Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tiếng Gọi Phiêu Lưu

Chương 9: Chuyện Không Ngờ




Chương 9: Chuyện Không Ngờ

Horn, một vùng núi nằm phía tây của Narwhal. Với địa hình gập ghềnh sỏi đá, địa y và cây bụi trải dọc khắp các sườn dốc, vùng núi này là nơi sinh sống của bộ tộc Hắc Tiên hơn nghìn năm nay. Sau những cuộc chinh phạt, nơi đây đã trở thành một phần lãnh thổ của Narwhal. Kể từ khi con người đặt chân đến, đời sống cư dân vùng cao hoàn toàn thay đổi. Từ một chủng tộc cao quý, giờ đây họ phải chịu quy phục trước loài người. Có người chấp nhận, có người mặc cho số phận đưa đẩy và cũng có người quyết tâm phải giành lại những gì đã mất.

...

Cửa gỗ mở toang hai cánh, ánh sáng từ bên ngoài ập vào, lóa cả mắt như đang gột rửa tâm hồn u tối của mình. Nhưng nó chẳng đến từ nơi mà người ta gọi là thiên đường, nơi có đôi bàn tay ấm áp của Thánh nữ đang giang rộng chào đón. Bên ngoài là hàng chục vóc dáng cao to, da nâu, quần áo sẫm tím đang chờ sẵn. Trái phải trước sau, trên tay mỗi người đều đang cầm hỏa khí, ai ai cũng dùng cặp mắt lấp lánh như đá quý mà chiếu từng tia khinh bỉ vào mình, trông như đang nhìn một kẻ tội đồ vậy.

Sợi dây thừng đang cột chặt hai cổ tay, tấm lưng đang hứng chịu từng nhịp đốc thúc mạnh bạo, bản thân dù biết rõ mình không có tội tình gì nhưng vẫn phải lê chân đến cái cũi sắt ngoài cổng rào kia. Có bào chữa thế nào thì kết quả vẫn sẽ không thay đổi vì hôm nay là ngày trỗi dậy của một bộ tộc mạnh mẽ nhất...

Họ đem cơ thể mảnh mai và yếu đuối này ném vào lồng giam, vải lụa trắng và khăn trùm đầu giờ đây chẳng là gì. Điện thờ đã xa khỏi tầm mắt, người của Hắc Tiên đang thẳng tay ném những viên đá đỏ thẫm kì lạ vào trong. Từng cửa sổ vỡ tung, từng mảnh kính rơi loảng xoảng, âm thanh tựa như dao cứa từng nhát vào tim mình.

Nghe thoáng đâu đó, có người nói rằng:

- Cho nổ đi!

Một điều chẳng lành...

- Không!



Ầm!

Cả điện thờ r·úng đ·ộng. Bức tường bỗng chốc hóa thành gạch vụn. Tòa tháp ở giữa đổ ập xuống. Quả chuông vang to lên một tiếng cuối cùng khi chạm đất. Nơi kết nối mọi người với Đấng tối cao đã không còn nữa.

Tay nắm chặt lấy song sắt, miệng gào lên dữ dội, âm thanh đứt quãng, lúc thì ngắn lúc thì dài, đau khổ đến cùng cực. Không chịu được tiếng ồn, người thanh niên tai nhọn, da sẫm màu đứng bên cạnh bèn dùng bán súng gỗ thụi một phát vào mặt. Chiếc cũi nơi bản thân ngã xuống rời khỏi mặt đất, hướng lên cao và rơi vào một khoang xe chở hàng.

Không rõ là chúng định đưa mình đi đâu, hai tên ngồi phía trước thì im lặng không nói gì. Kẻ đang cầm một khẩu súng ngắn, đôi mắt như hồng ngọc chỉ lườm qua một cái rồi quay về phía con đường. Tên còn lại đang giữ dây cương, tay ung dung quật mạnh vào lưng con lục điểu xám.

