Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 251: Luyện hóa hồ lô




     Trong chỗ ở của Quốc sư.

Không khí rất yên tĩnh.

Tô Đình ngồi khoanh chân xếp bằng, hai tay chồng lên nhau đặt tại vị trí đan điền, trên tay cầm hồ lô.

Pháp lực của hắn bá đạo chính trực, nóng hừng hực, nay đã hóa thành pháp lực lại liền như lôi đình không ngừng di chuyển trên hồ lô.

"Quả nhiên không phải bảo vật bình thường."

Tô Đình rất kinh ngạc, thầm than cổ quái.

Trên hồ lô này có một loại ý vị cổ quái, vậy mà có thể triệt tiêu pháp lực lôi đình của hắn.

Cần phải biết rằng công pháp sở học của hắn chính là chính thống lôi bộ, là một trong những diệu pháp tiên cảnh chí cao của Đạo môn.

Theo đạo lý thì dù hồ nay này thật sự là một bảo bối đẳng cấp pháp bảo, cũng nên có một chút dấu hiệu bị luyện hóa.

Nhưng bây giờ pháp lực của Tô Đình lại giồn như giọt nước rơi xuống biển cả, không có một chút biến hóa nào, lần này luyện hóa rốt cuộc có tác dụng hay không, trong lòng của hắn cũng không chắc chắn, tám chín phần mười là vô dụng rồi.

"Ngay cả ta đều không thể luyện hóa, vậy các lần thịnh hội trước đến nay, bao nhiêu người cũng không thể luyện hóa "

Hắn khẽ nhíu mày, luôn cảm thấy việc luyện hóa hồ lô này cần nghiên cứu kỹ càng.

"Hồ lô này kỳ quái như vậy, mà thái độ của quốc sư có vẻ cũng hơi khác thường, chỉ sợ có quan hệ tới vật này. "

Tô Đình nghĩ như vậy, nhưng cũng không thể dễ dàng buông tha hồ lô này.

Hồ lô này càng bất phàm, như vậy hắn càng muốn có được.

"Cách luyện hóa bình thường không có hiệu quả, như vậy cần phải đổi một cách khác."

"Tô mỗ vì hồ lô này mà chạy xa vạn dặm mới đến, ta cũng không tin thật sự là vô dụng."

Tô Đình cắn răng, trong lòng lóe lên một suy nghĩ như vậy, sau đó lại bắt đầu tập trung, không còn suy nghĩ tới việc khác nữa, chỉ chuyên tâm luyện hóa.

Mà bên trong thức hải của hắn, Âm thần cũng đang ngồi xếp bằng.

Trên hai tay Âm Thần của Tô Đình, cũng đang cầm hồ lô do Lục Áp truyền thừa biến thành.

Dáng vẻ này và dáng vẻ bản thân hắn nâng hồ lô đỏ kia lại hoàn toàn giống nhau.

"Nếu pháp lực lôi đình đã không thể luyện hóa, như vậy Lục Áp truyền thừa biến thành hồ lô chính là hi vọng cuối cùng để luyện hóa."

Tô Đình thầm nghĩ: "Quốc sư tự mình gặp ta, tự mình giao hồ lô này cho ta, mà ta lại là người đứng đầu thịnh hội, dựa theo lời nói của vị lão đại ca Nguyên Phong Sơn kia thì hồ lô này nhất định có điểm khác biệt các hồ lô khác."

——

Giữa sân có vẻ yên lặng.

Nhưng thỉnh thoảng lại có tiếng sấm.

Vẻ mặt quốc sư lạnh nhạt, thỉnh thoảng liếc nhìn Tô Đình rồi lại ngẫu nhiên nhìn về phía tiểu tinh linh.

Tiểu tinh linh thầm run rẩy, nàng cảm thấy vị quốc sư này không có ý tốt, lại nhớ tới lúc trước đối phương nói tới "Luyện dược" làm nàng càng sợ hãi.

"Ngươi có vẻ rất sợ ta "

Quốc sư lộ ra nụ cười, bỗng nhiên mở miệng.

Tiểu tinh linh giật nảy mình, lui lại mấy bước, lắp bắp nói: "Đâu... Nào có "

Quốc sư chỉ cảm thấy tiểu gia hỏa này vô cùng đáng yêu, nhất là khi ở trong bức tranh vẫn luôn cãi nhau cùng Tô Đình, thỉnh thoảng lại khiến Tô Đình tức giận không chịu nổi, lúc này ngẫm lại càng thêm thoải mái, ông mỉm cười khẽ ngoắc tay gọi: "Vậy ngươi qua đây."

Tiểu tinh linh vội vàng lắc đầu giống như trống lúc lắc vậy: "Ta không muốn..."

Quốc sư hơi kinh ngạc, rồi lại không nhìn được cười, nói: "Ngươi không cần lo lắng, trình độ luyện dược của ta không cao, sẽ không bắt ngươi tới để luyện dược, để tránh chà đạp một vật liệu tốt, ngược lại sẽ bị Thiên Khiển."

Nói rồi quốc sư lại khẽ thì thầm: "Kỳ thật thần thai giống như ngươi vì hấp thu tinh hoa thiên địa mà sinh ra, tổn thương ngươi cũng không phải chuyện tốt."

Nghe đến đó, tiểu tinh linh mới khẽ thở phào.

