Chương 11: Sự căng thẳng của Crawandor 2
"Công tước cho gọi tôi với Lina là để hỏi về tình trạng của tiểu công tước ạ?"
"Không sai."
Một tông giọng đanh thép, lạnh lùng đáp lại Ludwild ở trong căn phòng làm việc với tông màu trắng vàng. Chủ nhân của nó chính là công tước Valencia trong bộ vest màu đen, ngồi ở chiếc ghế mạ vàng đằng sau bàn làm việc chất chồng những tờ văn kiện như núi. Bên cạnh ông ấy còn có phu nhân Lena, người đang pha một ấm hồng trà bằng những cánh hoa hồng.
"Cậu chủ vẫn còn b·ất t·ỉnh ạ." Lina ở bên cạnh Ludwild bước lên trên hai bước, đứng trước bàn làm việc rồi cúi đầu tạ lỗi với vợ chồng công tước Valencia "Tôi xin lỗi ạ. Là do tôi với Ludwild chủ quan nên cậu chủ mới phải dùng đến cấm thuật. Tôi xin chấp nhận mọi h·ình p·hạt ạ."
"Không, ngươi không cần xin lỗi ta đâu Lina. Là do Audrey tự làm tự chịu thôi." Rupert thở dài một hơi rồi khoanh tay, lia mắt sang phía Ludwild đang đứng nghiêm chỉnh với hai bàn tay chắp lại ở sau hông "Còn ngươi cũng đừng tỏ ra yếu đuối như vậy nữa. Ludwild, ngươi nên nhớ bản thân là một hiệp sĩ của gia tộc Valencia."
"... Vâng."
"Tạm thời các ngươi cứ ở bên cạnh Audrey, chăm sóc thằng bé giúp ta." Rupert búng tay một phát, sau đó cánh cửa của thư phòng cũng từ từ mở ra "Có việc gì ta sẽ gọi sau, còn giờ thì các ngươi trở về làm việc đi."
Ludwild và Lina cúi đầu tỏ ý đã hiểu, quay người ra phía sau và cất bước rời khỏi thư phòng. Khi bóng hình của hai người họ biến mất trong tầm mắt của Rupert thì cánh cửa cũng khép lại cái cạch.
"Em xin lỗi, là tại em nên Audrey mới gặp chuyện."
Phu nhân Lena nắm lấy bàn tay của Rupert với biểu cảm tựa như tự trách, thế nhưng ông ấy chỉ cười khổ rồi lắc đầu cái nhẹ.
"Nàng không có lỗi trong chuyện này đâu Lena, là do bọn sát thủ hành động sớm hơn những gì chúng ta nghĩ rất nhiều thôi." Rupert vuốt phần tóc mái đen tuyền của mình ngược về phía sau, rồi tiếp đó từ từ thả người vào tấm đệm của lưng ghế "Đáng lẽ ta nên bàn bạc thêm với Henrich về chuyện để Rosetta và Alicia ở lại dinh thự."
"Là phe quý tộc t·ấn c·ông sao Rupert?"
"Đương nhiên là vậy rồi, mặc dù ta không biết là kẻ nào bên phe quý tộc gửi sát thủ đến."
Điên mất. Chuyện lần này khiến Rupert cảm thấy thật đau đầu nhức óc. Có vẻ thông tin về chuyện mà ông đã bàn bạc với công tước Clevenor đã bị lộ bởi đám mật thám của phe quý tộc. Chỉ có bị lộ thông tin thì lũ khốn đó mới có thể cử sát thủ đến lãnh địa Valencia sớm như vậy được. Là kẻ nào? Hai tên sát thủ mà đứa con trai Audrey của ông đã g·iết hoàn toàn không phải hạng xoàng, mà ngược lại bọn chúng còn là lũ t·ội p·hạm nguy hiểm bậc S - những tên quái vật vô cùng khó đối phó. Vậy mà vẫn có kẻ thuê được lũ khốn đó nhằm truy g·iết Alicia cho bằng được. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc thân phận của kẻ đấy không hề tầm thường.
Bây giờ cũng chẳng moi được tí thông tin nào. Nếu bọn sát thủ còn sống thì Rupert có thể moi thông tin bằng cách tra khảo, nhưng tiếc là bọn chúng đã bị Audrey g·iết mất rồi. Ăn trọn đòn Băng Vũ thì đến cả ông cũng không thể nào sống sót được chứ nói gì đến bọn sát thủ. Có vẻ vào lúc đấy, Audrey thật sự muốn g·iết bọn sát thủ bằng mọi giá.
"... Em nghĩ Audrey, thằng bé sắp giống như chàng khi xưa rồi." Phu nhân Lena rót một ly hồng trà từ cái ấm gốm màu trắng, đẩy nó đến chỗ của Rupert "Chàng biết mà, là Tisvalkiel."
"Ta biết. Nồng độ cuồng ái của thằng bé đã vượt ngưỡng rồi." Rupet cầm ly hồng trà lên tay và nhấp một ngụm, trầm ngâm nhìn vào mặt nước bằng đôi mắt vàng kim của mình "Thằng bé gặp được định mệnh của đời mình rồi, giống như ta đã gặp được nàng vậy."
