Vì sao lại nói đặc biệt?
Bởi vì nữ chính trong tấm ảnh này chính là Khương Chi, người vừa bàn luận về phim ảnh với anh vừa rồi.
Trên tấm ảnh, Khương Chi đang sóng vai đi cạnh một người đàn ông trung niên nho nhã, vẻ mặt người đàn ông rất áy náy, Khương Chi thì cười thản nhiên, không biết là do vị trí chụp hay vì điều gì khác mà nhìn qua hai người họ giống như đang nhìn nhau cười, nhìn qua thì biết mối quan hệ của hai người đó không bình thường.
Trương Nhân cũng nhìn tấm ảnh chụp này, khóe miệng cô ta cong lên.
Ai mà nghĩ ra lúc đó cô ta chỉ tùy tiện chụp lại một tấm thôi, thế nhưng lại phát huy tác dụng thế này.
Rất lâu sau đó Thi Liên Chu cũng không lên tiếng.
Trương Nhân thấy vậy, nhân tiện nói: “Đạo diễn, em nhớ người yêu của đồng chí Khương là một nam giáo viên trẻ tuổi, lần trước em nhìn thấy cô ta đi chung với người đàn ông trung niên này, hai người vừa cười vừa nói thì trong lòng mới cảm thấy đồng chí Khương kia có vấn đề về đạo đức, vì vậy em mới chụp lại.”
Thi Liên Chu vẫn không nói, chỉ thờ ơ nhìn tấm ảnh trong tay mình.
Trương Nhân dừng lại một lát, lại nói tiếp: “Đồng chí Khương không những sinh một đứa bé, nghe nói cô ta còn có một đứa con nữa đang ở bệnh viện, cô ta thừa dịp đến huyện Thấm chữa bệnh cho con mình cũng không chịu ở không, lại có thể mập mờ qua lại với đàn ông xa lạ.
“Đạo diễn, Khương Chi ăn nói khéo léo, anh tuyệt đối đừng để bị cô ta lừa.”
Trương Nhân nói rất có cụ thể, gần như đã đưa ra kết luận Khương Chi là một người lẳng lơ.
Rất lâu sau đó Thi Liên Chu mới nhấc mắt lên, ném một xấp ảnh trên tay mình lên người Trương Nhân.
Tiếng động bên này quá lớn, cả trường phim đều chìm vào im lặng.
Ngay sau đó, giọng nói lạnh lùng, hờ hững của Thi Liên Chu mới vang lên: “Tôi để cô đến đây là vì bộ phim, điều cô cần làm là làm tốt trách nhiệm của mình, máy ảnh này không phải để cô chụp những thứ lung tung, nếu đã làm không tốt thì cút nhanh đi!”
Dứt lời, toàn bộ phim trường im thin thít, đến mức một cây kim rơi cũng có thể nghe được.
Trương Nhân lùi lại hai bước, nhìn ảnh chụp rơi đầy mặt đất, cô ta cảm nhận được ánh mắt của mọi người đang tập trung vào mình, sắc mặt cô ta trắng bệch.
Cô ta ngẩng đầu nhìn Thi Liên Chu, giọng nói lạnh lẽo của anh giống như vẫn còn vang vọng, xuyên thấu tim cô ta, đục khoét đến tột cùng.
Từ nhỏ cô ta được cha mình chiều chuộng, đã bao giờ chịu phải uất ức thế này?
Trương Nhân hét lên một tiếng, giật chiếc máy ảnh trên cổ mình ném xuống đất, chạy ra ngoài như nổi cơn điên.
Thi Liên Chu nhìn mọi người còn lại trong phim trường, thản nhiên lên tiếng, giọng điệu giống như không cho phép chõ mõm vào: “Tất cả đều muốn ăn không ngồi rồi đúng không?”
Trong chớp mắt, phim trường lại bận rộn, mà mức độ bận rộn chỉ có hơn chứ không kém.
Thi Liên Chu thu lại tầm mắt, đốt điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ che khuất vẻ mặt anh.
Một bên khác, lúc Khương Chi đi từ nhà vệ sinh ra, cô đụng phải Tiết Đồng nam chính của bộ phim.
Tiết Đồng khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mày rậm mắt to, tóc xoăn rất thời thượng.
Anh ta vừa nhìn thấy Khương Chi thì ánh mắt lóe lên, giống như rất quen thuộc nói: “Chào cô, tôi là Tiết Đồng, là người mới của điện ảnh Vạn Chu. Trước kia tôi chưa từng gặp cô, cô thật sự là… Của đạo diễn chúng tôi sao?”
Mọi người trong đoàn làm phim trố mắt nhìn theo, tin đồn ông chủ Thi Liên Chu yêu đương đã truyền khắp nơi.
Sắc mặt Khương Chi rất hờ hững: “Anh muốn biết không? Đến hỏi Thi Liên Chu đi!”
Vừa nghe như thế, Tiết Đồng ngượng ngùng cười một tiếng, giống như muốn để Khương Chi cảm thấy hứng thú hơn, anh ta lại nói: “Vừa rồi phim trường có chuyện xảy ra, Trương Nhân chạy rồi.”
Dứt lời, anh ta bày ra dáng vẻ “cô mau hỏi tôi là chuyện gì đã xảy ra đi!”.
Nhưng khiến anh ta phải thất vọng rồi.
Khương Chi không ngẩng đầu, chỉ thờ ơ nói: “À.”
Cô không có hứng thú với những việc này, tiếp tục đi về chỗ cũ.