Chương 13: Mất Dấu
Bước ra ngoài, xác của hai người kỵ sĩ đang nằm dài hai bên cửa. Hilde khuỵu gối xuống, tay nhặt lấy trường kiếm của người đồng đội lên rồi đặt thanh của mình xuống thế chỗ.
Cách một dãy nhà, âm thanh súng nổ, tiếng người hô hoán hoà thành bầu không khí hỗn loạn ở phía bên kia. Không thể làm gì thêm lúc này, Hilde ngậm ngùi đứng dậy, nhanh chân theo Thalleous tiếp tục chiến đấu.
Trở lại con đường, Thalleous cúi xuống, vỗ vai một người kỵ sĩ:
- Báo với Bruckner: Chúng ta sẽ tiến đến Toà Thị Chính. Athena rất có thể đang ở đó. Đi!
- Vâng, thưa ngài.
Anh lính quay người, rời khỏi làn mưa đạn. Anh lom khom vòng ra sau chiến tuyến, tìm kiếm vị đội trưởng của đội một.
- Kỵ sĩ! Tiến lên! - Thalleous rút cây thương, ra lệnh.
Đáp lại ông, những bờ vai xanh dậy sóng.
- Đang di chuyển! Đang di chuyển!
- Có địch! Ngay sau xe!
Dàn hàng ngang, Hilde cùng hai người đồng đội chĩa trượng phép về trước. Ba vòng ma ngữ rực xanh, hừng hực tiến lên.
- Xung phong!
Nấp sau khoang gỗ, hoả thương đồng loạt loè chớp đỏ. Đạn bắn vào lá chắn nháng hàng chùm tia lửa. Khối ngột ngạt chưa thể làm chùn bước chân.
Cách nhau còn năm thước, bên vội tuốt kiếm, bên liền thu phép lại. Cả hai ập vào, cận chiến. Món v·ũ k·hí kết hợp giữa quyền trượng và giáo đâm vào qua lớp da nâu sẫm, rạch một đường dài xé toạc phòng tuyến trong cơn mưa phùn thẫm đỏ.
- Chú ý! Đồng minh đang tiến lên.
Ngay khi mở thông đường, Hilde cùng mọi người tràn khu nhà dân. Nơi này đã kịp thời di tản nên giờ họ chỉ cần tập trung tiêu diệt kẻ địch.
- Chúng ta có khách!
Cánh cổng đối diện, lũ người Hắc Tiên ồ ạt kéo ra, súng mang theo đếm sơ có đến hơn ba mươi, gần một trung đội. Chúng xếp hàng y như phong cách chiến đấu của Gallus.
- Dùng lá chắn!
Cũng giống như trước, tường kết tinh nhanh chóng phủ hết lối đi, sau loạt đạn này sẽ tiến hành phản kích...
Lộp cộp... Lộp cộp...
Bên dưới chân, một viên đá màu đỏ thẫm lăn đến.
- C·hết tiệt! Đá nổ!
Bùm!
Hilde ngã ngửa. Trượng phép của cô mất liên kết với mọi người.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!...
Hoả thuật chớp như lễ hội. Lá chắn phép đồng minh tan vỡ trong tích tắc.
- Có người b·ị t·hương!
- Phản công! Đi! Đi! Đi!
- Xung phong!
Tiếng đồng đội nghe như đang cách mình gần trăm thước dù họ đang ở ngay bên cạnh. Đối diện với thứ đó, người thường còn phải hoảng loạn huống chi là ma vật.
Lồm cồm ngồi dậy, Hilde đỡ lấy người thanh niên đã che cho mình. Quần áo rách tả tơi, da thịt dính đầy vụn đá, máu tươi rơm rớm. Nếu không có anh thì người nằm lại sẽ là cô.
Hilde đứng lên, tay bịt tai, lảo đảo đến cuộc hỗn loạn. Dù ta hay địch, miệng ai cũng đang há hốc, kiếm ai cũng đang cạ run. Không người anh em nào đốc thúc, không tên địch nào nhắm đến. Bản thân gần như người vô hình, như ngồi một mình trong khu chợ phiên.
