Chương 3: Tà Thiên
Đôi mắt thật to mở ra, huyết quang lập lòe như hai ngọn núi lửa đang phun trào nhìn xuống nhân loại nhỏ bé kia.
Dương Thiên Quân nuốt nước bọt ực ực, thầm nghĩ phen này chắc đi bụi rồi, tinh thần căng như dây đàn, thiếu điều một cái chạm nhẹ là thừa sức khiến cung đàn vỡ đôi.
Nhìn nhau thật lâu…
“…”
Một bên thì hờ hững, một bên thì vẫn đôi hung quang nhưng sầu đời, ánh mắt chạm nhau vài giây, rốt cuộc hắc long khẽ động, biến dị này làm Dương Thiên Quân giật bắn người, sắc mặt tái nhợt, vội vội vàng vàng giơ tay ôm đầu, chân thì kim kê độc lập phòng thủ bụng, nhìn tổng thể tư thế, gọi là rùa đen chắc chả sai bao nhiêu đâu.
Lại trôi qua vài giây, không có gì xảy ra.
Và rồi… “Khò… khò…”
Tiếng ngáy giòn giã vang lên. Dương Thiên Quân từ từ ngẩn đầu lên, mắt mở ra, một cơn gió mang theo bụi bặm ập vào mặt hắn, còn có chút mùi hôi miệng, thiếu điều làm hắn muốn ói tại chỗ.
“Ngủ… ngủ rồi à?” Hắn đứng như trời trồng vài giây, vừa nãy còn tưởng tượng, phen này chắc là bị làm thịt rồi. Cũng may…
Hắn thở phào nhẹ nhõm, vuốt vuốt ngực mình.
“Làm lão tử s·ợ c·hết kh·iếp.”
Định thần lại hít thở không khí “tương đối mùi” chỗ này, mặc dù lồng ngực vẫn thình thịch, có điều so với ban đầu thì bình tĩnh hơn nhiều.
Dương Thiên Quân lần nữa đánh giá đầu hắc long siêu to lớn kia. Gọi là “long” nhưng thực sự mà nói cũng chỉ có sáu bảy phần giống rồng mà thôi. Với xuất thân của mình, Dương Thiên Quân đã từng nhìn qua rất nhiều hình vẽ về rồng, ví dụ như: địa long, dực long, thủy long, hỏa long… mà nổi bật nhất trong đó phải kể đến ngũ trảo kim long. Bất quá, trong số những tư liệu mà hắn xem qua, hoàn toàn không có giống này có hình dạng nó đầu “Hắc Long” này.
Hắc Long, cũng là tự hắn gọi mà thôi, thiết nghĩ gọi một chữ “hắc” vì nó tương đối phù hợp.
Ngoại trừ phần bụng ra, trên người toàn bộ đều bao bọc bởi từng khối long lân màu đen, bên trong mỗi khối long lân như ẩn như hiện tản ra ánh hào quang huyền ảo, tựa như tồn tại tinh hà.
Nó quá to lớn, mà chỗ này lại chẳng quá sáng sủa, vậy nên Dương Thiên Quân chẳng thể đánh giá được toàn bộ hình dạng của Hắc Long. Chỉ lờ mờ thấy được bộ lân giáp, còn có một đôi cánh nữa, Hắc Long nằm cuộn lại, miệng ngáy khò khò chẳng khác gì một con mèo lười.
“Dám nghĩ bổn tọa là mèo lười, Quân cẩu tử, ngươi lá gan cũng lớn lắm.”
Giọng nói vang lên trong đầu làm Dương Thiên Quân giật mình, cảm giác giống như ă·n t·rộm vặt b·ị b·ắt tại trận vậy.
“Là ai giả thần giả quỷ, có ngon ra đây gặp lão tử làm vài hiệp?”
Dương Thiên Quân thẹn quá hóa giận, đảo nhìn xung quanh, bất quá phát hiện nơi này ngoại trừ mình ra thì chẳng còn ai. Mà khoan… chẳng lẽ là…
Nghĩ đến, thế là hắn lại ngẩn nhìn lên, chẳng biết từ lúc nào, Hắc Long đã tỉnh dậy, hung nhãn nhìn hắn, biểu cảm hình như là đang cười cười khinh thường.
“Làm vài hiệp. Cũng được, mời lên.”
