm lại khiến cô cảm thấy rất nhục nhã. Đến khi An Ninh đã không thể chịu nổi nữa cô vung tay tát vào mặt hắn, hét:

“Khốn nạn, buông tôi ra! Nghe thấy không?”

Mạnh Đình bị đánh nên ngớ hết cả người, cánh tay cũng buông lỏng ra. An Ninh thừa cơ hội chạy vào góc phòng. Hắn nhìn cô, đôi mày chau lại, nguy hiểm vô cùng.

“Đánh hay lắm! Hay, hay lắm! Tôi đau một thì mai này em phải đau mười.”

Lần đầu tiên có người dám đánh hắn, An Ninh đúng là người đặc biệt trong cuộc đời Mạnh Đình.

“Tôi vốn đã đau hơn anh gấp trăm lần. Những người có tiền như anh đều chó đểu như nhau cả thôi. Muốn sỉ nhục, hành hạ tôi thì đến đi. Tôi không sợ anh đâu.”

Khi cảm xúc con người đã đi đến đỉnh điểm, cũng là lúc họ cần giải tỏa.

Lại là cái nhếch mép thương hiệu, Mạnh Đình tiến từng bước, từng bước lại chỗ của An Ninh. Đúng như lời mình nói, cô không hề tỏ ra một chút gì là sợ hãi. Đôi mắt ánh lên vẻ kiên định và mạnh mẽ.

Bốn mắt nhìn nhau không rời, tức giận, ghét bỏ và cả đớn đau. Nhưng có lẽ An Ninh vẫn là người đáng được cảm thông nhất.

Bất ngờ, hắn bóp chặt cằm An Ninh đến đau điếng. Cô lấy cả hai tay ngăn chặn nhưng vô dụng. Khớp hàm và thịt da nơi đó đau đớn vô cùng, khiến An Ninh phát ra những âm thanh thống khổ.

“Cái miệng này không ngoan, tôi từng nói gì hả? Nhớ không?” Hắn dừng lại, thưởng thức gương mặt yếu thế của An Ninh, rồi tiếp tục nói:

“Tôi đã nói, cái miệng của em nên rên rỉ dâm đãng thay vì nói ra những lời xấc xược.”

“B… buông…” An Ninh khó khăn thốt ra một chữ không trọn vẹn. Nhưng hắn cố tình không để ý.

“Có lẽ tôi nên trói em ở trên giường, để em ngoan hơn một chút. Tôi nên giáo dục lại con mèo nhỏ hư hỏng như em.”

Mạnh Đình dần buông tay. Cằm được thả tự do, An Ninh nhanh chóng đưa tay lên xoa để giảm bớt đau đớn. Hắn cười lạnh, nói:

“Yên tâm, đây chỉ là trò chơi khởi động, món chính đang đợi em ở nhà tôi kia kìa.”

“Nằm mơ.”

Vừa dứt lời, môi An Ninh đã bị kẻ đối diện xâm chiếm và tàn phá. Hắn điên cuồng tìm kiếm sự trừng phạt bên trong những cái vồ dập của chiếc lưỡi điêu luyện. Hương bị chiếm hữu bao quanh cơ thể cô gái trẻ. Cơn khát tình không xuất hiện ngược lại còn dâng mạnh sự phản kháng.

Nụ hôn kéo dài cho đến khi thỏa mãn, hắn mới chịu buông tha cho cô. Mạnh Đình quay người đi, không thèm đôi co với An Ninh mà bỏ đi.

Từ phía sau, giọng cô vang lên:

“Chấm dứt đi, chấm dứt mối quan hệ này.”

Mạnh Đình quay người lại, cả người đầy sát khí. Hắn nghiến răng đến lời nói cũng bị đè nặng:

“Được, giỏi lắm!”

Trong lúc hắn đang tức giận thì An Ninh vượt mặt, đi ngang qua người hắn nhưng đã bị chặn lại. Mạnh Đình không phải ngăn cản An Ninh rời đi, mà còn có nguyên do hay ho hơn. Hắn ghé sát vào tay cô, thỏ thẻ:

“Còn ba ngày nữa mới hết tháng, mua bảo hiểm đi.”

Ba ngày nữa mới kết thúc tháng, lúc đó mối quan hệ tiền tình của bọn họ mới chính thức chấm dứt. An Ninh biết chứ, nhưng đã đến bước đường này cô không thể chịu đựng được nữa. Sống trong một môi trường độc hại còn hơn cả rác thải khiến An Ninh muốn ngạt thở mà chết đi. Cô dặn với lòng mình, kết thúc ba ngày đó rồi thì nhất quyết không quay trở lại đây nữa. Cả đám đồng nghiệp đó và cả anh em nhà họ Vãn đó, cô đều không muốn gặp nữa.

“Anh cứ tự nhiên, ngoài chết ra thì tôi chẳng sợ gì cả.”

“Hừ, em quên rằng có những lúc sống còn đau đớn hơn cả chết nữa đấy.”

Là gì đây? Hắn đang hăm dọa An Ninh à? Đến hiện tại, cô vẫn chưa ý thức được sự nguy hiểm thật sự của những kẻ có tiền.

“Anh thích thì cứ thử, tôi xin chiều.”

“Chắc tôi chưa từng nói cho em biết điều tối kị trong tôi nên khiến em cứ mãi xấc láo như vậy. Hãy nhớ, đừng bao giờ thách thức tôi.”

Dứt lời, Mạnh Đình phát tay, hai thanh niên cao lớn từ bên ngoài xông vào giữ tay An Ninh. Lúc này, cô mới biết điều vừa mình nói quá mức ngu ngốc. Giọng hắn lạnh đi, nói:

“Tôi phải xài em cho thật thích đáng, còn đến ba ngày lận mà.”

Hắn vốn không muốn dùng biện pháp mạnh với An Ninh, nhưng cô lại hết lần này đến lần khác thách thức hắn. Nếu hắn không trừng phạt, há chẳng phải để An Ninh lộng hành ngay trước mặt?

“Các cậu mang cô ta về nhà, nhốt lại trong phòng của tôi. Đợi tối về, tôi xử lí.” Hắn ra lệnh.