Đường phố giờ đây đầy rẫy xác xe hàng, cách vài thước là có một chiếc vỡ vụn không thì cũng b·ốc c·háy. Khắp mọi ngóc ngách, đâu đâu cũng hiện hữu những đôi chân gấp rút của các chiến binh Hắc Tiên. Vị tư tế đây dù đã cố gắng đưa bộ tộc này bước vào một kỷ nguyên thịnh vượng mới nhưng kết quả lại là khung cảnh hỗn loạn này.

Rẽ trái theo chân một nhóm kỵ binh, từng ngôi nhà dọc hai bên lề đã đổ sập, cửa toang toác. Gặp dân thường, họ lao vào đ·ánh đ·ập, trấn áp. Thấy tu sĩ, chúng bắn g·iết không thương tiếc. Vải xanh kia nhuộm đỏ máu tươi, lụa trắng này ướt đẫm nước mắt.

Sứ mệnh của mình là dẫn dắt họ về với Thánh nữ vĩ đại, nhưng họ xem đó là lời bao biện cho hành vi xâm lược. Những lời răn dạy của người chẳng khác gì chính sách nô dịch, là sự áp bức nhằm mục đích trục lợi cho bản thân. Âm thầm sinh ra chế độ nô lệ và họ nhất quyết không trở thành nô lệ.

Vừa lăn bánh vào con đường lớn, hàng loạt tiếng súng nổ lên, từng người một rơi xuống dưới vực thẳm. Không phân biệt trắng đen, hễ trong lòng có người thì sẽ bị c·hôn v·ùi cùng những lời răn ấy.

Nhưng đây không phải là nơi kết thúc của mình, con lục điểu vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Cái c·hết dành cho một Đại tư tế đây có vẻ còn kinh khủng hơn thế này nhiều. Chúng có ở khắp mọi nơi, nghĩ đến chuyện trốn thoát cũng chỉ khiến bản thân càng thêm tuyệt vọng.



Quyết tâm của họ không hề thấp, sức mạnh của họ đã được ghi chép từ mấy trăm năm qua, sợ hãi loài người là chuyện không bao giờ. Họ sẽ trỗi dậy mạnh mẽ như một quốc gia, đưa người dân mình ra khỏi vòng tay của Thánh nữ. Một sứ mệnh cao cả, một bộ tộc vĩ đại, cuộc chiến giành độc lập đã bắt đầu.

Hàng trăm chiến binh của Hắc Tiên đang chờ sẵn tại một cánh cổng đá. Đứng trước lối đi dẫn vào quảng trường thành phố, họ nổ súng chỉ thiên, vẻ mặt ai cũng đều tươi vui và phấn khởi như đang ăn mừng. Về việc đó, nghĩ cũng đúng, q·uân đ·ội họ mạnh mẽ thì chính nghĩa của họ là đúng đắn, sứ mệnh ấy chỉ còn cách một con đường nữa thôi.

Xe hàng dừng lại, tên có đôi mắt như hồng ngọc kia cầm chiếc chìa khóa, bước đến mở cũi sắt. Hắn nắm lấy bờ vai lụa trắng kéo ra ngoài, chẳng nhẹ nhàng một chút nào, còn đẩy luôn cơ thể yếu đuối này ngã xuống mặt đường đá. Một tên Hắc Tiên khác bước đến, hắn chậm rãi đưa mắt chiêm ngưỡng từng đường nét đau đớn của kẻ nằm bên dưới rồi nhấc chân giậm một phát mạnh lên khuôn mặt này.

...

...

...

Tỉnh dậy trong cơn choáng váng, mọi thứ xung quanh mờ mờ, ảo ảo. Cái cơ thể mềm yếu này vẫn đang lê bước đi. Lúc nãy còn đang ở cổng quảng trường thì có lẽ nơi tối om bây giờ đây là con đường hầm dẫn đến bãi sân rộng rãi đó.

