Thèm Thương

Chương 44: Anh không có quyền đó




“Anh không có quyền làm như vậy với tôi. Anh không có quyền đó.”

Tất cả ấm ức dồn nén bao lâu đến hôm nay như bùng nổ. Đôi mắt An Ninh trợn lên, đôi lúc còn nhìn thấy cả tơ máu.

Bất ngờ, hắn ôm An Ninh vòng lòng. Ôm rất chặt.

Lực đẩy và những cú đánh không thể kéo hắn ra khỏi cơ thể An Ninh. Hiện tại, cô không muốn mình chạm vào hắn thêm bất cứ một lần nào cả.

“Buông! Nghe thấy không? Buông!”

“An Ninh, nghe tôi đừng giận!”

Hắn sợ, sợ An Ninh một lần nữa trốn đi khiến hắn không kiềm được mà làm hại cô. Nhưng có lẽ, hiện giờ hắn còn sợ nhiều hơn như thế nữa. Mạnh Đình cảm thấy cuộc sống của mình với sự góp mặt của An Ninh là một điều đương nhiên. Hắn không muốn mất đi điều đó.

Hôm nay Mạnh Đàm đến công ty chất vấn hắn tại sao lại giam lỏng An Ninh. Thật sự, lúc đó hắn đã cứng miệng.

Trước nay trong mắt hắn cô chính là một trò chơi. Nhưng đến lúc nào đó, suy nghĩ ấy đã không còn. Hắn ăn cơm cùng cô, ngủ cùng trên một chiếc giường và cùng nhau đọc sách. Hắn cảm thấy nếu ngày nào không làm những việc đó thì sẽ vô cùng thiếu thốn và khó chịu.

Cho đến khi Mạnh Đàm hỏi:

Anh đã yêu cô ấy rồi phải không?

Thì Mạnh Đình mới nhận ra, tình cảm của mình đã đi quá xa. Đó là điều hắn chưa từng mong muốn.

Biết bao câu hỏi tại sao, tại sao hiện lên.

Tại sao lại đối xử với cô ấy như vậy?

Tại sao lại bày trò để chơi đùa cô ấy?

Vãn Mạnh Đình hối hận. Lần đầu tiên hắn cảm thấy mình đã sai đến mức không thể cứu vãn được.

Nếu biết trước sự mạnh mẽ và tôn nghiêm khó lòng bị cưỡng đoạt của An Ninh, có lẽ hắn đã không làm như vậy.

Trở về với hiện tại, Mạnh Đình vẫn cứ ôm cô như vậy. An Ninh la hét mãi nhưng vẫn không nhận được sự hồi đáp. Cô im lặng, mặc cho hắn ôm lấy mình trong bất lực. Trái tim đôi lúc sẽ thắt lại khi An Ninh nghĩ đến việc gì đó đau lòng, rồi lại co giật mỗi khi cố tìm kiếm lí do để giải thoát khỏi hoàn cảnh khốn cùng.

Trong không gian yên ắng, cả ai cảm nhận được trái tim của đối phương đang đập, đập rất nhanh và loạn nhịp. Nhưng mặc nhiên, khi người ta cứ nghĩ nó sẽ chạy ra khỏi lòng ngực thì nó vẫn chung thủy ở bên trong đau đớn quằn quại.

“Tôi xin lỗi!” Mạnh Đình bất giác cất giọng.

Đến lực An Ninh không đáp lời. Đã lâu lắm rồi, kể từ ngày đó trở đi An Ninh không bao giờ không đáp lại lời của hắn. Nhưng có lẽ, hôm nay chính là lúc An Ninh của trước kia quay lại.

“Tôi chỉ muốn em quay lại.”

“Quay lại? Quay lại bằng cách thức đó sao? Vãn Mạnh Đình, cuộc đời tôi giờ còn gì đây?”

Tại sao ngày đó không để cho mọi chuyện kết thúc chứ?

“Lúc đó không hiểu nhưng hiện tại tôi biết. Hình như tôi thích em còn hơn những gì mình nghĩ.” Vãn Mạnh Đình không ngại thổ lộ lòng mình.

Hắn muốn theo đuổi An Ninh, muốn cô sẽ yêu hắn. Nhưng làm sao bây giờ, khi An Ninh đã hận hắn, chán ghét hắn?

Hắn muốn mình phải làm gì đó. Hắn đẩy cô dứt ra khỏi cái ôm, rồi lại hôn vào môi cô như xoa dịu. An Ninh dứt khoát đẩy hắn ra, cô nhìn hắn, đau khổ nói:

“Anh nói anh thích tôi. Vậy thì thứ tôi quan tâm nhất là gì, anh biết không?”

Hắn chưa từng biết nhiều về An Ninh. Ngoại trừ sở thích đọc sách hay hạ đường huyết, còn lại hắn không rõ.

Biết hắn không trả lời được, cô nói:

“Lúc trước tuy nghèo khổ, người ta có thể khinh khi, có thể ghét tôi. Nhưng tôi chưa bao giờ khinh khi, ghét bỏ thậm chí là xem thường bản thân mình. Nhưng từ khi gặp anh, không còn nữa. Hết sạch! Đến cả bản thân mình tôi còn thấy nó hạ tiện.”

Từng câu từng chữ ghim vào thẳng trái tim hắn. Hắn hối hận, áy náy. Ngay cả nói chuyện, Mạnh Đình cũng không còn can đảm.

An Ninh không thèm nhìn hắn nữa, cô chạy ra khỏi nhà, bất chấp Vãn Mạnh Đình có đuổi theo.

“Anh mà theo tôi, thì đời này đừng mong muốn được tha thứ.”

Hắn đứng lại, nhìn bóng An Ninh khuất dần rồi biến mất. Vãn Mạnh Đình bất lực.

An Ninh đi giữa đường thì ngất xỉu, may mắn được người đưa vào bệnh viện. Đến lúc thanh toán viện phí thật sự không biết nhờ ai. Lúc này, cô nhớ đến Hạ Nhiên.

Cũng đã một năm không gặp, chẳng biết Hạ Nhiên có còn sử dụng số điện thoại cũ hay không nhưng An Ninh vẫn muốn thử. Thật may Hạ Nhiên nghe máy, rất nhanh đã đến bệnh viện cùng cô.

“Chị An Ninh, chị đi đâu mà cả năm nay với với anh Mạnh Đàm tìm không thấy vậy?”

“Chị sẽ kể sau. Chị phiền em, tí nữa thanh toán viện phí giúp chị.” An Ninh yếu ớt đáp.

Hạ Nhiên gật đầu, vô cùng lo lắng. Lúc này, bác sĩ đi đến thông báo bệnh tình.

“Chào cô. Cô chỉ bị kiệt sức cộng thêm ảnh hưởng của thai nhi nữa nên mới xảy ra vấn đề này.”

“Thai nhi?” An Ninh bất ngờ không kịp nghĩ ngợi mà tự nhiên thốt ta hai chữ.

“Phải, cô đã có thai hai tuần.”