Từ khi đại chiến xảy ra đến nay, tiên thần thi nhau xuất thủ, không thiếu người đã vẫn lạc.
Trong số các Chân Tiên, tuy chỉ có tiên tổ Bạch thị vẫn lạc, nhưng Chân Tiên các phương cũng đánh ra chân hỏa, phần lớn là bị thương, mà Lữ Dương Tiên Tôn cũng suýt nữa rơi xuống kết cục vẫn lạc.
Về phần Tô Đình vẫn luôn bị Tử Liên luyện hóa, thật vất vả mới thoát khốn đi ra, lại bị Ngọc Kiếm nhằm vào, không ngừng chạy trốn, vẫn luôn dựa vào người khác nghĩ cách cứu viện.
Trong bất tri bất giác, các vị Tiên Tôn đã quên một điểm.
Bây giờ Tô Đình không phải mới vào bước Chân Tiên cảnh, mà là Chân Tiên đỉnh phong, đồng thời còn có hắc liên mang theo.
Mà từ khi Tô Đình tu hành đến nay cũng có danh xưng là vô địch cùng giai!
"Chém!"
Tô Đình vung đao trảm xuống.
Nhưng Tề Thần Sách cũng không phải hạng người tầm thường, sư thừa là Đông Thiên Hải Vận Đế Quân, tu được Chân Tiên đỉnh phong cảnh, dạy bảo ra hai vị tiên thần vang danh thiên địa, chính là vì hắn bản lĩnh có một không hai.
Một đao của Tô Đình chưa có thể chân chính chém giết.
Chỉ là khiến Tề Thần Sách rơi xuống hơn vạn trượng.
"Ngươi thoát thân như thế nào?"
Tuy Tề Thần Sách tự nhận là thuộc hàng ngũ cao cấp nhất trong các Chân Tiên hiện nay, nhưng trong lòng cũng hiểu rằng, Tô Đình cũng thuộc hàng ngũ này, chỉ dựa vào bản lĩnh của hắn thì không đủ để trong chớp mắt chém giết Tô Đình.
Cho nên vừa rồi kih hắn xuất thủ đã mượn chính pháp môn mà Đông Thiên Hải Vận Đế Quân lưu lại.
Cho dù là Đạo Nguyên Tiên Tôn, cũng chưa chắc có thể tránh thoát pháp môn này.
"Bởi vì khi nãy chỉ là ta dùng hóa thân từ thuật Cắt Giấy Làm Ngựa của Nguyên Phong Sơn thôi."
Trên người Tô Đình khoác thần giáp, ma khí âm u, tay trái cầm Trấn Ngục thần đao, tay phải lại tỏa ra ngũ sắc thần quang, chậm rãi nói: "Trong số các Chân Tiên ở đây, không thiếu người có nội tình trầm hậu vượt xa Tô mỗ, nhưng các ngươi cũng không nên quên, giờ phút này Tô mỗ cũng là Chân Tiên đỉnh phong, muốn giết ta chưa hẳn đã đơn giản. . ."
Tề Thần Sách nghiêm nghị nói: "Đúng là chúng ta đã khinh thường ngươi."
Khi nãy Tô Đình vẫn luôn rơi vào trong nguy cơ, bất tri bất giác khiến chư vị Tiên Tôn đều khinh thường vị hậu bối chưa đầy trăm tuổi này.
Lúc trước Chính Nhất dùng hư ảo Tử Liên luyện hóa hắn.
Về sau Cát Chính Hiên dùng siêu thoát kiếm của Đạo Tổ nhằm vào hắn.
Nhưng trên thực tế, bất kỳ Chân Tiên nào ở đây chỉ sợ đều không tránh kịp.
Mà cũng không phải Tô Đình yếu hơn bọn họ.
"Tề Thần Sách giao cho ta."
Tô Đình nhìn về phía Tạ Cảnh Văn và vị Phật Đà kia, nói ra: "Hai vị liên thủ, có chắc chắn trong vòng một trăm hơi thở trảm Lữ Dương Tiên Tôn?"
Tiên thần tranh đấu, thay đổi trong nháy mắt.
Trong vòng một trăm hơi thở, trong tình huống có đầy đủ ưu thế, hai chiến một đã đầy đủ.
Nhưng điều kiện tiên quyết là Tô Đình đè ép được Tề Thần Sách có được pháp môn mà Đông Thiên Hải Vận Đế Quân lưu lại.
" U Minh chân quân đủ cuồng vọng."
Tề Thần Sách lộ vẻ lạnh lùng, dù không có pháp môn còn lại của Đạo Tổ, hắn cũng không cho rằng mình sẽ kém Tô Đình có ma liên.
Nhưng Tô Đình biết rõ hắn có pháp môn còn lại của Đạo Tổ, mà vẫn lớn tiếng muốn áp chế hắn một trăm hơi thở.
Chẳng lẽ không phải là đang coi thường hắn?
——
Thiên Đình.
Pháp lực vô cùng vô tận bao trùm liên miên cung điện.
Sát cơ của Thiên Đế đã hiện rõ, tay cầm đạo kiếm, chém tới pháp lực của Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn.
Dù vị Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn này làm Tiên gia cổ xưa nhất, tích lũy trầm hậu nhất.
Nhưng dưới thân kiếm của Thiên Đế, ông vẫn liên tiếp tránh lui.
" Đạo kiếm thật lợi hại."
Vẻ mặt Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên trầm ngưng, trước kia ông tu thành Chân Tiên đỉnh phong, sau đó chuyển ang tu luyện khí sĩ, lấy thời gian lâu dài, tích lũy được nội tình hết sức thâm hậu, tự hỏi giữa thiên địa, không còn có tích lũy càng thêm trầm hậu hơn ông.
