Chương 05: Bông hoa trong lồng kính 2
Ah, sao mà có thể dẻo miệng như vậy được chứ? Alicia chưa bao giờ được ai khác khen dễ thương ngoài mẹ cô là phu nhân Rosetta cả. Đến cha của cô, công tước Clevenor cũng chưa khen cô dễ thương lấy một lần, vì lúc nào nét mặt ông ấy cũng lạnh lùng và không bao giờ nói những lời thừa thải.
Audrey là người thứ hai khen cô dễ thương, nhưng sao mà lần này cô lại cảm thấy thật khác quá. Không giống như được mẹ khen chút nào. Cô không những cảm thấy vui, mà cô còn cảm thấy một cảm xúc kì lạ khác nữa. Nó lạ lắm, thật sự rất lạ khi nó khiến trái tim cô đập thình thịch theo từng chữ từng từ mà Audrey thốt ra khỏi khoang miệng.
Alicia chẳng biết thứ cảm xúc đó là gì nữa. Cô chẳng biết nên gọi nó là gì, hay chỉ đơn thuần là miêu tả nó ra sao. Tò mò quá, không biết cảm giác này là gì nhỉ? Thứ cảm xúc ấy khiến cô cảm thấy ngại ngùng khi nhìn chàng công tử trước mặt mình, không thể ngưng đỏ mặt khi tiếp xúc hay chỉ đơn giản là nhìn cậu ấy bằng đôi nhãn cầu xanh biếc của mình.
"... Nếu cậu đã nói vậy, thì tớ sẽ thử."
"Thế có phải tốt không! Tiểu thư nên biết bản thân rất là dễ thương luôn đó, giống như Richard vậy."
Nói rồi, Audrey lấy ra từ túi áo măng tô một củ cà rốt be bé. Cậu bẻ củ cà rốt ra làm hai, đưa cho Alicia một nửa với ánh mắt liếc về phía Richard đang ngồi dưới đùi mình. "Nào, cậu mau cho Richard "Ăn sáng" đi chứ!"
"... Người gì đâu mà kì cục à!"
Alicia đánh vào vai Audrey cái nhẹ, sau đó đút từng chút cà rốt cho Richard ăn với một nụ cười duyên dáng nở trên khóe môi. Không biết những chàng trai khác có giống như Audrey không...? Vừa đút cà rốt cho Richard ăn, cô vừa khẽ nhìn Audrey đang vuốt ve Richard với chút suy nghĩ bâng quơ trong đầu.
Dù đã đi dự nhiều buổi tiệc trà và buổi xã giao rồi, nhưng đây là lần đầu tiên Alicia đối mặt với một chàng trai quý tộc trạc tuổi mình. Cô chẳng biết những cậu trai khác có giống như Audrey không nữa? Hay chỉ đơn thuần Audrey là người đặc biệt trong vô số chàng trai quý tộc khác? Người gì đâu đã thích nhây mà lại còn suốt ngày chọc ghẹo cô, nhưng lời nói mỗi khi nghiêm túc thì lại lịch thiệp nhã nhặn quá trời.
Audrey luôn là người khiến Alicia phải đỏ mặt ngại ngùng mỗi khi nói chuyện, kì lạ ghê. Cô không biết trong lời nói của Audrey có chứa rượu vang hay không nữa, vì nó luôn làm cô cảm thấy say qua mỗi lần nghe. Hệt như loại rượu vang mà cha của cô thường uống - rất ngọt ngào khi nhấp nhẹ đầu môi, nhưng lại có thể khiến con người ta say đắm khi uống quá ba ly.
"Váy của tiểu thư có vẻ mỏng quá, hẳn là do khí hậu của phía nam ấm áp hơn nhiều so với nơi này mà." Audrey chỉnh lại vạt áo lại cho ngay ngắn, rời khỏi chỗ ngồi rồi bước ra phía sau ghế của Alicia. Cậu kéo nhẹ cái ghế ấy ra một chút và bước sang bên phải, chìa tay đến phía cô "Chúng ta đi mua váy nhé tiểu thư? Tôi không thể để tiểu thư đây bị cảm được, dù sao tiểu thư cũng là khách quý của dinh thự Crawandor và gia tộc Valencia chúng tôi mà."