Luồn tay vào váy ngắn rút ra một con dao găm, Hilde cầm ngược đầu cán, hướng về đám đông mà tới.
Kiếm đang chạm kiếm, mặt đang đối mặt nhưng sao tên Hắc Tiên lại hét lên, đồng bọn xung quanh, từng người từng người nhăn mặt đau đớn.
Luồn lách qua dòng người, đầu cúi thấp, tay vung dao lia lịa. Cứ qua một kẻ địch, Hilde để lại một nhát, hể chém trúng ai, người đó liền thất thế.
Hết trái rồi lại phải, phiến quân gục xuống dưới kiếm của kỵ sĩ. Không ai phát hiện, không ai nhận ra rằng có một con chuột nhắt đang cắn trộm. Đốn khuỵu chân, cắt dây lưng quần, bật tường ôm ngã kẻ địch, vẻ mặt ung dung kiểu có chuyện gì mà nó không dám làm. Màu áo trắng đang dần chiếm lấy khu dân cư.
Lâm vào cảnh khốn đốn, hai tên Hắc Tiên nhanh chân bước ra ngoài, tay cầm theo khẩu súng cỡ nòng to.
- Pháo! Trên tầng thượng!
Hilde lấy ra một lọ thuỷ tinh màu đỏ, to cỡ bàn tay. Cô rút sợi dây niêm phong trên nắp rồi ném từ dưới lên. Chúng dùng đá nổ thì kỵ sĩ của cô có thứ này.
Rơi xuống nền, chất lỏng bên trong lọ vỡ tràn ra ngoài, lửa phựt lên tóm lấy hai đôi chân đang giẫm phải. Địa ngục nướng chúng thành tro, mối nguy giờ đã không còn.
- Viện quân của đồng minh đang đến.
Chênh lệch lực lượng lúc này là quá lớn, Hắc Tiên đành phải rút lui. Hilde xoay người theo đường tiến quân của kỵ sĩ. Nhích được vài bước thì bàn tay của Thalleous chộp lấy vai cô.
Đứng bên cạnh, ông ấy cầm thanh trượng phép đưa sang. Sợi dây tím quấn giữa thân gỗ óc chó vốn dĩ là của mình, do lúc nãy hỗn loạn nên dường như cô đã quên mất.
Cầm lấy nó, Hilde cất dao, môi mím chặt, chẳng có gì để biện minh. Hành động của cô vừa rồi không chỉ có đối phương lúng túng, may mắn là phe mình phản ứng kịp.
Vụt...
Móng vuốt nhọn gạt nhẹ qua phần mái bằng, bụi bẩn trên tóc rơi hết xuống trả lại màu hoa cà đặc trưng. Thalleous quay đi không nói lời nào. Mấy cái răng nhọn trong cùng lộ hết cả lên làm người phía sau lòng lâng lâng khó tả.
Đuổi theo quân thù, ngay khi chúng vừa đặt chân lên đại lộ thì kỵ binh tràn qua. Kiếm và trượng trút xuống đầu những kẻ nổi loạn. Bộ binh từ phía sau cũng ập tới vây hãm, chém gục Hắc Tiên cho đến tên cuối cùng.
Địch không thể lùi về hỗ trợ quân phòng ngự, việc đánh chiếm nơi này chỉ còn là vấn đề thời gian. Toà tháp chuông ngất ngưởng trên mái vòm xám đang rơi vào tầm ngắm.
- Chúng ta đã phong toả toàn bộ lối đi của Toà Thị Chính rồi, thưa ngài. - một anh báo cáo với Thalleous.
- Tốt. Hãy vào vị trí đột nhập. - Thalleous ra lệnh.
Tập trung phía bên hông toà nhà, bày binh y như lúc đầu nhưng lần này đến phiên Thalleous cột cuộn phép vào tay nắm cửa. Thấy đồng đội mình gật đầu, ông mới rút dây niên phong rồi trở lại nép vào tường.
Cánh cửa bật tung...
- Đột nhập! Đột nhập!
- Đi đi đi!
