Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm

Chương 94




Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm

Tác giả: Tố Tây

Edit: Mia

Chương: 94

_________

Nhưng khi Cố Thanh Hà nhìn thấy thang máy tới tầng sáu, thay vì ra ngoài thì cô lại lên tầng thượng.

Cô mở cửa sân thượng, đây là góc yên tĩnh nhất, mỗi khi căng thẳng cô sẽ đến đây hóng gió.

Cô không nhớ lần cuối cùng mình lên đây là khi nào, nhớ không nổi, lâu lắm rồi cũng không căng thẳng.

Cô lục túi, thôi đi, cô quên mang theo thuốc lá.

Cô cứ bật tắt, bật tắt cái bật lửa của mình.

Vẫn nhớ lần đầu gặp Ngôn Trăn, còn lạnh lùng nhắc người ta "bệnh viện cấm hút thuốc", vẻ hoảng hốt của Ngôn Trăn còn sâu trong ký ức.

Cô lấy điện thoại ra xem tin tức, đúng như người đại diện nói, Ngôn Trăn đang nằm top hot search, bê bối tràn ngập cùng ngôn từ bắt mắt. Ngôn Trăn rõ là người thiện lương, là người cô yêu quý nhất trong lòng nhưng lại bị người người buộc tội, nhà nhà xúc phạm như thể nàng tội ác tày trời.

Giả Chiêu Dũng nói đúng, ngôn luận thực sự đáng sợ, quá đáng sợ.

Cô bấm vào tin nhắn của Ngôn Trăn, không biết giờ này nàng đang làm gì, nhưng cô có thể đoán được có người theo dõi nơi ở của mình. Thế nên cô muốn tối nay Ngôn Trăn đừng về, cô phải đi tìm hiểu.

Cô không thể để Ngôn Trăn gặp rắc rối vì sơ suất nhỏ của mình, vì vậy cô cần tách khỏi Ngôn Trăn một thời gian, dù chỉ một đêm thì ít nhất cũng không thể gặp nhau, không thể để người ta chụp được nữa. Bây giờ có thể Ngôn Trăn đang lo việc ảnh chụp của hai người.

Cố Thanh Hà quyết định sau đó gọi điện thoại cho Ngôn Trăn.

"Ngôn Trăn."

"Tiểu Cố."

"Tối nay đừng về."

"Tại sao...? Ngôn Trăn cầm điện thoại, giọng nàng có chút run rẩy, nàng đã ngồi ở phòng nghỉ hồi lâu.

Khi nhìn đến cuộc gọi của Cố Thanh Hà, nàng như đứa trẻ bị ăn hiếp nhìn thấy báu vật của mình, nàng không thể bình tĩnh lại nổi, nàng muốn Cố Thanh Hà có thể đến an ủi mình hay gì đó, tóm lại là sao không được nhưng không phải bảo nàng đừng về. Lời này của đối phương làm nàng hoảng sợ, "Tiểu Cố, cậu thấy hết rồi sao? Cậu thấy hết rồi đúng không? Có ai tìm đến cậu sao?"

Cố Thanh Hà hơi dừng lại, chậm rãi nói chuyện: "Không sao, tôi sợ ngôn luận thôi, tôi không muốn cậu xảy ra chuyện gì nên chúng ta tạm thời tách ra đi, chúng ta khoan hãy gặp nhau, Ngôn Trăn."

"Sợ", sợ ở đây là cô sợ mình liên luỵ Ngôn Trăn, sợ nàng rắc rối chứ cô chẳng sợ mình bị gì, cho dù xuống địa ngục cũng không.

"Tách? Chia?"

Trái tim lo lắng của Ngôn Trăn đã tan vỡ vì lời này của Cố Thanh Hà. Nàng nghĩ tin tức đã truyền ra, ảnh hưởng đến cô. Cố Thanh Hà là người thích yên tĩnh, không muốn ai quấy rầy cô. Chắc chắn có ai nói gì với cô, nói thân phận của nàng làm ảnh hưởng đến sinh hoạt của Tiểu Cố.

Cô muốn bỏ rơi nàng đúng không...?

"Tiểu Cố, cậu biết không, tin tức đều là tin này nói tin kia như thế, tôi sẽ giải quyết, cậu tin tôi, đừng lo có được không?" Ngôn Trăn cố gắng nói chuyện bình thường, không run không rẩy, nước mắt nàng đang rơi xuống từng giọt. Nàng cảm thấy mình không xứng với Cố Thanh Hà, vất vả mới ở bên nhau nhưng nếu vì thân phận của bản thân khiến cô rời xa nàng thì nàng không cần nữa. Nàng không làm minh tinh gì đó nữa.