Mà quốc sư lại nói bằng giọng đầy tiếc nuối: "Trừ phi ta có bản lĩnh luyện dược như Cát Chính Hiên, mới có thể dùng ngươi luyện thành một lò thuốc lớn. So sánh ra thì đại dược sẽ rất bất phàm, dù có phải chịu Thiên Khiển cũng coi như đáng giá. Đáng tiếc ta muốn có trình độ luyện đan như Cát Chính Hiên thì còn phải đợi nhiều năm..."

Nghe đến đó, tiểu tinh linh lại lui về sau rất nhiều bước, trốn ở phía sau tiểu bạch xà, bị dọa đến mức không dám thò đầu ra, lão quốc sư đáng giận kia vẫn còn nghĩ đến việc bắt nàng đi luyện dược.

"Ngươi là thần thai mà nhát gan thế, đã nói trình độ của ta không đủ, không luyện được thuốc tốt."

Quốc sư khẽ lắc đầu, lại nhìn thần thai lúc này đang biến thành một con chim xanh rồi nói: "Chỉ là ta cũng cảm thấy hơi kỳ quái, Tô Đình rõ ràng là trưởng lão Nguyên Phong Sơn, nhưng hắn đã có Ngũ Hành giáp của Chính Tiên Đạo, lại có thuật huyễn hóa Chính Tiên Đạo rồi truyền cho ngươi, nhìn thế nào cũng giống như người của Chính Tiên Đạo mới đúng."

Ông vốn là người có thể khám phá hư thực, chỉ là trên người Tô Đình có quá nhiều chuyện làm người nhìn không thấu, cũng là dị loại.

Nhưng ông cũng không để ý, ở trên đời này, cho dù là thần tiên cũng có thật nhiều chuyện nhìn không ra.

Chỉ là lúc này, tiểu tinh linh nghe quốc sư nói thế thì lập tức giận dữ, phản bác lại: "Cái gì gọi là hắn truyền thụ cho ta thuật huyễn hóa kia, là ta truyền thụ cho hắn."

Quốc sư kinh ngạc nói: "Còn có chuyện này "

Ông đang muốn hỏi lại, ngữ khí bỗng nhiên ngừng, ánh mắt co lại, vẻ mặt cũng biến thành nặng nề.

——

"Ha ha ha."

"Trên đời này còn có bảo bối mà ta không luyện hóa được "

"Bảo vật này nên thuộc về ta!"

Tô Đình cười ha ha, vô cùng thoải mái thu hồ lô lại, đứng dậy, trong lòng thầm nghĩ: "Ta dùng phương pháp luyện phi kiếm thành thần đao, bây giờ cuối cùng đã có bảo bối để đựng, vậy bảo bối Trảm Tiên Phi Đao kia không lâu nữa là có thể xuất hiện trên thế gian."

Hắn nghĩ như vậy, trong lòng càng thêm vui sướng, lại cười hai tiếng.

Sau khi cười xong, hắn mới phát hiện quốc sư đang ở trước mắt, trong ánh mắt của ông nhìn xem mình tràn đầy vẻ quái dị.

Tô Đình cũng không để ý tới, chỉ thi lễ nói: "Đa tạ quốc sư, lần này nhận được bảo bối, trong lòng rất thỏa mãn."

Quốc sư gật đầu nói: "Như thế rất tốt, ngoài ra ta còn muốn ngươi..."

Tô Đình nghe đến đó, trong lòng thoáng run lên, vội nói: "Quốc sư, ta bỗng nhiên nhớ tới một chuyện."

Hắn cắt đứt lời nói của quốc sư xong, trong lòng nhẹ thở ra.

Cho tới bây giờ chỉ có Tô mỗ hắn đòi bảo bối, nào đến lượt quốc sư muốn chứ.

Lời nói này không thể để cho quốc sư mở miệng.

"Theo lời Thiên Ông- Huynh trưởng của ta nói thì đoạt được vị trí người đứng đầu thịnh hội, có thể được quốc sư chỉ điểm, truyền thụ một pháp thuật."

Tô Đình cười nói: "Ta đang muốn nói chuyện này cùng quốc sư..."

Quốc sư vừa cười vừa nói: "Đây là chuyện nhỏ, chỉ là pháp thuật mà ta truyền lại không thể là bí truyền bản môn, nhưng không phải pháp môn bí truyền thì phẩm giai pháp môn trong kho tang của Ty Thiên Giám cũng có hạn."

Tô Đình khoát tay nói: "Không đáng ngại, không đáng ngại, có chút ít còn hơn không có mà, chỉ cần có ít chỗ tốt, ta cũng không kén ăn."

Quốc sư cảm thấy không biết nên nói gì, ông cũng nhìn ra Tô Đình có sở học mười phần bất phàm, mà bây giờ lại là trưởng lão Nguyên Phong Sơn, dù pháp môn bí truyền không thể học được, nhưng tiên pháp ngoài bí truyền cũng chưa chắc không thể học được, thế mà hắn vẫn nhớ thương mấy loại pháp thuật dễ hiểu này

Ông thở ra một hơi rồi nói: "Ngươi muốn pháp thuật gì, chỉ cần không phải bí truyền của Ty Thiên Giám, ta sẽ đồng ý, nhưng việc này để sau lại nói, ta có lời muốn nói với ngươi..."

Tô Đình hơi biến sắc mặt, đang muốn nói chuyện.

Quốc sư đưa tay phất một cái, dùng pháp lực chặn lại miệng của hắn, rồi mới từ từ nói ra: "Tiểu tử ngươi dự vào ta được kiếm được nhiều chỗ tốt như vậy, cũng phải để quốc sư như ta có cách bàn giao với sư môn chứ, ngươi chỉ muốn ăn mà không ra, coi chừng ăn bể bụng ngươi."