Thèm Thương

Chương 45: Bẫy lại




“Thai nhi?” An Ninh bất ngờ không kịp nghĩ ngợi mà tự nhiên thốt ta hai chữ.

“Phải, cô đã có thai hai tuần.”

Bác sĩ nhả ra một câu khiến An Ninh nhau chết lặng. Chỉ duy nhất lần đó không sử dụng bao nhưng lại có thể…

“Chị An Ninh, chị ổn không?” Thấy An Ninh đơ người, Hạ Nhiên hỏi.

Cô cúi đầu cảm ơn bác sĩ, im lặng không biết nói gì đây. Hơn hai mươi tuổi, không có gì trong tay, nhưng lại có thai. An Ninh chưa thể chấp nhận được việc đang có một sinh linh nào đó đang tồn tại trong cơ thể của mình.

Cô không thể nào… không thể nào chấp nhận được.

Trong một thoáng suy nghĩ nào đó, An Ninh đã từng muốn bỏ nó đi. Dù cho lúc này nó chỉ mới là một giọt máu nhưng An Ninh vẫn không dám, không nỡ. Dẫu nó có mang giọt máu của kẻ đã gây ra bao nhiêu tội lỗi, nhưng nó vẫn là con của cô.

An Ninh nuốt ngược nước mắt vào trong.

Anh nói yêu tôi sao? Vậy tôi sẽ cho anh biết thế nào là đau khổ đến tận xương tủy. Để xem tình yêu của anh to lớn đến mức nào.

“Hạ Nhiên, em gọi Mạnh Đàm đến đây giúp chị.” An Ninh nói.

“Mạnh Đàm sao? À em gọi ngay.” Hạ Nhiên đáp.

Gọi xong, An Ninh lại nói tiếp:

“Em đi mua giúp chị vài món đồ vệ sinh cá nhân, sẵn tiện ghé nhà sách muôn giúp chị vài quyển sách cho mẹ bầu.”

“Chị ở đây một mình có ổn không?” Hạ Nhiên không yên tâm hỏi.

“Chị không sao. Em đi đi.”

“Vậy em đi nha, em sẽ nhanh quay về.” Hạ Nhiên nói xong rồi cũng đi nhanh, sợ để An Ninh ở một mình lại xảy ra chuyện không hay.

Trong lúc đó Mạnh Đàm đến. Hắn vừa vào đã hỏi thăm sức khỏe của cô.

“Em bị làm sao phải vào viện vậy?”

“Em không sao, chỉ bị tí bệnh vặt. Anh đưa em về nhà của anh đi.” An Ninh nói, không chút cảm xúc.

“Nhưng em và anh Mạnh Đình?”

“Về nhà em sẽ kể cho anh nghe. Đưa em về.” An Ninh nhắc lại lần nữa, như có ý muốn gấp gáp.

“Được, anh làm thủ tục cho em về.”

Cứ vậy, Mạnh Đàm đưa cô về nhà. Tối hôm đó cô qua đêm tại nhà cậu còn hắn thì trằn trọc ở nhà, cho người đi tìm cô.

Sáng sớm…

An Ninh nằm trên giường cơ thể không một mảnh vải che thân cùng với Mạnh Đàm tương đồng.

Mạnh Đàm người hoảng hốt không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đầu óc cứ mơ màng không ổn định. Thấy An Ninh ngồi thất thần, cậu mới hoàn hồn nhưng chẳng nhớ được chuyện gì. Nhưng nhìn tình thế có thể hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tối hôm qua rõ ràng bọn họ không ở chung một phòng. Nhưng sáng hôm sau lại…

“Anh… anh…”

Tiếng mở cửa, có người bước vào, không chỉ một người mà còn có đến ba người.

Sau khi Vãn Mạnh Đình bình tỉnh lại, trong đêm bọn người của hắn đã chạy khắp nơi tìm cô. Đến gần sáng mới truy được đến đây, vừa vào đã thấy An Ninh cùng hắn đang nằm ở trên giường.

Khỏi cần phải nói, cảm xúc lúc này của hắn bức bối, điên cuồng hơn bao giờ hết. Vừa mới nhận ra được tình cảm nhưng lại nhìn thấy được cảnh em trai cùng với An Ninh ở trên cùng một chiếc giường. Thử hỏi, thử hỏi hắn làm sao có thể bình tĩnh được đây?

“Hai người đi ra ngoài chờ.” Mạnh Đình đẩy hai tên kia ra bên ngoài.

Đứng đối diện ba người với nhau, Mạnh Đình cho Mạnh Đàm một cái tát. Hắn nói bằng giọng điệu lạnh lùng:

“Cái tát này chính là trừng phạt khi em dám đụng đến người của anh.”

Nói rồi hắn hung hăng nắm tay An Ninh lấy chăn quấn kín người cô, ôm ra bên ngoài.

Mạnh Đàm chưa hoàn hồn được chuyện gì, vẫn chưa ý thức sự việc đang diễn ra với mình. Còn An Ninh thì im lặng, cho hắn ôm mình đi. Cô không bất ngờ, vì đây là kế hoạch của chính mình.

Trước khi xuất viện, An Ninh đã xin bệnh viện thuốc ngủ, chuyện cô và Mạnh Đàm chỉ là cô tự mình bày ra. Xin lỗi người đã nhiều lần cứu mạng, nhưng cô sẽ cho Vãn Mạnh Đình biết cảm giác bị chơi đùa là như thế nào.

Đứa con này, cô sẽ sinh ra, nhưng không phải là ở đây.

Cô không muốn đứa trẻ nhận hắn làm ba, cũng không muốn con cô sinh sống trong môi trường của những kẻ xem thường người khác.

Trong suốt đường trở về, hắn không nói chuyện với An Ninh. Nhưng cô có thể cảm nhận được cái siết tay mạnh mẽ của hắn vào cái chăn quấn lấy cơ thể mình. Điều này cho thấy, Vãn Mạnh Đình thật sự rất tức giận và điên tiết.

“Anh đang tức giận?” An Ninh điềm nhiên hỏi.

Hắn không thèm nhìn đến cô, dường như hắn không muốn mở miệng. Nếu thật sự nói chuyện, chẳng biết bản thân sẽ nói ra những từ khó nghe nào nữa.

“Nhìn thấy anh tức giận, tôi rất vui.” An Ninh mỉm cười, nụ cười đắc ý nhưng sâu trong đôi mắt đó lại đớn đau như thế.

Từ lúc nào, mày lại trở nên đê tiện như vậy hả?

Hắn bị cô trêu tức. Trong đầu lại nghĩ ngay đến hình ảnh bọn họ không một mảnh vải che thân, Mạnh Đình đưa tay lên cổ An Ninh.

Hắn bóp cổ An Ninh.