Cho dù là Thiên Đình Đế Quân chấp chưởng tam giới, có lẽ dựa vào quyền hành chúa tể tam giới mới thắng được ông nửa bậc, cũng không đủ chân chính vượt trên ông.
Nhưng giờ phút này Thiên Đế xuất thủ, đạo kiếm chén ra, đúng là cường đại đến đáng sợ như thế.
Nếu là Đạo Nguyên Tiên Tôn ở đây, chỉ sợ khó tránh khỏi kết cục rơi vào vẫn lạc.
"Giỏi cho Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn!"
Thật tình không biết là đang tán thưởng hay cảm khái vị Tiên gia cổ lão này, nhưng trong lòng Thiên Đình Đế Quân cũng tràn đầy kiêng kị.
Bàn về tu vi, Thiên Đình Đế Quân mới thật sự là đệ nhất tam giới, còn cao hơn cả Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn.
Thiên Đế vận dụng đạo kiếm, Chân Tiên đại năng trên thế gian có lợi hại hơn nữa cũng không chống đỡ được.
Trên thực tế, cũng quả thật là như thế.
Cho dù là Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn, cũng không ngăn cản nổi đạo kiếm mà Thiên Đế thi triển.
Nhưng hết lần này tới lần khác mỗi khi muốn chém Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn, lại sẽ xuất hiện cản trở.
Hoặc là bảo vật trên người Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn, hoặc là Thiên Đình đột nhiên xảy ra biến cố, hoặc là có thần linh đột nhiên hiện thân, không tiếc làm trái ý chỉ của Đế Quân, giúp Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn chống đỡ đạo kiếm của Thiên Đế.
——
Trong Chính Tiên Đạo.
trong lòng Đạo Huyền tiên ông dâng lên luồng cảm khái không thể nói rõ.
Nếu như giờ phút này ông đang ở trong Thiên Đình, tất nhiên là đã vẫn lạc.
Giờ phút này vô số cung điện ở Thiên Đình gần như đều sụp đổ.
Thiên Đế cùng Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn đại chiến với nhau, động tĩnh còn mạnh hơn cả ở phương tây Thiên giới.
Gần như là tránh đấu giữa đại đạo.
"Tu vi của Thiên Đế đúng là có một không hai tam giới, nhưng Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn cường đại nhất, xưa nay không phải vì tu vi của ông, mà là tích lũy."
Đạo Huyền tiên ông nhìn trận đấu pháp ở Thiên Đình, trong lòng không khỏi cực kì kính nể.
Mỗi khi Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn rơi vào hiểm cảnh, tất nhiên sẽ có biến cố xảy ra làm thay đổi cục diện.
Chỉ tính thiên thần liều mạng đi chống cự đạo kiếm của Đế Quân đã có ba vị, đều là người từng nhận cơ duyên từ Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn, không thể không trả lại nhân tình vào lúc này.
Nhớ lại ngày đó, Chư Thánh tại thế, Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn, mưu đồ vạn cổ, trợ giúp Thanh Nguyên tổ sư thành đạo, thay đổi xu thế tương lai, chân chính thay đổi tương lai mà Chư Thánh thấy.
Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tônđúng là không thể so sánh tu vi cùng Chư Thánh.
Nhưng ông mượn nhờ Thanh Nguyên tổ sư, lại chân chính làm được tới tình trạng đánh cờ cùng Chư Thánh.
Vị Thiên Tôn cổ xưa nhất này có được cực kì tu vi cường đại, nhưng bản lĩnh làm người khác kiêng kị nhất chính là ông có nội tình vạn cổ cùng trí tuệ.
So sánh với nhau, năm đó Cát tướng, Văn tiên sinh, tiên tổ Bạch thị, Bạch Kế Nghiệp, cho dù là người có mưu tính sâu xa, tính toán không bỏ sót, cũng chỉ là tiểu đả tiểu nháo thôi.
Chính như giờ khắc này, Thiên Đế có thể lấy đạo kiếm thắng được ông, nhưng vẫn luôn luôn không thể chân chính chém giết.
——
Phương tây Thiên giới.
Thời gian một trăm hơi thở đã đủ để phân ra thắng thua.
Chỉ cần Tô Đình ngăn được Tề Thần Sách, chịu được pháo môn còn lại của Đông Thiên Hải Vận Đế Quân, như vậy Tạ Cảnh Văn liên thủ với Phật Đà, là có thể chém xuống Lữ Dương Tiên Tôn, thay đổi thế cục.
"Tô Đình!"
Trong tay Tề Thần Sách nhấn một cái, mơ hồ biến ra một thanh đế kiếm, chém về phía trước.
Không có tràng cảnh hủy thiên diệt địa!
Không có biến hóa hư không vỡ vụn!
Hết sức bình thản!
Đế uy nội liễm!
Nhưng lại khiến Chân Tiên cũng cảm thấy tim đập nhanh!
Chỉ có ánh mắt Tô Đình là vẫn không có e ngại.
Ở trước người hắn, bỗng nhiên hiện ra một đóa ma liên đen như mực.
Một đóa hắc liên này tượng trưng cho căn bản ma đạo!
Nếu là Đạo Tổ đương thời, tự nhiên có thể áp chế ma đạo!
Nhưng Đông Thiên Hải Vận Đế Quân đã siêu thoát thế ngoại, bây giờ chỉ lưu lại pháp môn, chưa chắc có thể hủy diệt ma liên!