Nhưng Cố Thanh Hà không nghe được sự khác thường của Ngôn Trăn thì lại bị Doãn Minh Hàn gọi vào phòng mổ, đây là cuộc phẫu thuật tim khẩn cấp, vốn dĩ chủ nhiệm Hầu sẽ mổ chính nhưng bây giờ xảy ra chuyện gấp cần người hỗ trợ, tính mạng bệnh nhân đang gặp nguy hiểm và chỉ có cô mới có năng lực.

Trường hợp quá khẩn cấp, cô buộc phải tắt máy rồi vào phòng mổ, điện thoại của cô đang đặt trên bàn.

Ngôn Trăn nghe mấy tiếng bíp bíp bíp cúp máy thì hoang mang, nàng mở to hai mắt, vội gọi lại cho đối phương nhưng bên kia tắt máy.

Ngôn Trăn ngơ ngác, nước mắt trào ra, từng giọt từng giọt rơi xuống.

Trong nháy mắt, Ngôn Trăn thấy thế giới sụp đổ rồi, nàng mờ mịt, hụt hẫng, hoang mang.

Lời của Cố Thanh Hà còn văng vẳng bên tai, cô muốn tách ra, vì nàng, vì nàng làm cô lâm vào tai tiếng, cô cũng chẳng cho nàng cơ hội giải thích liền tắt ngang. Tại sao? Cuối cùng là tại sao? Ai đã nói gì với cô? Ai đã nói?

Nàng bị bỏ rơi.

...Không cần nữa đúng không?

Ngôn Trăn nắm chặt điện thoại, nàng cúi đầu thấp xuống. Nàng có thể đối mặt với mọi ác ngôn, ác ngữ trên đời nhưng chỉ duy nhất Cố Thanh Hà là không. Chỉ cần đối phương nói nặng một câu nàng cũng thấy mình bị chia năm xẻ bảy, bị xé đến tan nát.

Đàm Hằng cùng chị Tiêu đang thắc mắc sao Ngôn Trăn ngồi trong phòng nghỉ lâu như vậy vẫn chưa ra, sợ Ngôn Trăn có chuyện nên gõ cửa đi vào. Sau đó họ thấy khuôn mặt Ngôn Trăn tiều tuỵ dính đầy nước mắt mà màn hình điện thoại cũng lấm lem.

"Tiểu Trăn, trời đất ơi, em sao thế này!?" Chị Tiêu vội chạy qua kéo Ngôn Trăn rồi lấy khăn giấy lau mặt nàng.

Đàm Hằng cũng đóng cửa lại tránh cho người ngoài nhìn thấy.

Đây là thời gian nhạy cảm, Ngôn Trăn không thể bị người ta chụp ảnh được.

Ngôn Trăn nhìn chị Tiêu bằng đôi mắt đỏ hoe rồi run rẩy: "Chị Tiếu, em phải làm sao bây giờ? Cậu ấy muốn tách ra khỏi em, cậu ấy không muốn gặp em, cậu ấy không cần em nữa sao...? Cậu ấy không thèm nhấc máy nữa, em làm sai ở đâu, em làm sai ở đâu rồi? Sao lại như thế này..."

Chị Tiếu nghe Ngôn Trăn nói mà cảm xúc lẫn lộn, cũng không biết phải an ủi nàng thế nào đây. Ngôn Trăn rất chân thành với tình cảm này, nhưng mấy tin kia bị lộ, lòng người cũng khó đoán, nếu bác sĩ Cố lùi bước thì cũng là chuyện dễ hiểu. Đời mà, một ngụm nước bọt cũng giết chết được một con người.

Nhưng đối với Tiểu Trăn thì thực sự quá khổ.

"Bác sĩ Cố nói thế nào?" Chị Tiêu hỏi.

Ngôn Trăn chỉ lắc đầu, nước mắt vẫn rơi, nàng cứ dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt.

Giờ đây nàng chỉ nhớ đến giọng nói lãnh đạm của Cố Thanh Hà cùng với câu bảo tối nay nàng đừng về. Hơn nữa là nàng, từ đầu là nàng đuổi theo Cố Thanh Hà không buông, nàng cứ quấn lấy cô, Tiểu Cố sao hiểu cái gì là tình yêu đây? Chắc chỉ vì có nàng bên cạnh nên mới cảm động, thậm chí cũng chả có tí cảm động nào.