Hắc Long rất nhỏ nhẹ mà mời chào, thái độ còn gì thân thiện hơn, như một cô nhân viên xinh đẹp chào hàng anh thanh niên vậy. Có điều, “cô nhân viên xinh đẹp” trong mắt Dương Thiên Quân mà nói chẳng khác gì quái vật, có cho vàng hắn cũng chẳng dám lên.
Và thế là…
“Hắc Long đại gia, tiểu tử nghĩ bậy nghĩ bạ, ngào rộng lượng mà bỏ qua cho. Tiểu tử trên còn có mẹ già, dưới có con thơ, chăm lo cho mấy trăm mạng người, heo, bò, gà, vịt…”
Chẳng buồn giữ hình tượng, hắn bù lu bù loa, nước miếng văng tung tóe, mắt mũi chảy đầy nước, gương mặt đau khổ khó coi đến cực điểm.
“Nói thêm tiếng nữa, bổn tọa cho ngươi đi bụi.”
“Ực…”
Bánh xe phanh gấp, Dương Thiên Quân đứng nghiêm nín thinh chấp hành mệnh lệnh, tuyệt đối phục tùng không hó hé nửa lời.
Hắc Long đôi mắt lướt lên lướt xuống đánh giá Dương Thiên Quân.
“Là người hữu duyên sao? Có thể vào được Minh Yên Giới, hẳn là không sai rồi. Có điều… hắc hắc…” Hắc Long thầm nghĩ trong đầu.
“Quân cẩu tử, hiện tại đã là năm bao nhiêu?” Hắc Long miệng không mở, nhưng giọng nói vẫn vang lên.
“Báo cáo ngài, hiện tại là Loạn Cổ Lịch năm 1004.” Như sợ phật lòng, cũng sợ cái miệng nín cả đời, Dương Thiên Quân vội đáp.
“Loạn Cổ Lịch? Trước Loạn Lịch, còn có đơn vị lịch nào khác?”
“Có, trước Hồng Hoang Lịch bao gồm: Minh Cổ Lịch, Chư Thiên Lịch và Hỗn Mang Lịch. Hỗn Mang Lịch kéo dài ba mươi vạn năm, Chư Thiên Lịch kéo dài năm mươi vạn năm, Loạn Cổ Lịch chỉ kéo dài mười vạn năm, và cuối cùng là Hồng Hoang Lịch đã bắt đầu được 1004 năm.”
Hắc Long ánh mắt trầm tư. Bất tri bất giác đã ngủ say nhiều như thế sao? Trong ký ức của Hắc Long, nó dường như biến mất tại Hỗn Mang Lịch, hẳn là nửa cuối đi. Còn sự tồn tại của nó thuộc về thời kỳ Khai Thiên Lịch, là thời đại cổ xưa nhất, thời gian cũng lâu nhất, chắc cũng phải cả tỉ năm là ít.
“Chậc, đã lâu vậy rồi sao. Thế giới bên ngoài có lẽ đã thay đổi rất nhiều… mà thôi, cái này thì liên quan gì đến bổn tọa nhỉ. Ngủ lâu như vậy, bỗng nhiên bị làm cho kinh động, thực sự làm cho bổn tọa buồn bực.” Hắc Long thanh âm chán chường. “Bổn tọa bây giờ rất mệt mỏi, chỉ muốn ngủ tiếp, tiểu tử, cút đi.”
Chẳng buồn quan tâm gì nữa, Hắc Long nhắm mắt lại, tiếng ngáy lại vang lên.
Dương Thiên Quân như được đại xá. May quá, nó không có muốn thịt mình, và giờ còn thả mình đi nữa, đúng là phước đức tu mười kiếp mà.
Nhưng… khoan đã, để mình “cút đi” nhưng cút làm sao bây giờ? Chính hắn còn không biết nguyên cớ gì mà mình lọt vào cái chỗ quỷ dị này nữa cơ mà.
“Hắc Long đại gia, Hắc Long đại gia…”
Đang ngủ mà bị làm phiền thì còn gì tồi tệ hơn. Mà Hắc Long tuy sống cả tỉ năm, thế nhưng vốn trước đây nó chẳng tốt đẹp gì, giờ cũng như thế, lập tức nổi giận.
“Ồn c·hết đi được. Tiểu tử, muốn c·hết sao?”