"Nhưng mà..."
Cậu không cần làm tới mức đấy chứ gì? Từ cái vụ người hầu đùa cợt hôm qua là đã như vậy rồi. Rốt cuộc Audrey không thể hiểu tại sao Alicia lại tỏ ra khiêm tốn và nhún nhường như thế để làm gì? Cô ấy rõ ràng là khách quý của gia tộc Valencia và cả dinh thự Crawandor này, thế nên cô ấy có yêu cầu trừng phạt người hầu vì đùa cợt quá lố hay mua váy vóc để đáp ứng nhu cầu bản thân thì đều sẽ được chấp thuận hết.
Không được rồi, phải chỉ cho cô ấy cách cư xử đúng với vai vế của mình thôi. Đúng là không còn cách nào khác mà, cậu không thể nhìn một đại tiểu thư quyền quý như Alicia cư xử theo cái kiểu yếu đuối thế này được nữa. Chắc chắn trong một năm sắp tới đây, cậu sẽ biến Alicia trở thành một tiểu thư cao quý đúng nghĩa!
"Không sao đâu, đây là quyền lợi của tiểu thư mà."
"Vậy thì..."
Giờ Audrey mới để ý, cơ thể của Alicia hơi hơi run rẩy. Nhìn thế mà cậu không biết làm gì ngoài đập tay lên trán, lắc nhẹ đầu vài ba cái với thứ xúc cảm chán nản đang bay quẩn quanh bên trong tâm trí. Đúng là bông hoa bị nhốt trong lồng kính, cô ấy chẳng biết gì cả. Bộ váy cổ vuông của Alicia không hề đủ ấm để mặc ở lãnh địa Valencia, vì nó là kiểu váy dành cho lãnh địa Clevenor ở phía nam - cái nơi mà chỉ có nắng ấm với những cánh đồng lúa mì bát ngát, khác hẳn với vùng đất chỉ toàn là tuyết với băng này.
"Mệt ghê." Audrey đỡ Alicia khỏi ghế, cởi chiếc áo măng tô đen óng của mình ra và choàng nó lên người cô "Đừng như vậy nữa mà, để tôi dắt tiểu thư đi mua váy ấm nào. Thật sự là tôi không muốn bị phu nhân Rosetta và mẹ mắng đâu."
"Vậy thì đi..."
"Phải vậy chứ, không có váy ấm mặc thì khó sống ở đây lắm."
Audrey thò tay vào túi quần, lấy ra một cái mề đay màu vàng kim khắc hình con rắn quanh viền. Cậu ấn vào cái nút tròn ở phía bên phải, khiến mặt mề đay từ từ sáng lên như mặt nước trong veo. Rồi bỗng dưng bóng hình của mẹ cậu xuất hiện trong mặt mề đay. Bà ấy đang ngồi trước bàn làm việc ở trong thư phòng riêng, bên cạnh còn có cả phu nhân Rosetta nữa.
"Mẹ cho phép con dẫn tiểu thư Clevenor xuống phố nhé? Cô ấy không có váy ấm để mặc ạ, cứ mặc mấy bộ váy mỏng tanh này thì làm sao chịu nổi?"
Nghe Audrey hỏi vậy, phu nhân Lena quay mặt sang người bạn của mình nói nhỏ gì đó rồi gật đầu.
"Ừa, con dẫn con bé đi đi. Ta đã gọi xe ngựa cho con luôn rồi đó. À phải rồi, nhớ gọi Ludwild và Lina đi theo nhé Audrey. Con không được đi một mình đâu đấy, tuyệt đối!"
