Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 217




Thi Liên Chu nhìn cô không nói.

Khương Chi nói tiếp: “Muốn bộ phim hay, doanh thu bán vé cao thì phải có lối đi riêng, cộng thêm ở một số chi tiết, lối suy nghĩ không nên rập khuôn.

Thi Liên Chu cảm thấy hào hứng: “Xin lắng nghe.”

Khương Chi cũng không thừa nước đục thả câu, cô đưa ra đề nghị của mình: “Khúc đầu của bộ phim có thể lựa chọn một cụ già dùng giọng kể êm tai kể lại câu chuyện thì càng thêm nồng nhiệt, chân thành, tha thiết hơn là một lời bộc bạch.”

“Ở kết phim, có thể quay một số hình ảnh nhân vật chính của câu chuyện đã lớn tuổi, bước đi tập tễnh ở trên đường, hình ảnh này khiến người xem có cảm giác sau khi trải qua cuộc tình đẹp, họ lập tức bị kéo vào bầu không khí xa xưa và hoài cổ, cũng để người xem tự nghiệm chứng tình yêu đẹp thuở thiếu thời.”

“Tiếp theo, tình tiết ở đây quá yên ả, có thể tạo ra một số hiểu lầm hoặc tình tiết m.á.u chó nào đó làm nền.

“…”

Khương Chi chậm rãi nói, ý kiến của cô đều là những đề nghị vô cùng thực tế.

Thi Liên Chu lắng nghe, vẻ mặt anh cực kỳ nghiêm túc, mắt hẹp cũng sáng lên.

Hai người bàn bạc một hồi lâu.

Mãi đến khi mặt trời đã lên cao, Thi Liên Chu mới thỏa mãn nói: “Đề nghị rất hữu dụng.”

Khương Chi không trả lời, cô xoay người đi vào nhà vệ sinh.

Chân trước cô vừa đi thì chân sau Trương Nhân đã đến.

Trên cổ cô ta còn treo máy chụp ảnh, trong tay nắm một túi văn kiện mỏng, cô ta đứng cách Thi Liên Chu một mét, khom người, nở nụ cười yếu ớt: “Liên Chu, cô ta…”

Ngón tay thon dài của Thi Liên Chu đang điều chỉnh máy quay, anh không ngẩng đầu lên mà nói: “Gọi đạo diễn.”

Sắc mặt Trương Nhân tái đi nhưng rất nhanh sau đó cô ta đã tỉnh táo lại, nói: “Đạo diễn, trong máy ảnh này của em đã chụp được một số ảnh có thể dùng để đăng báo, anh có muốn nhìn qua rồi quyết định sử dụng tấm nào không?”

Trong phim, cô ta đóng vai một nữ ký giả, là đồng nghiệp của nam chính, cũng có thể xem là một nửa nữ phụ, chuyên chụp lại một số hình ảnh mà sau này bộ phim có thể cần dùng để đăng báo, nếu không Thi Liên Chu đã không đưa máy ảnh hiệu Thượng Hải kiểu mới cho cô ta thế này.

Tất nhiên cũng không phải đặc biệt mua máy ảnh cho cô ta, sau khi đóng máy, cô ta vẫn phải trả lại.

Vả lại không phải Thi Liên Chu mời cô ta đóng nhân vật này, mà do cô ta mặt dày mày dạn, nhờ cha mình ra mặt xin được.

DTV

Môi mỏng của Thi Liên Chu mím lại, vẻ mặt anh không còn kiên nhẫn, giọng nói lạnh lùng: “Chút chuyện này cô còn không tự quyết định được, tôi dùng tiền thuê cô đến đây ăn uống miễn phí à?”

Nghe thấy lời trách cứ vô tình, không nể nang của Thi Liên Chu thì vành mắt Trương Nhân đỏ lên, tuy cô ta đã biết tính tình anh lạnh lùng, mặt mày đen kịt khi đối mặt với phụ nữ nhưng đó là trước khi biết đến Khương Chi.

Vừa rồi cô ta vẫn luôn nhìn về phía này, người đàn ông này rõ ràng không còn thái độ như trước kia.

Vì sao?

Nếu anh vẫn hoàn toàn lạnh lùng, khó gần như trước đây thì thôi nhưng “ngoại lệ” và “thiên vị” này làm tim gan cô ta đau đớn.

Nếu Khương Chi được đối xử đặc biệt như thế thì sao cô ta lại không thể?

Rõ ràng cô ta đã quen biết anh trước.

Nghĩ như vậy, Trương Nhân hít sâu một hơi, cố gắng nuốt ngược nước mắt vào trong, nói: “Em đã rửa ảnh chụp ra rồi, để tình tiết cảnh quay càng hoàn chỉnh hơn, anh vẫn nên xem qua đi!”

Thi Liên Chu quay đầu nhìn cô ta, con ngươi đen không thấy đáy khiến Trương Nhân cảm thấy áp lực.

Cô ta muốn xoay người rời đi nhưng nhớ đến Khương Chi thì vẫn cố gắng đứng yên tại chỗ, cầm túi văn kiện mà không nhúc nhích.

Thi Liên Chu đưa tay cầm túi văn kiện, đến đầu ngón tay cũng không chạm trúng Trương Nhân.

Xoẹt một tiếng, anh giật cái túi ra, đổ tất cả ảnh chụp bên trong ra.

Ảnh chụp tầm thường, Thi Liên Chu cũng không muốn nhìn đến, ánh mắt lướt từng tấm từng tấm, cuối cùng ngón tay đã dừng lại ở một tấm ảnh chụp rất đặc biệt.