Hàn Lịch... Hàn Lịch....
Khả Ái cố gắng đỡ cậu ấy dựa vào thân cây, sau đó lấy chai nước suối rót vào miệng của Hàn Lịch, cô cẩn thận kiểm tra toàn thân cậu ấy thì phát hiện ngoài những vết trầy xước ngoài da và quần áo thì ở cánh tay bị đá cắt khá sâu, máu vẫn còn chảy không ngừng, Khả Ái đổ nước sạch lên vết thương, cô xé một gốc áo của mình rồi băng lại cho cậu ấy, còn lại ít nước cô rót vào miệng cho Hàn Lịch, Khả Ái định lấy điện thoại gọi cứu hộ nhưng khi nãy ngã đã rơi khi nào không biết, và điện thoại Hàn Lịch cũng cùng chung số phận, nếu để cậu ta ở lại một mình để đi gọi cứu viện cả đi và về cũng mất phải hơn 1 giờ, sau một lúc suy nghĩ bằng tiểu não của bản thân Khả Ái cố gắng đỡ Hàn Lịch lên vai, cô cởi áo khoác ngoài xé ra làm thành 1 sợi dây để cột chặc cậu ấy vào người cô.
Khả Ái cố gắng di chuyển cẩn thận từng bước chân, nếu lỡ ngã xuống thì cô không chắc lần này có còn được may mắn nữa hay không! Đến khi Khả Ái đưa được Hàn Lịch xuống được đường lớn thì cô cũng gục ngã, Tuấn Vỹ là người phát hiện ra bọn họ đầu tiên, anh chạy thật nhanh đến đỡ Hàn Lịch khỏi người Khả Ái, sau đó cho người đưa hai người đến bệnh viện trên đảo.
Khi Hàn Lịch tỉnh lại người anh tìm đầu tiên là Khả Ái, anh chạy sang phòng cô nhìn người nằm trên giường xác định cô không sao anh mới thả lỏng, Lê Dinh đi bên ngoài vào vừa hay gặp ngay cảnh này không khỏi khó chịu, cô nói:
- Sao anh không lo cho bản thân mà còn chạy sang đây làm gì! Ông nội Hàn mới điện hỏi thăm anh, em đã nói anh chưa tỉnh.
- Tôi biết rồi, cám ơn cô! Tuấn Vỹ khi nào Khả Ái tỉnh?
Tuấn Vỹ nhìn Hàn Lịch cười nói:
- Cô ấy chủ là cõng cậu xuống núi mệt quá ngất đi mà thôi!
Nghe thằng bạn nói Khả Ái cõng cậu ấy từ trên đồi xuống, anh vừa thương vừa xót, cô có thể để lại anh lại rồi đi gọi mọi người, nhưng không cô chọn cõng anh xuống đồi, với thân hình nhỏ bé như cô mà để cõng một người như anh đây đi đường thẳng còn vất vã huống chi là đường đồi, một dòng nước ấm chảy qua trong lòng, anh cho người dọn đồ qua bên phòng này nằm cùng với Khả Ái mặc cho Tuấn Vỹ ngăn cản, anh cười nói:
- Tôi ở đây tiện chăm sóc cho cô ấy!
Tuấn Vỹ lắc đầu cười khổ, rồi xoay người rời đi. Khả Ái tỉnh lại là buổi chiều, cả người ê ẩm, tay chân gần như không nhấc lên nổi, gương mặt Hàn Lịch như màn hình phẳng cỡ rộng phòng trước mặt cô, anh cười nói:
- Em tỉnh rồi, uống cái này đi!
Cô cầm lấy ly nước nhưng hai tay cứ run run liên tục, Hàn Lịch không nói liền cầm ly nước đưa lên miệng giúp cô uống, Khả Ái xém sặc nước mấy lần, cô như muốn nói gì đó lại đành nuốc xuống vừa thấy Tuấn Vỹ đi vào, cô như vớ được phao cứu sinh cô nói:
- Cậu Vỹ, tôi đã khỏe hơn nhiều rồi, có thể xuất viện được chưa cậu?
Còn chưa nhận được câu trả lời thì, Hàn Lịch đã lên tiếng dập tắt ý định của cô:
- Em nghĩ mình đã khỏe chưa?
- A...A...
Cô đưa mắt cầu cứu nhìn sang Tuấn Vỹ, vừa hay Lê Dinh cũng đi vào, cô ấy lên tiếng phá vỡ không khí ngột ngạt đang diễn ra trong phòng:
- Anh Hàn Lịch, em có hầm chút sâm, anh uống nhanh cho chóng khỏe!
- Cám ơn em nhiều để lên bàn đi, Alex cũng đang trên đường đem canh đến cho bọn anh!
Vừa dứt lời, Alex cũng đẩy cửa đi vào trên tay còn cầm hay túi lớn, Hàn Lịch cũng không khó khăn gì mà tiễn hết mấy người làm kỳ đà về hết.
Cậu ta rót ra một chén lớn đem đến ngồi cạnh Khả Ái, anh cũng tận tình mà múc từng muỗng đưa đến cho cô, Khả Ái vừa ngại vừa khó xử, cô vội bưng cả chén lên uống một hơi cạn sạch, cô nói:
- Tôi uống hết rồi, có chút buồn ngủ cậu...cậu... về lại giường đi!
- Không, tôi đợi em ngủ rồi tôi mới yên tâm!
Khả Ái lắc đầu, rồi vươn tay sờ tráng Hàn Lịch, rồi đưa tay sờ tráng cô, nhẹ nhàng nói:
- Cậu không sốt, hay là té xuống hỏng chỗ nào rồi?
Hàn Lịch nắm lấy tay cô, đưa lên ngực mình, nở một nụ cười câu hồn đoạt phách nói:
- Em cảm nhận tim tôi đang đập vì em!
- Ôi mẹ ơi! Té hỏng chỗ nào rồi! Khổ quá, để tôi đi gọi cậu Tuấn Vỹ vào kiểm tra lại cho cậu!
Khả Ái định bước xuống giường nhưng Hàn Lịch đã nhanh chóng đem cả người cô ôm vào lòng, giọng anh trầm ấm khó tả:
- Nếu em khỏe thì chúng ta trở về khu nghĩ dưỡng!
Khả Ái hơi bất ngờ với hành động của Hàn Lịch, đang định phản ứng lại nhưng sợ làm động vết thương của cậu ta, cô nói:
- Tôi nghĩ cậu đã hiểu lầm gì đó ở đây? Tôi và cậu là quan hệ chủ tớ ngoài ra không có gì nữa cả, cậu hiểu không?
- Từ từ chúng ta sẽ bồi dưỡng! Tôi biết em cũng thích tôi! Và quan trọng là tôi thích em là đủ rồi.
- Khoan, khoan... cậu để từ từ tôi tiêu hóa cái nội dung cậu vừa nói.