Hai tên Hắc Tiên bên cạnh đang khoác tay mình mà kéo đi, chẳng cho nghỉ một giây phút nào. Lướt qua từng trụ đá, chớp mắt vài cái thì ánh mặt trời đã rực sáng ở ngay phía trước, thấp thoáng bên ngoài đó có một bóng hình màu đỏ tươi.

Ra khỏi hầm, tiếng hô hào mạnh mẽ và hùng hồn truyền vang bên tai. Trên dưới trái phải, to nhỏ gần xa, âm thanh khiến tâm trí gần như bấn loạn. Sức cùng lực kiệt, tứ chi hoàn toàn buông lỏng mặc cho chúng nắm tóc kéo khuôn mặt này ngước lên.



Áo choàng trùm qua đầu, băng vải trắng quấn kín cả khuôn mặt chỉ chừa lại một con mắt và cái miệng đang nhếch lên. Người này không rõ là ai mà lại hất đầu về khoảng sân giữa như đang ra hiệu. Không một lời phản đối, hai người Hắc Tiên bên cạnh tiếp tục kéo vị tư tế hướng ra chỗ đó.

Trước sự mạnh bạo của những đôi tay sẫm màu, đôi chân này đành phải ngoan ngoãn quỳ xuống. Người phụ nữ kia thì vẫn ung dung đứng nhìn, rõ ràng là nhân loại nhưng không có một ai ở đây đá động gì đến.

Cô ta xòe rộng bàn tay hướng về người tư tế. Vòng hoa văn ma ngữ màu lục rực sáng. Khắp cơ thể này như đang có những luồng khí cuộn quanh, chúng cọ vào da tạo cảm giác rùng mình, khó tả.

Soạt!

Áo lụa trắng trên người bung toạc thành trăm mảnh nhỏ, cả quảng trường gào lên dữ dội. Giọng cười chế giễu, tiếng hô hùng hồn, hàng ngàn ánh mắt đang đổ dồn vào vị tư tế trần trụi ở giữa sân. Để một người phụ nữ phải chịu cảnh này, cô ấy chẳng thể nào ngóc đầu lên nổi. Trong khi đó, ả đàn bà kia lại đang bình thản trước một người của tộc Hắc Tiên. Mái tóc bạc, áo nâu đỏ, đôi mắt hồng ngọc, đó không ai khác chính là Athena Rubin, người đã lãnh đạo cuộc nổi dậy này.

Người phụ nữ mặc áo choàng đỏ quấn băng kín người cầm một lọ thủy tinh nhỏ đưa cho Athena. Chẳng hề do dự, cô ta cầm lấy nó rồi nhanh chân bước đến gần nữ tư tế.

Mở nắp lọ, một mùi thơm tràn vào khoang mũi. Thứ chất lỏng trong suốt màu vàng nhạt trên tay Athena rưới từ từ lên người. Từng giọt tinh dầu lăn xuống khắp cơ thể.

Quảng trường lại lần nữa dậy sóng, cái thứ bốc lên mạnh mẽ này như thức tỉnh một cái gì đó đang ngủ say trong người họ, cả chấn song sắt đồ sộ ở cạnh bờ tường cũng phải rung lắc dữ dội.

Vóc dáng gần gấp đôi người trưởng thành, da tái xanh, răng nanh mọc ngược, bên trong đó chẳng phải là Chằn Tinh sao?

- Đây là cách nó bắt đầu - Athena trầm giọng.

Cô ta rút trường kiếm và xoay người. Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng, tay chân liền rung lên bần bật. Bước chân Athena đang đánh từng nhịp trống vào ngực, càng đến gần chuồng giam càng khiến hơi thở trở nên khó khăn. Khoảnh khắc cô ta vung kiếm chặt đứt ổ khóa là lúc cơ thể này c·hết lặng.

Như được tháo bỏ xiềng xích, con thú hoang bật tung cánh cửa mà xông thẳng ra ngoài, nó lao đến rồi nhảy bổ vào người tư tế...