Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 211




Nghe vậy, trong mắt Tiểu Qua lấp lánh ánh nước.

Cậu bé nắm góc chăn lau lau, sau đó mới trầm giọng nói: “Mẹ đã tìm được anh cả.”

Tiểu Diệu kích động, suýt chút nữa đã làm rách miệng vết thương, cậu bé hét to: “Anh cả?!”

Tiểu Qua gật đầu, nhỏ giọng kể lại chuyện ở xưởng thép, cuối cùng phẫn uất nói: “Trước kia anh cả không như thế, anh ấy nghe lời mẹ nhất, vậy mà giờ anh ấy lại nói không cần mẹ nữa.”

Tiểu Diệu nhấp miệng nhỏ, không hé răng.

Khương Chi quay đầu lại nhìn hai cậu bé, rồi mới quay đầu lại nói với An Thiên Tứ: “Anh đến đây có chuyện gì?”

An Thiên Tứ im lặng suy nghĩ, anh ấy nghiêm túc nói: “Mẹ tôi đã nói cho tôi nghe về chuyện ở xưởng thép, giáo viên nữ tên Thái Nhiên kia không là gì cả, đã bị cách chức, về sau cũng không thể làm cô giáo nữa.”

Anh ấy im lặng một lát, rồi lại nói: “Rắc rối chính là người tên Vương Bằng Phi kia.”

Khương Chi nhíu mày.

“Mẹ tôi đã nói chuyện này với ba tôi, nhưng hai anh em Vương Bằng Phi và Vương Bằng Lỗi cũng không có làm ra chuyện quá đáng gì, lại là cán bộ cấp cao của xưởng thép, cũng chỉ có thể cảnh cáo bằng miệng mà thôi.”

“Vốn dĩ mẹ tôi định điều tra con trai của Vương Bằng Phi là Vương Tông Phường thì lại phát hiện khoảng thời gian trước anh ta đánh một người ở bên đường bị thương nặng và giờ đã mất tích, công an cũng đang tìm anh ta nhưng tìm không thấy người, đây có thể là một nhân tố nguy hiểm nên trong khoảng thời gian này cô vẫn nên tránh trước thì hơn.”

Nhắc tới chuyện này, sắc mặt của An Thiên Tứ cực kì khó coi.

Lòng Khương Chi cũng trầm xuống.

Nghe như vậy thì Vương Tông Phường đúng là một tên lưu manh độc ác không hơn không kém.

“Đương nhiên, cô cũng không cần quá sợ hãi, nghe nói Vương Tông Phường đối với ‘mẹ kế’ Thái Nhiên cũng chẳng có hảo cảm gì, do cô ta nên quan hệ của anh ta với ba mình là Vương Bằng Phi không tốt, chắc sẽ không ngóc đầu dậy gây hấn vì Thái Nhiên đâu.”

An Thiên Tứ nhìn cô, không khỏi an ủi mấy câu.

Khương Chi gật gật đầu, nhưng sắc mặt vẫn khó coi như cũ.

Lúc đầu cô còn định sẽ quay lại trấn Đại Danh vào sáng ngày mai, nhưng xảy ra chuyện này khiến trong lòng cô luôn có sự bất an, ngày mai vẫn nên đi xưởng luyện thép một chuyến, cẩn thận dặn dò Cận Phong Sa chăm sóc cho Hổ Tử thật tốt, ngàn vạn lần đừng rời khỏi xưởng luyện thép…

Khương Chi mím môi, nói: “Thiên Tứ vất vả cho anh rồi.”

An Thiên Tứ lắc đầu, nhìn cô đang cau có mặt mày, vốn định nói gì đó nhưng lại thấy không thích hợp, trong lòng thấy chua xót và bực bội, liền nói: “Không còn việc gì nữa thì tôi về đây, trong nhà còn có chút chuyện.”

Khương Chi gật đầu, tiễn anh ấy ra khỏi phòng bệnh.

Nhưng chuyện lại trùng hợp như vậy, bọn họ mới mở cửa ra thì phòng bệnh bên cạnh cũng mở cửa ra.

Đôi môi mỏng của Thị Liên Chu mím lại, đôi mắt đen lạnh lùng quét qua giữa hai người, đeo bao tay da đen vào, chân dài sải bước rời đi.

Phía sau anh là Tạ Lâm xách theo một cái cặp day.

Tạ Lâm kinh ngạc nhìn Khương Chi một cái, lại nhìn bóng dáng sắc bén của Ngũ gia nhà mình, rụt cổ, cái gì cũng không nói.

Khương Chi lại gọi anh ấy lại: “Trợ lí Tạ, Thi tiên sinh xuất viện rồi à? Cơm tối thì thế nào?”

Mí mắt Tạ Lâm giựt giựt, vội nói: “Nếu như cô còn nấu cơm thì sẽ có người đến lấy.”

Dứt lời, anh ấy cũng không nói tiếp, vội vàng đuổi theo Thi Liên Chu.

Khương Chi lại mím môi không vui.

Cô đã từng nói qua, lúc ở bệnh viện mới phụ trách làm đầu bếp, bây giờ người đã đi rồi, tại sao cô vẫn phải làm chứ?

Nhưng nghĩ đến giấy phép kinh doanh của nhà xuất bản mà cô chưa lấy được thì lại cảm thấy rất đau đầu, xoa huyệt thái dương, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi, an ủi bản thân, làm buôn bán chính là như vậy, có được có mất có lợi có hại, không có chuyện mà tất cả mọi việc đều thuận theo ý cô được.

Tuy nhiên, Thi Liên Chu xuất viện là chuyện tốt, ít nhất hai người sẽ không đụng mặt nhau mỗi ngày.

An Thiên Tứ nhận thấy cảm xúc phức tạp của Khương Chi, ánh mắt hơi lóe, như lơ đãng nói: “Lần trước đi coi phim ở trấn Đại Danh, hình như vị đồng chí kia cũng ở đó, không phải hai người quen biết sao? Tại sao lại không nói chuyện?”

Kiểu quen biết nhưng không nói chuyện, làm cho người ta cảm thấy kì lạ.