Vậy nên mới muốn tách ra khỏi nàng, thậm chí điện thoại cũng chẳng thèm nghe.

"Sếp ơi, em nghĩ bác sĩ Cố có lý do mà. Chị ấy yêu chị như vậy, nói chuyện qua điện thoại cũng không rõ ràng được." Đàm Hằng đứng bên cạnh nhìn Ngôn Trăn sụp đổ mà đau lòng không thôi. Nhưng cậu không nghĩ bác sĩ Cố tuyệt tình, vô tâm gì đó đâu, rõ ràng lúc nào bác sĩ Cố cũng lo lắng cho Ngôn Trăn, để nàng ở trong lòng.

Nhưng Ngôn Trăn quá tự ti với tình cảm.

Nghĩ mọi chuyện theo hướng tệ nhất.

Ngôn Trăn ngây ngờ một lúc, sau đó bỗng đứng lên, lau nước mắt rồi cầm lấy chìa khoá xe trong tay Đàm Hằng, "Chị phải về."

"Tiểu Trăn?"

"Nói với công ty tạm thời không qua, tôi phải về, tôi muốn tìm cậu ấy nói chuyện." Con ngươi bi thương của Ngôn Trăn nhìn qua Đàm Hằng cùng chị Tiêu. Nàng mang kính râm rồi đi, dưới sự trợ giúp của anh Lãng tránh đi mấy phóng viên ở phim trường, mở cửa xe Đàm Hằng, lái về ngôi nhà cách 40km, ngôi nhà từng là của nàng và Cố Thanh Hà.

***

"Dấu hiệu thể chất đã trở lại bình thường"

Trong phòng phẫu thuật, không khí căng thẳng vẫn bao trùm. Bệnh nhân được đưa đến là chiến sĩ vũ trang bị bắn nhiều phát, khi đưa đến đã ở trong tìm trạng hôn mê, niêm mạc tim bị tổn thương. Viên đạn chỉ cách mép tim vài milimet, bây giờ phòng cấp cứu đang chật kín người nên trực tiếp chuyển thẳng đến chỗ chủ nhiệm Hầu, không thể trì hoãn dù chỉ một giây.

Quan trọng hơn là nhiều cơ quan truyền thông đang đợi tin tức của vị này, áp lực càng thêm nặng nề.

Trạng thái Cố Thanh Hà không tốt, trán cô toàn mồ hôi lạnh. Tuy nhiên cô vẫn tập trung mở vết thương của bệnh nhân giúp chủ nhiệm Hầu.

Cô bị gọi đến quá gấp, mấy lời cùng Ngôn Trăn còn đang dang dở, cô chỉ mang máng nhớ cảm xúc của Ngôn Trăn không ổn định lắm, cô biết Ngôn Trăn hiểu lầm rồi. Giờ đây cô cảm giác cả tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, cô lo Ngôn Trăn xảy ra chuyện.

Giang Nhiễm - trợ lý thứ hai thỉnh thoảng lại lau mồ hôi trên trán Cố Thanh Hà. Cô ấy có thể cảm nhận được bác sĩ Cố khác thường, trạng thái không tốt.

"Thanh Hà xuống trước đi." Chủ nhiệm Hầu thấy sắc mặt tái nhợt của Cố Thanh Hà, từ lúc bước vào phòng phẫu thuật kia đã như vậy, chủ nhiệm Hầu cảm thấy đối phương bất an trong lòng nếu không cô cũng sẽ không lo âu đến thế.

Kể cả sắc mặt không có biểu cảm.

Cố Thanh Hà tạm dừng, sau đó rút kẹp cầm máu ra, "Xin lỗi, ảnh hưởng đến mọi người."

"Chỉ cần bệnh nhân trở lại bình thường là được, Hoà Miêu sẽ khâu vết thương, em về trước đi." Hầu Tĩnh bảo Cố Thanh Hà có thể trở về, đối phương đã lấy ra ba viên đạn cùng với mảnh đạn cắm sâu trong cơ thể bệnh nhân.

Nhưng tâm lý Cố Thanh Hà đang bên bờ vực sụp đổ, Hầu Cảnh liếc ngang là biết đối phương có vấn đề. Chủ nhiệm Hầu không thể để Cố Thanh Hà tiếp tục trong tình trạng này, dù sao bên ngoài có nhiều người quan sát, không thể xảy ra sai sót.