Bên trong không có đánh nhau, Hilde cùng những phía sau tràn vào. Cẩn thận kiểm tra mọi ngóc ngách, từng tấm gương đang phản chiếu căn phòng trống.
Băng qua hậu đài, họ chậm rãi tiến ra sân khấu. Vừa quan sát vài giây, hai hàng ghế ngồi cuối bật dậy. Khán giả đã đợi ở đây từ chiều trong khi đoàn hát chỉ vừa mới đến...
- Có mai phục!
Cơn mưa gạch đá ào ào từ phía dưới. Không gian mười hai thước rơi vào hỗn loạn.
- Bên ta có người b·ị t·hương!
- Chúng đang nạp đạn! Đi nào! Khoá mõm chúng lại!
- Dùng hàng ghế để hỗ trợ! - Thalleous nói.
Mọi người đến đây không phải để biểu diễn. Lời quát tháo như ai đó tưởng tượng chỉ làm đầu đau thêm.
Hilde nhảy qua hàng ghế. Súng giơ lên thì cô cúi người, đợi bắn hết thì cô đứng dậy, cứ thế lặp lại từ từ ép địch cận chiến.
- Pháo cầm tay! Cẩn thận!
Ầm!
Quên mất hội trường này còn có gác xép, pháo giội trước mặt, nổ văng bản thân ra sau.
- Hopp! - tiếng Thalleous lùng bùng.
Khụ... Khụ...
Găng tay hai bên mười ngón vẫn còn, đôi tất từ giày lên đến đầu gối chỉ hơi bùn bẩn một chút. Quả vừa rồi có lẽ là bắn lệch.
- Hopp, tôi đỡ được cô rồi! Ráng lên!
Túm lấy cổ áo, Thalleous kéo lê Hilde dưới sàn. Ông đặt cô tựa vào tường trong một góc nhỏ, né khỏi cuộc giao tranh.
- Nhìn tôi này! Nhìn tôi này! - con ngươi tròn xoe trong mống vàng lo lắng - Cô vẫn ổn! Tạm thời hãy ngồi yên ở đây đi!
Cái huy hiệu nền lục, ba gạch trên vai quay ngoắt đi, chẳng mảy may quan tâm cô trả lời thế nào. Hilde co chân, chống tay lên đầu gối. Bản thân gượng đứng dậy trong khi miệng thở từng hơi ứ hự. Không biết cái ông già sắp được thăng bậc đó đang làm gì.
Xông pha lên trên, những khẩu pháo đang hướng xuống đồng đội vội chĩa sang Thalleous. Lửa phụt tiếng chát. Ông nhún chân lao mình về trước. Pháo nổ tung hai phát theo sau.
Hai bộ tộc chiến binh chạm mặt. Ánh mắt sắc lẹm, đao kiếm quyết thay lời muốn nói.
Lối đi rộng tầm hai thước, Hắc Tiên một kiếm đâm đến. Thalleous đưa mu bàn tay gạt mũi nhọn đang chĩa vào ngực mình. Lưỡi thép cạ vào vảy nâu, nháng lửa.
Bắt lấy cổ, một tay ông đưa đầu hắn dộng vào tường, kéo đập xuống thành lan can. Một tên nằm im. Tên tiếp theo vung kiếm chém từ ngoài nhưng Thalleous nhẹ nhàng tóm gọn. Tay ông tung nắm đấm liên tiếp vào bụng hắn. Đến khi đối phương buông v·ũ k·hí thì ông cúi xuống nhấc bổng hắn lên rồi ném đi. Thây bay đến đè hai tên pháo thủ phía xa ngã nhào.
Không còn v·ũ k·hí trên người, bọn chúng vội đứng dậy. Một tên hét điên cuồng và tung đấm. Thalleous chộp lấy, vặn một phát làm người xoắn như dây thừng. Ông kéo gập người hắn lại rồi lên gối.
Đồng đội ngã sõng soài, tên còn lại liền tái mặt, không phòng vệ. Thalleous liền kéo hắn cùng lao xuống hàng ghế bên dưới. Gỗ dập giòn tan. Hai chân ông đè bẹp đối phương, máu phụt từng ngụm từng ngụm.