Thật trớ trêu làm sao, định mệnh của con trai mình lại là con bé đấy. Định mệnh là một thứ mà con người ta không thể điều khiển theo ý mình được, nhất là trong tình yêu. Và đối với với những người đàn ông của gia tộc Valencia, định mệnh của cuộc đời họ chính là một cô gái - là một nửa còn lại trong mảnh ghép tình yêu, nhưng cũng đi kèm với một lời nguyền mang tên "Tisvalkiel."
Không ai trong gia tộc Valencia có thể thoát khỏi nó, kể cả Rupert, Audrey hay những gia chủ đời trước.
Rupert vừa nhâm nhi ly hồng trà, vừa liếc mắt nhìn sang vợ mình đang đứng bên cạnh sắp xếp văn kiện theo một cách thật từ tốn. Ông khẽ nở một cười, rồi lại tiếp tục ngắm nhìn bà ấy cho đến khi ly hồng trà cạn nước. Một lời nguyền khiến con người ta yêu điên cuồng định mệnh của đời mình, nhỉ? Đã bao năm trôi qua rồi, kể từ cái thời mà ông còn theo đuổi Lena điên cuồng vì lời nguyền. Bất chấp mọi thứ để có được Lena, làm biết bao chuyện bất dung với những người khác.
Ông yêu Lena một cách điên cuồng, làm mọi cách để có được bà ấy ở bênh cạnh mình. Nhẹ nhàng có, mạnh bạo có, từ tốn có, vội vàng cũng có. Cho đến bây giờ, khi lời nguyền đã kết thúc hơn chục năm rồi mà ông cứ tưởng như chỉ mới đây thôi vậy.
Tisvalkiel cũng giống như một vòng lặp vô tận vậy, vì nó sẽ tìm đến hết người này rồi đến người kia. Và bây giờ, lời nguyền ấy lại tìm đến đứa con trai của ông là Audrey.
"... Ta sẽ tìm cách kiềm chế Tisvalkiel của Audrey, nên là nàng không cần phải lo đâu."
"Em hiểu rồi, trăm sự nhờ chàng."
Rupert mỉm một nụ cười thật nhẹ trên khóe môi, còn bàn tay thì ấn vào cái nút tròn ở góc trên của mặt bàn. Một màn hình ma thuật xuất hiện sau cú ấn, và rồi dáng hình của một người đàn ông trung niên với mái tóc vàng óng xuất hiện bên trong màn ảnh.
"Hẳn là ngài cũng biết lý do vì sao ta lại gọi cho ngài rồi nhỉ, Henrich Von Clevenor?"
"Ta biết, nhưng hiện giờ ta không có thời gian để nói chuyện với ngài."
Không có thời gian? Theo cái kiểu nói chuyện của công tước Clevenor thì Rupert đoán rằng bên phía dinh thự của ông ta cũng đang gặp rắc rối không kém gì nơi này. Có lẽ là đang thanh trừng nội gián ở bên trong dinh thự, cũng như là mở phiên điều trần các chư hầu phía nam để thanh lọc hết những phần tử có m·ưu đ·ồ chống lại hoàng gia rồi.
Bàn chuyện như thế này cũng không an toàn lắm. Đúng là ông hơi vội thật, chắc là do Audrey bị b·ất t·ỉnh vì Alicia nên ông có hơi mất bình tĩnh. Để an toàn thì ông nên hẹn công tước Clevenor gặp nhau ở một nơi kín đáo hơn, không có tai mắt của phe quý tộc là tốt nhất. Ông không thể để thông tin bị lộ thêm một lần nào nữa, quá nguy hiểm.
"Hai tháng sau. Ta và ngài sẽ gặp nhau tại tiệc đầu đông Rosteklit, được chứ?"
"Tại dinh thự Crawandor sao?"
"Ngài cũng biết dinh thự Crawandor an toàn đến cỡ nào mà."
"... Ta đồng ý, vậy thì hẹn gặp ngài vào hai tháng sau."
Màn hình ma thuật biến mất sau cú nhấn nút của Rupert, rồi ông bắt đầu xử lí xấp văn kiện mà phu nhân Lena đã soạn sẵn từ trước. Ông cứ làm mãi, làm không ngừng nghỉ cho đến khi ánh chiều tà đỏ rực rọi vào tấm lưng của ông. Còn phu nhân Lena thì đã ngủ trên ghế sô pha ở giữa phòng từ lúc nào, chắc hẳn bà ấy cũng đã mệt mỏi lắm.
Rupert đứng dậy khỏi chiếc ghế gỗ mạ vàng, cởi áo măng tô ra khỏi người và bước đến chỗ phu nhân Lena vẫn còn đang ngủ say sưa. Thế nhưng chưa kịp đắp chiếc áo lên người bà ấy thì tiếng cọt kẹt lại vang lên, và rồi cánh cửa phòng mở toang cùng với Lina đang bày ra một nét mặt hồ hởi.
"T-Thưa công tước! Cậu chủ tỉnh dậy rồi ạ!"