Chỉ cần một cái ý niệm thôi là thừa sức khiến cho Dương Thiên Quân đi chầu ông bà rồi. Và hắn hết sức ý thức được việc này, thế nên còn nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng, Dương Thiên Quân vội ôm tay mà bái.
“Đại gia, ta cũng chẳng muốn làm phiền ngài. Nhưng trời xui đất khiến kéo ta vào chỗ quỷ quái này, giờ ngài bảo ta cút đi, ta cũng chẳng biết làm sao cút đi. Ngài đại nhân đại lượng, làm ơn đưa ta rời khỏi đây, có được không?”
“Hừ, muốn ra thì nói muốn ra, dài dòng lãi nhãi như đàn bà.” Hắc Long khịt mũi, có lẽ ngủ nhiều nên sát khí cũng giảm bớt, nếu là trước đây, với cái tính ghét kẻ nói nhiều lẻo mép như Hắc Long mà nói, sợ là sớm đưa Dương Thiên Quân lên dĩa rồi.
“Có thấy thanh chiến kích kia không, chạm vào nó, ngươi sẽ tự động được rời khỏi đây.”
“Đơn giản vậy thôi sao?” Dương Thiên Quân gãi đầu.
“Có cách còn đơn giản hơn, bổn tọa trực tiếp tiễn ngươi ra khỏi đây, muốn thử không?” Hắc Long cười hắc hắc.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sóng lưng, làm cho hắn bủn rủn tay chân.
“Ha ha… cách một vẫn hơn.”
Chẳng cần nghĩ cũng biết cách hai là cách gì. Hắc Long tự mình đưa hắn đi, đi Tây Thiên thỉnh kinh thì có.
Mà hắn không muốn ở lại đây xíu nào, thế là ba chân bốn cẳng chạy tới chỗ thanh hắc kích một lần nữa.
“Tà Thiên?”
Lúc này, bất chợt Dương Thiên Quân mới để ý, cũng không biết có phải do dị tượng tạo thành hay không nữa, mà bây giờ trên thân kích lờ mờ xuất hiện hai chữ “Tà Thiên” quỷ dị, buộc miệng mà bật thốt.
Nghe thấy Dương Thiên Quân thì thầm danh tự kia, trong mắt Hắc Long khẽ động. “Tà Thiên” sao, cũng chẳng biết bao nhiêu cái tuế nguyệt rồi mới nghe lại nó. Khai Thiên Lịch, chỉ cần nghe thấy danh tự Tà Thiên này thôi cũng đủ khiến cho muôn vạn sinh linh sợ hãi, máu chảy thành sông, thây chất thành núi. Thật sự là hoài niệm mà.
“Dùng suy nghĩ chạy ra ngoài của ngươi rót vào nó đi.” Hắc Long lên tiếng.
“Được.”
Dùng suy nghĩ, hay nói cách khác là sử dụng tinh thần là. Đã từng là một đấu sĩ, Dương Thiên Quân tự nhiên biết cách điều khiển tinh thần lực như thế nào.
Chỉ có điều, khi hắn rót tinh thần lực của hắn vào Tà Thiên Chiến Kích, bỗng nhiên là nữa xuất hiện dị tượng, ánh quang mang màu vàng rực rỡ chói mắt như muốn xé rách không gian nơi đây. Dù chỉ một giây thôi, nhưng đã chẳng khác gì thái dương bùng nổ.
Rồi sau đó, trên trời cao chậm rãi xuất hiện năm chữ: “Thiên Đấu Hồng Mông Thư”.
Năm chữ cực kỳ uy thế, nét bút thô cứng mà bá đạo, chí cao vô thượng, ẩn chứa một điều huyền diệu nào đó mà Dương Thiên Quân không cách nào hiểu được, chí ít là ở thời điểm hiện tại.
“Thiên Đấu Hồng Mông Thư? Quả nhiên…” Hắc Long Tà Thiên cũng hơi ngạc nhiên, nhưng suy ngẫm lại, hẳn cũng hợp lí. Dù sao, tiểu tử kia chính là người hữu duyên mà. “Cơ duyên rớt xuống đầu, coi như là may mắn đi. Bất quá, cơ duyên đi kèm xui xẻo, hắc hắc… chả có thứ gì là hời cả.”