"Chủ nhiệm, em..."

"Em ra ngoài thông báo cho người nhà rồi đi về đi."

"Cảm ơn."

Cố Thanh Hà xuống bàn mổ, mở cửa phòng phẫu thuật. Đúng thật là bên ngoài có quá nhiều người, không chỉ riêng người nhà bệnh nhân mà còn có phóng viên muốn nhận tin sớm nhất.

Vừa bước ra ngoài Cố Thanh Hà đã bị người vây quanh hỏi thăm tình trạng bệnh nhân. Có người còn cầm micro chĩa thẳng vào cô, vì Viện trưởng quy định không được quay chụp ở bệnh viện mới không có người cầm camera nhắm ngay cô.

Trong lúc nhất thời, Cố Thanh Hà cảm thấy mình như trúng đạn, giờ đây cô có thể cảm nhận được việc Ngôn Trăn bị phóng viên quay quanh, truy đuổi, chặn đường là như nào. Những người đó sẽ cản Ngôn Trăn lại, hỏi nàng những câu xảo quyệt, sắc bén nhất.

Ngôn Trăn của cô.

Người yêu duy nhất của cô.

Cố Thanh Hà đẩy mấy cái phòng viên làm cô thở không nổi ra, trình bày ngắn gọn: "Ba viên đạn cùng mảnh đạn vỡ được lấy ra thành công. Bệnh nhân khôi phục ý thức, tình trạng ổn định."

"Bác là bác sĩ mổ chính sao?" Một phóng viên hỏi cô, người đó không tin cô trẻ như vậy lại có thể tham gia được ca phẫu thuật phức tạp.

Cố Thanh Hà lạnh giọng: "Không, mổ chính là chủ nhiệm Hầu của bệnh viện."

"Vậy, ba viên đạn kia là do bác lấy ra sao? Vị trí cụ thể là gì? Chúng tôi cần biết tình trạng của bệnh nhân, mọi người đều..." Một phóng viên khác chạy đua với thời gian để hỏi vấn đề quan trọng.

Nhưng Cố Thanh Hà ngưng trả lời, cô đẩy đám người sang một bên, trong sự hoang mang của đám đông mà bước ra khỏi khu vực phòng phẫu thuật. Cô không rảnh, không muốn lãng phí thời gian ở đây, cô phải đi tìm Ngôn Trăn mới an tâm. Bây giờ cô đã cảm nhận sâu sắc việc Ngôn Trăn chịu áp lực từ bên ngoài lớn đến mức nào.

Quyết định của cô sai rồi, họ không thể tách nhau được, một giây cũng không. Ngôn Trăn cần cô, cô cũng cần Ngôn Trăn.

Cô bỏ mũ giải phẫu, vội quay lại văn phòng, không để ý mấy ánh mắt kinh ngạc trong khoa mà đi tìm điện thoại của mình.

Chết tiệt, điện thoại cô lại tắt.

Cô vội vàng mở máy, sau đó là hàng loạt cuộc gọi nhỡ. Cô vừa cau mày vừa mặc quần áo vừa bấm số, cảm giác bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt.

"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, vui lòng gọi lại sau..."

"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, vui lòng gọi lại sau..."

"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, vui lòng gọi lại sau..."

...

Điện thoại Ngôn Trăn không liên lạc được, gọi hơn chục lần đều như vậy. Cố Thanh Hà nắm chặt vô lăng, đáy lòng dâng lên một cảm giác sợ hãi cực lớn, sợ hãi lướt qua toàn thân cô. Cô nhớ đến đêm mùa đông giá rét kia, vẫn là cảm giác này, cảm giác lạnh lẽo, đau đớn của sự ly biệt rành rành trong tâm trí, toàn thân cô vô thức run lên.

Cô gọi cho Đàm Hằng nhưng tin tức nhận lại là Ngôn Trăn lái xe về hai tiếng trước, nói rằng nàng đi tìm cô.

Chị Ngôn Trăn khóc, chị khóc nhiều lắm, chị ấy vừa khóc vừa nói sẽ đi tìm chị.

Lời nói vang vọng bên tai, lời Đàm Hằng khiến tim cô tan nát. Tâm lý cô suy sụp đến nguy kịch, cô giơ tay tát thật mạnh vào mặt mình.