Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tiếng Gọi Phiêu Lưu

Chương 8: Trước Khi Giông Bão




Chương 8: Trước Khi Giông Bão

Chậm rãi xoay từng vòng một, sợi dây thừng kéo chiếc thùng gỗ đựng đầy nước lên đến miệng giếng. Xách nó lên, Mai từ từ đổ xuống bồn nước dưới chân mình.

Vừa chuẩn bị cho thùng thứ hai thì cô trông thấy Korda đang từ chỗ tu viện bước đến. Mai đặt xô nước lên thành giếng rồi quay lại với người thanh niên ấy.

- Làm phiền đến ngài rồi - Mai cúi đầu, nói.

Cầm hết mười ly rượu, Korda nhẹ nhàng đặt chúng xuống cạnh bên chồng đĩa.

- Cô cứ để đống này cho tôi.

- Ngài hãy lên đó với mọi người đi.

Korda quay sang giếng nước bên cạnh:

- Suốt cả bữa ăn tôi chẳng nói gì nhiều.

- Đều là người của tu viện mà, ngài không thích họ sao? - Mai hỏi.

- Tôi bây giờ chẳng muốn ngồi cùng bàn với họ nữa.

Nói xong, Korda xòe úp bàn tay mình ra giữa miệng giếng. Vòng hoa văn ma ngữ màu lục rực lên. Không khí chuyển thành luồng, nước từ dưới theo đó dần xoáy lên trên.

Anh ấy đưa tay còn lại lên, từ từ đẩy nhẹ về trước. Nước theo sự điều khiển của anh mà hướng ra bên ngoài. Trong tích tắc, bồn rửa dưới chân cô gái đã đầy dung.

Chẳng nói chẳng rằng, Mai lặng lẽ cùng Korda ngồi xổm xuống. Sự yên tĩnh bao trùm lấy không gian.

- Ngài Kampfer - Mai chợt lên tiếng - Hôm nay là đến hạn rồi. Ngài sẽ ở lại chứ?

- Tôi không muốn nán lại lâu - Korda nói - Bữa tiệc kết thúc, tôi sẽ không đến gặp người nữa.

Nét mặt điềm tĩnh của anh làm Mai có chút khó hiểu nhưng nhìn hai gót chân ấy đang nằm yên trên mặt đất cô cũng chẳng buồn phản bác lại, tiếp tục cùng anh rửa sạch từng cái đĩa, ly bên dưới.

...

Đặt ly nước xuống bàn, Gerwin khà một cái. Sophie và anh đã trở về. Giờ cũng quá trưa, hội quán thưa thớt chỉ còn vài nhóm. Nhìn thấy Korda từ bên ngoài bước vào, Gerwin vẫy tay gọi:

- Korda! Bên này!

Đến gần bàn của một nhóm thiếu niên, cả bốn người đều đang im lặng, vẻ mặt ê chề, quần áo thì nám đen, mặt mũi ai cũng vài ba vết xước. Chuyến đi vừa rồi của họ dường như không mấy thuận lợi lắm.

- Ngài Kampfer - Sophie gật đầu chào.

Gerwin mặt mày hớn hở:

- Buổi tiệc thế nào rồi?

- Không vui bằng chuyến đi của cậu đâu - Korda nói.

Chậm rãi kéo ghế ngồi cạnh cô gái, anh nhìn người bạn tóc xanh đối diện:

- Báo cáo đi.

Gerwin hít một hơi:

- Đúng như tôi đã nói. Nơi đó ngoài yêu tinh ra thì chẳng có gì.

- Bắt phụ nữ giao cho bọn chúng - Korda chống cằm - Mục đích là gì nhỉ?

- Ngài Kampfer - Sophie ngờ vực - Một kiếm sĩ bình thường có thể chiến đấu với bao nhiêu con yêu tinh cùng một lúc vậy ạ?



- Tay mơ có thể hạ từ bảy đến tám - Korda nói - Còn nếu là tôi thì... chắc khoảng một đại đội.

- Sophie đang muốn nói đến khủng bố sao? - Gerwin gật gù - Muốn tạo ra một đội quân yêu tinh phải cần một nguồn hàng khá lớn đấy.

- Trừ khi ả phù thủy đó có phép lạ - Korda nói.

- Cũng phải nhỉ - Gerwin đồng tình - Biết đâu ở ngoài kia có một tổ lớn đang chờ đợi chúng ta thì sao.

- Còn chưa nói đến chuyện ngoài bà ta ra cũng có người khác đang làm điều tương tự.

Không rõ là Korda đang nhắc đến người nào, Sophie nghiêng đầu:

- Ai vậy, thưa ngài?

Gerwin bỗng huýt huýt gió làm Sophie chú ý. Anh ấy đánh mặt về phía bàn ngồi của nhóm thiếu niên kia. Lườm họ một cái, Sophie quay vào im lặng chẳng nói gì, đôi mắt chớp chớp, đã hiểu ra vấn đề.