- Căn phòng an toàn! - Thalleous nhìn mọi người, dõng dạc - Athena đang ở ngay tầng trên.
Rút mũi thương, Thalleous chầm chậm mở cửa. Ông bước ra ngoài dẫn cả đội đến khu sảnh chính.
Bàn ghế ngả nghiêng. Giấy trắng mực đen vương vãi khắm thảm đỏ. Cửa kính chỉ còn lại là những mảnh vỡ. Bất kì nơi nào trong thị trấn cũng không thể tránh khỏi sự tàn phá.
Bên ngoài, vó ngựa đang ồn ào trên con đường lớn.
- Tuyệt! Là chiến mã của chúng ta.
Tiếng nói của một kỵ sĩ làm những người còn lại thở phào. Nụ cười giờ đây mới xuất hiện trên khuôn mặt của họ. Mọi thứ đã vào tầm kiểm soát.
Từ cánh cửa để bản thư viện, một giọng nữ trong trẻo truyền ra:
- Chú ý! Đồng đội bước ra đó nha - âm thanh cuối nghe hơi luyến.
Đó là Lisa Bruckner, độ trưởng của đội một. Vóc dáng cân đối, làn da trắng mịn, tóc đen dài suôn mượt. So với trang phục nữ kỵ sĩ thì Lisa khác ở chiếc mũ xanh kẹp lông vũ trắng, cô còn mặc thêm áo khoác chỉ cài hai khuy cổ để tà và tay áo tung bay thay cho mảnh choàng vai.
Lisa đang cùng người của mình chậm rãi tiến ra. Kỵ sĩ Narwhal mà trông chẳng khác gì Vệ binh Gallus, trên tay còn đang cầm cả... súng.
Đứng trước Thalleous, đôi môi hồng phớt tươi tắn:
- Không có dấu vết của Athena, thưa ngài.
- Được rồi - Thalleous trầm giọng - Vào đội hình nào, các kỵ sĩ. Giữ tỉnh táo.
Nói xong, ông ấy bước đến cầu thang. Hy vọng vẫn còn đâu đó ở tầng trên này.
Dừng lại bên cửa đôi đối diện hướng ra vào, mọi người dạt đều ra hai bên, chuẩn bị đột nhập.
- Đây là phòng cuối cùng rồi - Lisa nói - Tôi nghĩ cô ta ở trong này.
- Làm đi - Thalleous ra lệnh.
Hai người thanh niên giơ chân cùng đạp cửa. Trái phải nhanh chân tràn vào. Chớp mắt cả căn phòng đầy ắp bước chân kỵ sĩ.
- Trống - một người nói.
Những người còn lại lên tiếng xác nhận:
- An toàn.
- Cô ta không có ở đây.
- Cửa phòng vẫn đóng kín. Ngay từ đầu Athena đã không hề ở đây.
- Vâng - Lisa cười - Mật thám phải như thế mới đáng yêu chứ.
Căn phòng ngăn nắp làm vẻ mặt mọi người xìu xuống. Thalleous cũng phải thở dài:
- Bruckner, báo cáo với chỉ huy đi.
- Cô gái đáng yêu không thích hợp với những công việc nhàm chán đâu.
Lời than vãn tưởng chừng như nói vu vơ, Thalleous cũng đành phớt lờ:
- Các kỵ sĩ, tập trung nào. Hãy kiểm tra lại quân trang. Chúng ta sẽ tiếp tục lên đường.
Vẫn giữ nét tươi tắn, cô gái mang trên vai huy hiệu nền vàng đính một ngôi sao bạc bốn cánh kéo ghế ngồi xuống. Đôi chân dưới lớp tất đen bắt chéo nhau, tay lục lọi từng ngăn tủ. Đây là phòng của thị trưởng, nơi Lisa đặt mông hẳn là chỗ làm việc của ngài...
Đặt lọ mực và bút lông lên bàn, Lisa với lấy một tờ giấy, tay lật qua lật lại rồi để mặt trắng hướng lên. Như không cần quan tâm phía sau viết gì, cô lặng lẽ chấm mực.