"Vâng, con biết rồi ạ. Cả phu nhân Rosetta nữa, cảm ơn ngài vì đã cho phép con dẫn tiểu thư đi ạ." Audrey ấn vào cái nút trên mề đay lần nữa, khiến nó ngừng phát sáng rồi bỏ vào trong túi quần.
"Đi thôi nào tiểu thư, tôi được mẹ và phu nhân Rosetta cho phép rồi." Audrey chìa tay đến trước mặt Alicia, khóe miệng mỉm một nụ cười nhẹ nhàng và lịch thiệp "Chúng ta sẽ còn đi chơi nữa, chắc là vui lắm đấy."
"Cậu chỉ biết dụ dỗ con gái là giỏi thôi!"
"Phải giỏi thì mới dụ được tiểu thư đây chứ."
Alicia đặt bàn tay mình vào lòng bàn tay của Audrey, sau đó cậu cũng nhẹ nhàng nắm lấy từng ngón tay của cô ấy. Cả hai cùng nhau rời khỏi thư viện, bước từng bước trên dãy hành lang và đi ra ngoài sân nằm ở dưới tầng trệt.
Ồ, xe ngựa kia rồi. Mẹ chu đáo thật đấy! Ra đến nơi khoảng chừng mười phút, Audrey đã thấy cỗ xe ngựa màu trắng, trên cửa khắc hình con rắn đen và gây gậy phép ở ngay trong tầm mắt. Ở hai bên cửa xe còn có một tay hiệp sĩ tóc vàng mặc quân phục đen, một hầu cô hầu gái tóc nâu búi cao mặc thường phục đen mờ.
Ludwild và Lina ra sớm nhỉ? Mình còn chưa gọi luôn mà? Thật bất ngờ làm sao, Audrey còn chưa gọi mà Ludwild với Lina đã đứng đợi trước cửa xe luôn rồi. Mà cậu nghĩ chắc là hai người họ thấy xe ngựa ở ngoài sân nên cũng biết cậu sẽ đi ra ngoài rồi. Rõ là mẹ cậu đâu có việc gì phải đi ra ngoài trong hôm nay, còn cha cậu thì đang ở tại hoàng cung giải quyết công việc. Nếu có người đi xe ngựa thì chỉ có cậu mà thôi, làm gì có ai khác.
"Thật may là hôm nay có tiểu thư Clevenor ở đây, thế nên tiểu công tước mới không trốn đi chơi một mình được."
"Cảm ơn tiểu thư Clevenor nhiều ạ. Nhờ có tiểu thư mà tiểu công tước đây mới chịu ở yên trong dinh thự."
Hết Ludwild rồi lại đến Lina. Cả hai cùng nhau trêu chọc Audrey trước mặt Alicia, khiến cậu không khỏi cau mày khó chịu. Mặc dù cậu muốn mắng hai người họ lắm nhưng lại không được, vì bây giờ đang có Alicia ở bên cạnh rồi. Cứ đợi đấy, các ngươi thích bắt nạt ta lắm chứ gì? Thôi thì đợi đến tối, cậu sẽ cho Ludwild và Lina biết tay sau vậy.
"Các ngươi có thôi đi không? Bảo phu xe là đến tiệm của phu nhân Electa ấy."
Nghe lệnh Audrey, Ludwild và Lina chia nhau mỗi người một tay nắm cửa và kéo nó ra. Không gian bên trong cỗ xe ngựa lộ ra với hai chiếc ghế đỏ, thế là Audrey khẽ mỉm cười và cùng Alicia bước đến trước cửa xe. Cậu lên xe trước, sau đó đỡ Alicia lên sau và cánh cửa xe cũng khép lại cái cạch. Ludwild và Lina lên phía trước ngồi cùng phu xe, và rồi cỗ xe ngựa cũng chầm chậm lăn bánh để hướng đến cửa tiệm váy vóc của phu nhân Electa nằm ở trung tâm khu phố.