Thèm Thương

Chương 46: Dơ ở đâu tôi cọ ở đó




Hắn bóp cổ An Ninh.

Nhưng giây sau đó lại thả lỏng khi Mạnh Đình nhìn thấy ánh mắt đầy oán hận của cô đang nhìn hắn. Rồi dần lại long lanh nhưng tuyệt nhiên không có giọt nước mắt nào rơi xuống.

Mạnh Đình không muốn mạnh tay với cô, vậy hắn phải trút giận lên ai đây?

“Anh có ngon thì giết chết tôi.”

Giọng An Ninh vang lên đầy lạnh lẽo.

“Em thật sự hận tôi sao?” Hắn hỏi.

Ngay tại thời khắc này, hắn chẳng biết mình phải làm như thế nào. Sự việc diễn ra khiến Mạnh Đình như sắp nổ tung.

“Tôi hận anh! Nghe rõ chưa? Tôi hận anh!”

An Ninh lặp lại, tựa như ngày hôm đó ở trong căn phòng tối. Lúc hắn khinh khi, mạt sát cô. Những gì ngày đó gieo trồng thì đương nhiên phải nhận lại thành quả xứng đáng.

Vãn Mạnh Đình im lặng, không đáp lại câu nói đó. Hắn nhìn thẳng về phía trước tựa như đang suy nghĩ điều gì.

Trong không gian yên ắng quỷ dị, bất ngờ giọng hắn cất lên.

“Dù có hận tôi cách mấy, tôi cũng sẽ khiến em vĩnh viễn không được rời xa tôi.”

Lời khẳng định chắc nịch của hắn. Liệu hắn đã quên thân phận của bản thân mình rồi sao?

Gia đình Vãn Mạnh Đình tuyệt đối sẽ chẳng thể nào dung chứa một người con gái có xuất thân bần hàn, huống hồ trước kia còn là người được hắn bao nuôi. Nhưng hắn không thể suy nghĩ được nhiều như vậy, bởi vì hắn đang rất nóng giận.

“Nếu anh có bản lĩnh.” An Ninh thả nhẹ một câu.

Cả hai bắt đầu im lặng, chẳng đoái hoài đến đối phương.

Về đến nhà, Vãn Mạnh Đình đẩy cô vào phòng tắm, áp chế vào tường. Hắn dùng vòi sen xịt thẳng vào người cô, liên tục dùng bông tắm kì cọ đến mức da An Ninh chuyển màu đỏ hồng.

“Buông ra… Vãn Mạnh Đình buông ra.” Cô kêu gào vì hành động thô bạo của hắn. Lại sợ mạnh tay sẽ ảnh hưởng đến đứa con trong bụng.

“Em bị chạm vào đâu tôi rửa cho bằng sạch ở đó. Mẹ nó, người của Vãn Mạnh Đình tôi cũng dám đụng.”

Hắn vừa chửi, vừa cọ, từ ngực cho đến chân không chỗ nào mà hắn chưa chạm qua. Mặc cho An Ninh có kêu gào hay vung tay đá chân thì hắn vẫn điên cuồng với hành động của mình.

“Mẹ nó, Vãn Mạnh Đình tôi ghét anh, tôi hận anh. Anh có quyền gì mà đối xử với tôi như vậy hả? Anh lấy cái quyền gì?”

Anh ta có quyền gì mà dám chiếm cô làm của riêng chứ?

“Tôi lấy quyền đã ăn nằm với em hơn một năm nay. Thế nào? Đã đủ hợp lí chưa?”

Đối xử với tôi như vậy còn hỏi tôi có quyền hạn gì. An Ninh, em thật sự quá xem trọng sự nhẫn nại của tôi rồi.

“Ăn nằm với tôi? Tôi cũng đã ăn nằm với Vãn Mạnh Đàm đấy. Anh tính làm sao?”

“Im ngay!” Hắn quát. Dường như lời nói ấy chính là thuốc nổ, nếu tiếp tục nghe e rằng hắn sẽ nổ tung mà chết mất.

“Tôi nói mình đã ăn nằm với Vãn Mạnh Đàm đấy, thì sao nào?”

“Tôi nói em im ngay!” An Ninh cố tình thách thức hắn. Đúng như ý muốn của cô, Vãn Mạnh Đình thật sự rất tức giận. Hắn đưa tay lên cao rồi lại hạ xuống. Xuống tay đánh đập một người phụ nữ, đặc biệt là người phụ nữ mình yêu thương thì hắn không thể làm được.

Vãn Mạnh Đình ôm cơn tức giận bỏ ra bên ngoài, để lại An Ninh một mình trong phòng tắm. Nước của vòi sen vẫn cứ phun, nước mắt An Ninh vẫn cứ rơi.

An Ninh bị hắn nhốt trong phòng không cho ra ngoài. Mới đầu cô còn la hét vài tiếng nhưng sau đó cũng im bặt.

Cô ngồi trên giường, mơ màng như cái xác không hồn. Không biết bao giờ trò chơi này mới kết thúc. Đôi lúc cũng muốn bình yên nhưng so với tất cả những gì đã chịu đựng, An Ninh không muốn dễ dàng chấm dứt như vậy.

Cô sẽ cho hắn biết cảm giác bị chơi đùa là như thế nào. Cảm giác đau khổ khi phải đánh mất thứ mình yêu thích. Lúc đó, hắn sẽ phải nhìn nhận lại hành động trước kia của bản thân, và biết nó có bao nhiêu phần độc ác.

Từ khi biết mình có thai An Ninh mới để ý, cô rất hay ngủ ngày, cơ thể uể oải rất giống con mèo nhỏ. Đặc biệt cực kì nhạy cảm, dễ nổi cáu.

Trong lúc cô ngủ, Mạnh Đình đi vào. Hắn không gọi An Ninh dậy mà ngồi cạnh giường.

Nhìn vào gương mặt điềm nhiên đó hắn lại nhớ đến lần đầu tiên gặp An Ninh. Là gương mặt đó, và rồi tối hôm ấy, vẫn là gương mặt đó đến nhà hắn nhưng với thân phận là một cô gái gọi mà biết bao người khinh khi.

Trong đêm nồng nhiệt, hắn đã lấy đi cái quý giá nhất đời cô, cướp trọn đêm duy nhất ấy. Và rồi suốt một năm đó, cô là vật sở hữu của hắn, đúng nghĩa như vậy. Nhưng cuối cùng… hắn không ngờ mình lại có tình cảm với cô.

Đến hiện tại oán hận của cả hai đã chồng chất. Không phải giết người nhưng hắn đã giết đi người con gái với linh hồn chứa đầy tôn nghiêm của năm nào.

Vãn Mạnh Đình đưa tay lên vuốt tóc cô, mái tóc bị ướt nước lúc sáng vẫn chưa khô, thấm ướt lên gối.

“Nếu em thật sự là người của tôi thì sẽ tốt biết mấy.”

Thật sự là người của tôi? Vãn Mạnh Đình muốn gì đây?