Korda đặt cẳng tay lên bàn:

- Gerwin, nói tóm gọn thôi.

Thấy được sự tò mò trong đôi mắt đỏ rực, Gerwin chìa bàn tay ra:

- Lúc nãy vào di tích... Đúng như nhiệm vụ, tôi và Sophie để cho đám nhỏ ấy đi trước.

Korda gật gù, nghe tiếp.

- Chúng tôi đến sảnh chính. Ngoài đuốc lửa trên tay ra thì xung quanh tối mù. Thế mà tụi nhỏ vẫn dũng cảm bước vào. Chúng nó bảo "yêu tinh chỉ là lũ cỏn con thôi". Tôi với Sophie lúc đó tưởng đó là khoác lác cho vui chứ không đến nỗi nào. Vừa dứt câu... lũ yêu tinh ào ra.

Bộp!

Anh vỗ bàn, mặt nghiêm túc:

- Vãi ra quần hết cả lũ - Gerwin cười - Không còn nghi ngờ gì nữa...

Sophie đưa tay che miệng lại. Korda ở bên cạnh cũng phải vuốt mày, đầu giật giật. Dù câu chuyện chẳng mấy thú vị nhưng hai người vẫn phải đổ gục trước cái âm thanh hả hê đó.

Cười hết một hơi, Gerwin hít vào rồi tiếp tục sằng sặc, chẳng thể nào ngăn bản thân lại được. Họ vui kéo theo cả không khí xung quanh, ai nhìn cũng cười nhạt và lắc đầu, nhưng cũng có vài người lại đang cố chịu đựng tiếng ồn ấy.

Rầm!

- Đủ rồi đấy!

Một bàn tay đấm thật mạnh xuống mặt bàn. Cả nhóm Sophie giật mình, ngỡ là trời sập đến nơi. Cạnh bên họ là một cô gái đội mũ pháp sư, mới vài giây trước còn ngồi ở bên kia.

- Đừng có tưởng dùng tiếng Grypus là chúng tôi không biết các người đang nói gì! - Cô ấy quát.

- Mọi người, làm ơn đừng đánh nhau! - Anna ở quầy lễ tân nói to.

Ba người đồng đội của cô ấy chạy đến can ngăn, may mắn là hai người kia vẫn chưa động chạm tay chân. Gerwin nhìn người đội trưởng của họ, cười vui vẻ:

- Chà, cô gái của cậu đáo để thật.

Người thiếu niên cúi đầu:

- Xin lỗi mọi người.

- Khách sáo loại người này làm gì chứ, đội trưởng? - cô gái cằn nhằn.

- Đừng nói vậy, họ vừa cứu chúng ta đấy.



Gerwin chống cằm, nhếch miệng:

- Thôi. Người Narwhal cả mà. Chẳng qua tôi không muốn mấy em đây phải c·hết trong tay một kẻ kém cỏi như cậu.

Người thiếu niên cau mày, miệng tặc lưỡi.

- Nói gì đó?

Cô gái đội mũ pháp sư lao đến Gerwin nhưng may là vị nữ tu đã kịp ngăn lại.

Gerwin cười trừ:

- Bình tĩnh nào. Tôi chỉ muốn tốt cho các cô thôi mà. Thế này đi...

Anh ấy đứng dậy, miệng tiếp tục:

- Tôi đây rất sẵn lòng chia sẻ kinh nghiệm mạo hiểm của mình với mọi người đấy, cho nên... Các cô đừng đi với hắn nữa, gia nhập vào nhóm của chúng tôi này.

- Sao? - cô gái nhíu mày - Bảo tụi này qua đó? Nghiêm túc đấy à?

Gerwin cười ôn hòa:

- Đội trưởng của tôi hạng Bạch Kim đấy. Được kỳ cựu dẫn dắt thì còn gì bằng - anh ấy hỏi - Phải không?

Anh nhìn sang vị tu sĩ tóc đỏ. Cô ấy chẳng trả lời, nhưng đôi mắt có chút dao động.

- Tụi này mà vào thì chỉ có làm bình hoa - nữ pháp sư cười khẩy - Nên thôi nhé.

Cô gái võ sư đứng bên cạnh đến lúc này mới lên tiếng:

- Đây là một lời đề nghị hay nhưng chúng tôi vẫn tin vào đội trưởng của mình.

- Phải. Không phải đội của anh đã đủ người rồi hay sao? - cô gái nóng nảy kia mỉa mai - Nhìn cô ấy đâu đến nỗi tệ.

Thấy người ta lườm mình, Sophie cũng đành im lặng vì cô đâu hiểu họ đang nói gì. Nhưng ngồi ngoài cuộc mà bị cà khịa, vẻ mặt của Sophie có chút không tự nhiên.

