Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 263




Tào Kiến nhíu chặt mày, cười khổ nói: “Cũng có thể không phải là nhà họ Thi, người này là cậu năm nhà họ Thi, tuy anh ta không tham gia quân đội nhưng tên tuổi vang dội, là nhân vật rất khó đối phó, anh ta đã muốn nhúng tay thì chúng ta cũng không dễ đối đầu.”

Cổ họng Lưu Tiểu Cường khô khan nói: “Sở trưởng, hay là chúng ta thông báo đến bí thư Mẫn?”

Hai mắt Tào Kiến sáng lên nhưng vẻ mặt hơi khó khăn.

Bí thư Mẫn sắp thăng chức trở thành người đứng đầu ở đây, đến lúc đó toàn bộ trấn Đại Danh này sẽ nằm trong lòng bàn tay bọn họ, thế nhưng nếu bây giờ liên hệ với ông ta, để ông ta ra mặt, mặc dù có thể làm dịu được tình hình căng thẳng hiện tại nhưng ông ta chính là lá bài chủ chốt của bọn họ.

Huống hồ nếu bóc từng lớp ra, thì hẳn chuyện này sẽ tạo ra chấn động rất lớn.

Mọi chuyện đã đến mức độ khó mà cứu vãn rồi sao?

Cũng chưa hẳn là như vậy.

Tào Kiến như có điều suy nghĩ, nói: “Người phụ nữ vừ rồi là chuyện thế nào?”

Lưu Tiểu Cường chu miệng, ấp úng một lúc mới khó khăn nói: “Cô ta chính là người bị hại trong vụ án cướp của gây thương tích hôm qua, Khương Chi.”

“Khương Chi sao?” Tào Kiến sững sờ.

Ông ta nhìn mặt Lưu Tiểu Cường, sắc mặt ông ta lập tức sa sầm, một bàn tay đập lên đầu Lưu Tiểu Cường, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồ ngu, chẳng phải ông đã nói người bị hại của vụ án hôm qua cũng chỉ là một phụ nữ thôn quê tầm thường thôi sao?”

Lưu Tiểu Cường khóc không ra nước mắt, thật ra ông ta cũng chỉ nghe em gái Lưu Tố Phân của mình khóc lóc kể lể mà thôi.

Vả lại hai vạn năm ngàn mới tinh kia quả thực là một miếng thịt thơm nức mũi, chỉ cần cắn ngược lại Khương Chi một cái, đổi vị trí từ người bị hại thành người tình nghi thì số tiền kia chẳng phải rơi vào túi bọn họ rồi sao?

Loại chuyện thế này đâu phải chưa từng xảy ra, tất cả đều không thể làm gì được bọn họ.

Người dân bình thường không dám dùng sức mạnh với công an, đã nhiều năm đều làm như thế, ông ta cũng nhờ vậy mà kiếm được rất nhiều thứ ngon.

Đáng tiếc đi đêm lắm có ngày gặp ma, trong thoáng chốc, còn chưa kịp quan sát nên đá trúng tấm sắt cũng là chuyện thường.

Tào Kiến xem như đã biết đồn công an gặp phải tai bay vạ gió thế này là đến từ đâu rồi, trong mắt ông ta tích đầy lửa giận, quát lên: “Đủ rồi, ông mau đem số tiền kia đến đây, bắt toàn bộ nhóm người tình nghi hôm qua về quy án.”

Sắc mặt Lưu Tiểu Cường tái mét, vội nói: “Sở trưởng, ngài cũng cầm hơn phân nửa số tiền kia rồi, không thể bắt một mình tôi gom lại được.”

Những năm này, tuy ông ta có thể kiếm đầy bồn đầy bát nhưng đó là so sánh với người bình thường, trên thực tế số tiền ông ta kiếm được đều phải nộp lên trên, tổng tài sản của ông ta cộng lại cũng chỉ hơn hai vạn mà thôi, ông ta đi đâu gom được hai vạn năm ngàn này?

Nghĩ như vậy, trong lòng Lưu Tiểu Cường cũng bắt đầu bất mãn, vốn dĩ ông ta còn muốn nhắc đến “vụ án của Tôn Kiều Kiều” đã bị ông ta nuốt chửng trước đó.

Lửa giận trong người Tào Kiến bốc lên ngùn ngụt nhưng ông ta cũng biết lời của Lưu Tiểu Cường không phải giả, vì vậy ông ta đã cố gắng kiềm chế cảm xúc muốn g.i.ế.c người, đành nói: “Tôi biết rồi, ông cầm cái này, bây giờ đi ra ngoài một chuyến, đến nhà tôi tìm chị dâu ông lấy tiền, rồi mang đến đây.”

Vừa nói, ông ta vừa móc một chiếc chìa khóa trong túi mình ra, đưa cho Lưu Tiểu Cường.

Trước đây, mỗi lần chia chát đều đến nhà Tào Kiến, bọn họ đều biết chiếc chìa khóa này không phải chìa khóa mở két sắt, chỉ có thể xem nó là “vật làm tin”.

Thật ra ông ta muốn tự mình trở về một chuyến nhưng trong đồn có một vị Phật lớn còn đang chờ đợi, ông ta càng không thể để người kia ngồi trong đó?