Chúng sinh nhìn thấy như xem đạo!
Hôm nay nhìn thấy Đạo Tổ, như gặp được đại đạo.
Đối với Tô Đình thì cơ duyên lần này đã vượt qua lợi ích đạt được ở Lê sơn.
Đây không phải cơ duyên khiến đạo hạnh đột ngột tăng lên, đây là ảnh hưởng tới việc tu hành cả đời.
"Sơn Thần lệnh chúng ta đi bộ, quả nhiên là có thâm ý."
Tô Đình thầm nghĩ: "Nếu ta coi thường lời Sơn Thần, không nghe chỉ điểm của hắn, thì sẽ bỏ lỡ cơ duyên này, quả nhiên là hiểm lại càng hiểm... Cũng may từ trước đến nay Tô mỗ luôn kính trọng sư trưởng, khiêm tốn hòa nhã đối xử với mọi người, không dám coi thường, không dám tự phụ."
Hắn đã kết luận, lần này ý của Sơn Thần chính là muốn để hắn nhìn thấy tràng cảnh tổ sư giảng đạo, cho hắn một cơ duyên.
Lần này có thể xem đạo, quả thực khiến hắn vô cùng vui vẻ.
Nhưng hắn nhưng cũng không biết, bản thân Sơn Thần đối với tràng cảnh này cũng là không tưởng tượng được.
Sơn Thần chỉ ngẫu nhiên phát hiện ở xung quanh Lê sơn có lạc ấn trong thiên địa, nhưng phải có cơ duyên mới có thể hiện ra... Bây giờ Tô Đình vốn có truyền thừa từ sứ giả Tổng binh Lôi bộ, mà thần thai kia cũng có khí tức phi phàm, hoặc nhiều hoặc ít đều có mấy phần liên quan cùng Đạo Tổ, nên hắn muốn thử một phen xem Tô Đình có thể gặp được cơ duyên này hay không.
Bây giờ cơ duyên quả nhiên đã xuất hiện.
Tô Đình được lợi.
Tiểu tinh linh được lợi.
Tiểu bạch xà cũng đoạt được lợi ích.
Ngay cả vị Sơn Thần của Lê sơn này cũng thu hoạch được không ít.
Thậm chí là đám thỏ rừng hay chuột cáo xung quanh, nhìn thấy cảnh này cũng có chi vọng thành tinh, có lẽ bây giờ vẫn mông lung, nếu như ngày sau có thể tu hành, nhận biết rõ ràng, hiểu rõ mọi việc, lại nhớ tới cảnh tượng hôm nay thì hẳn là thu hoạch càng nhiều.
——
Giờ khắc này.
Trong Ty Thiên Giám.
Quốc sư đã trở về, chỉ là bị thương rất nặng, dáng vẻ khí huyết hư nhược, hết sức yếu ớt.
Chư vị Chân Nhân Dương Thần ở Ty Thiên Giám đều vì thế mà kinh hãi.
Quốc sư đến từ Thủ Chính Đạo Môn, sư thừa là Địa Tiên đương thời, sở học chính là điển tịch chí cao trong môn, truyền lại từ Thái Thượng Đạo tổ tám trăm năm trước đã siêu thoát tam giới... Bàn về thực lực trong những người cùng cảnh giới, từ trước đến nay quốc sư luôn hung hãn, đến nay chưa thất bại, từng đấu pháp cùng Bán Tiên mà lông tóc không tổn hao gì, mà còn đánh đối phương bị thương, chiếm được thượng phong.
Cũng chính là nói Nhân Tiên bình thường đều chưa hẳn có thể thắng được quốc sư.
Nhưng hôm nay quốc sư lại bị người đánh trọng thương?
Đối phương không phải Tiên gia, cũng là Bán Tiên.
Có được bản lĩnh như thế, tất nhiên sở học nhận biết đều không thua kém quốc sư, hơn nữa cảnh giới cao hơn một tầng, cho nên mới có thể đánh bại quốc sư.
"Tiên tửu lần này vậy mà tạo ra mưa gió như thế?"
"Xem ra các đại tông phái, thậm chí đạo thống Đạo Tổ còn sót lại cũng không thể bình tĩnh ngồi xem, cuối cùng còn có cả Bán Tiên xuất thủ."