Gerwin cúi đầu, làm mặt thất vọng:

- À, vậy sao. Vậy thì - anh ngước mặt lên, miệng tươi cười như trước - Khi nào đổi ý thì cứ báo với anh đây nhé.

Nữ pháp sư quay ngắt đi:

- Ta đi thôi, đội trưởng.

- À... ừ - người thiếu niên ngập ngừng.

Nói lời tạm biệt, nhóm thiếu niên nhanh chóng kéo nhau đi. Trong số những người chẳng mảy may quan tâm lời đề nghị của Gerwin, nữ tu sĩ có mái tóc đỏ rực khi bước đến cửa lại quay đầu nhìn về bàn của Sophie và hai người thanh niên.

Họ vừa đi khỏi, Korda cười nhạt:

- Tôi thấy thằng nhóc đó đẹp trai hơn cậu đấy.

Gerwin cười khổ:

- Bảo sao mấy em ấy từ chối tôi.

- Tôi cũng mong như thế. Chúng mà đồng ý thì cậu tự lo đi.

- Thôi mà... Tôi biết danh rất dịu dàng với phụ nữ.



Korda chống tay vào gò má:

- “Chúng tôi tin vào đội trưởng của mình” - anh lẩm bẩm - Nghe riết mà mệt.

- Tôi với Sophie sẽ ghé qua nhà của Nhỏ - Gerwin ôn hòa - Đi cùng chứ, người anh em?

...

Keng... Keng... Keng...

Tiếng kim loại v·a c·hạm từng nhịp chậm rãi.

Một người đàn ông râu rậm, tóc bạc phơ đang cầm búa liên tục gõ vào miếng thép trên đe, phối hợp với ông là một cô gái đang cầm búa tạ đứng đối diện. Cả hai đều đang mặc tạp dề da, từng phát búa nhịp nhàng giáng xuống phôi thép đỏ hỏn bên dưới.

- Ông Silber! Chúng tôi vào nhé.

Âm thanh vui tươi quen thuộc từ bên ngoài tiệm rèn truyền vào, hai ông cháu người lùn dừng búa.

- Vào đi! - người đàn ông nói to - Cửa không khóa.

Ba vị khách từ bên ngoài bước vào, lão thợ rèn bèn đưa phôi thép trở vào lò lửa, tạm thời nghỉ tay.

- Xin chào - Gerwin nói - vẫn là chúng tôi đây.

- Gerwin với Korda đó à - Ông Silber từ tốn - Lão có thể giúp gì cho hai người đây?

- Chúng tôi ghé mua ít đồ, tiện đưa người mới đến tham quan.

Ngắm qua từng cây cột với hàng tá thanh kiếm, khiên, giáo treo đầy xung quanh, Sophie bắt gặp ánh mắt điềm đạm có phần tò mò của lão người lùn. Cô gái cúi đầu lễ phép chào ông.

- Chào cô - Ông ấy gật đầu.

- Từ Gallus đến đấy, ông Silber - Gerwin nói.

- À - Ông lão gật gù - Gallus, Taurus, Ptilovio thậm chí đến cả Lecor, ta nghe bảo họ là rất ưa dùng hỏa khí. Ra đây là lý do cậu hỏi ta có chì không đó hả?

- Vâng ạ.

- Ta có nhập một ít. Nhưng nếu cần nhiều thì các cậu có thể đến mấy khu mỏ bạc.

- Vâng. Cảm ơn ông.

- Chờ ta một chút nhé.

Ông lão quay lưng, nhanh chân rời đi để lại Sarah cùng với những người bạn của mình.

- Muốn tôi xoa bóp cho không, Nhỏ? - Gerwin hỏi.

- Hừ - Sarah lạnh lùng - Nhiêu đây có là gì so với cái mồm của anh chứ.

- Thôi nào. Tôi buồn, tôi khóc đấy.

- Thôi ngay cái kiểu đó đi.

Trong khi hai người họ đang nói chuyện thì Sophie và Korda bên này đang lặng lẽ nghịch thanh trường kiếm. Cầm lấy thanh hai tay, Sophie ra sức vặn phần đầu cán. Dù có cố đến mấy thì vẫn không có gì thay đổi, cô buông ra, ngón tay như sắp rã rời.

- Tôi nhớ là cái này tháo ra được - Sophie nói nhỏ.

Cầm lấy thanh kiếm trên tay cô gái, Korda đưa tay lên, nắm chặt. Rẹt một cái, đầu cán kiếm trở nên lỏng lẻo, anh xoay xoay thêm vài vòng nữa và làm nó tách rời khỏi tay cầm. Korda đưa đầu cán tròn ấy cho Sophie xem.

- Ám khí đấy - anh ta nói.

Sophie gật gù, hiểu ý.