"Dù sao tiên tửu có lai lịch quá bất phàm, cũng là nằm trong dự liệu."
"Chỉ là thương thế của quốc sư..."
Người tu hành trong Ty Thiên Giám, có một số là tán tu được mời chào mà đến, có một số lại là cao nhân thuộc tông phái các phương, nhưng vị trí cao chân chính thì phần lớn là trưởng lão của Thủ Chính Đạo Môn, cùng đệ tử mà tiền nhân Ty Thiên Giám các đời thu nhận, cũng coi như tạo thành một mạch.
Trong lòng người tu hành ở Ty Thiên Giám, quốc sư gần như không gì làm không được.
Nhưng bây giờ quốc sư gặp nạn, tiên tửu bị đoạt, quả thực khiến người ta cảm thấy kinh hãi.
"Các ngươi không cần lo lắng, ta còn chưa chết."
Quốc sư nhẹ khoát tay, ánh mắt trầm ngưng, nói: "Truyền ra tin tức, tiên tửu bị Nhân Tiên đoạt đi, ta cùng Trung Quan Chính đều bị thương nặng."
Đám người nghe vậy, hai mặt nhìn nhau.
Chỉ có Trung Quan Chính, trong lòng mơ hồ hiểu được cái gì.
Lúc này có một vị Chân Nhân thấp giọng nói: "Việc này hẳn nên đè xuống, âm thầm tìm kiếm tiên tửu mới đúng."
Quốc sư liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: "Ngươi có ý kiến gì?"
Vị Chân Nhân này thấp giọng nói: "Ty Thiên Giám hộ tống tiên tửu bị đoạt, đường đường là quốc sư lại bị người khác gây thương tích, một khi tin này truyền ra ngoài, sẽ có hại tới mặt mũi Ty Thiên Giám... Trong Đại Chu, người tu đạo đều mang lòng kính sợ đối với Ty Thiên Giám, nhưng lần này gặp nạn, nếu như truyền rộng ra bên ngoài, sẽ để bọn hắn cảm thấy Ty Thiên Giám cũng không phải không thể xúc phạm, chỉ sợ bọn hắn càng thêm khinh thường luật pháp của Đại Chu."
Quốc sư bình tĩnh nói: "Ta còn không sợ bị mất mặt, ngươi sợ cái gì?"
Trung Quan Chính nghe vậy, thở ra một hơi, trong lòng thầm nghĩ: "Quốc sư cũng không biết xấu hổ, quả nhiên là đáng sợ... Lần này truyền tin tức ra, Chân Nhân khắp nơi đều coi là tiên tửu bị Nhân Tiên đoạt đi, mà Ty Thiên Giám âm thầm hộ tống tiên tửu chân chính, sẽ đơn giản hơn nhiều."
——
Bên ngoài Lê sơn.
Một đêm trôi qua.
Yên lặng chờ hồi lâu, cũng không thấy tràng cảnh lúc trước xuất hiện lại.
Kỳ ngộ như thế, dù sao cũng không thể cưỡng cầu.
Có thể xem đạo một lần đã là cơ duyên cực lớn.
"Đi thôi."
Tô Đình thở ra một hơi, nhìn về phía Lê sơn một chút, sau đó quay người đi về phương xa.
Hắn dự định vòng qua Ly Giang, quay về kiếm sơn, đi tìm xe ngựa của mình, cùng với bảy con tinh quái kia.
Chỉ là trong vòng một đêm, tiểu tinh linh dường như trở nên trầm mặc ít nói hơn, không có vẻ hoạt bát như trước đó, có phần sa sút, trong lòng ngột ngạt.
Chuyện này hiển nhiên liên quan đến một cảnh tượng hiện lên trong đêm kia.
Tô Đình nhìn thấy tổ sư giảng đạo, nhìn thấy sứ giả Tổng binh Lôi bộ ngồi xổm nghe giảng, từ đó ngộ được rất nhiều thứ. Ngay cả tiểu bạch xà cũng thu hoạch được không nhỏ.
Theo đạo lý thì tiểu tinh linh chính là thần thai, lợi ích đoạt được phải vượt qua bất kỳ người nào.
Nhưng nàng lại không vui vẻ gì khi được lợi cả.
Có lẽ tiểu tinh linh ngộ ra cái gì, còn đang lĩnh ngộ.
Tô Đình cũng không có quấy rầy nàng.
Hắn rời đi lê thôn cũ nát, vòng qua Ly Giang, đi tới một tòa thành nhỏ.
Trong thành có một tòa đạo quan, mà đạo nhân bên trong đạo quan, là người của Ty Thiên Giám.
——
"Tham kiến Đại Ngưu đạo nhân."
Đạo sĩ này thi lễ một cái, người này tầm hơn năm mươi tuổi, râu tóc vẫn đen nhánh, rất có khí thế.
Tô Đình vốn muốn đáp lễ, nghe được bốn chữ "Đại Ngưu đạo nhân", sắc mặt lập tức bất thiện, không thèm đáp lễ gì nữa, tiện tay vung lên, nói: "Đi."
Đạo sĩ kia cũng không cảm thấy bị khinh thường gì, chỉ ngậm cười nói: "Nghe nói Đại Ngưu đạo nhân đoạt được vị trí đứng đầu thịnh hội, nhận trách nhiệm của bản môn một lần, vài ngày trước còn đi Mộ Dương thành, làm sao trong thời gian ngắn ngủi đã đến nơi này rồi?"
Tô Đình nghe vậy, sắc mặt càng là khó coi, thở sâu một hơi rồi nói: "Ta tru sát một tên quỷ tăng làm ác, sau lưng của hắn còn có một một trưởng bối, dường như từ phương bắc mà đến, giấu diếm Ty Thiên Giám, âm thầm chui vào Trung Thổ... Ta biết người này hung ác xảo trá, làm nhiều việc ác, phòng ngừa hắn gây họa cho sinh linh ở Trung Thổ, thế là một đường truy sát, tiếc là không làm gì được người này vốn có bản lĩnh đào mệnh cực cao, ta đuổi đến tận Ly Giang, mới giết chết được người này."
Đạo sĩ kia nghe vậy, nổi lòng tôn kính, nói: "Đại Ngưu đạo nhân thiện tâm, quả thực đáng quý, đứng đầu thế hệ trẻ tuổi Đại Chu, có thể có tấm lòng này, thay Ty Thiên Giám ta thưởng thiện phạt ác, thật là may mắn của Ty Thiên Giám."
Tô Đình sờ cằm, lộ ra ý cười, nói: "Chỉ là việc nhỏ mà thôi, chỉ là có một chuyện trọng yếu, nhất thiết phải nói tỉ mỉ cùng ngươi."
Ngữ khí của hắn trầm trọng, thần sắc nghiêm túc.
Đạo sĩ thấy thế, cũng nghiêm nghị, khom người nói: "Xin chỉ giáo."
Tô Đình nghiêm túc nghiêm túc nói: "Đại Ngưu đạo nhân chỉ là tên giả, bản danh của ta là Tô Đình, tên hiệu là Vô Địch Thần Đao, chính là Vân Tích đạo nhân vì để tránh có người đố kỵ ta, mời cao nhân chú sát cho nên mời ta đổi tên đổi họ... Chỉ là kỳ thật ta cũng không sợ chú sát."
Đạo sĩ nghe mà mờ mịt, kinh ngạc gật đầu.
Mà đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến thanh âm.
"Báo!"
"Ty Thiên Giám gửi đến tin tức!"
"Tiên tửu bị đoạt! Quốc sư bị trọng thương!"
Tiểu đạo sĩ kia lộ ra vẻ mặt kinh hoàng, vội vàng chạy vào.
Tô Đình bỗng đứng bật dậy, lộ ra vẻ kinh dị.
Mà đạo sĩ kia, sắc mặt kịch biến, nói: "Tin tức là thật?"
Tiểu đạo sĩ vội đáp: "Quốc sư chính miệng nói, xác thực không sai! Đồng thời, Ty Thiên Giám hạ nghiêm lệnh, người tu hành là thuộc hạ các phương nhất thiết phải quan sát cẩn thận động tĩnh xung quanh, nếu như có động tĩnh, lập tức đưa tin về Ty Thiên Giám, không thể lười biếng!