Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 264




Lưu Tiểu Cường khẽ thở phào một hơi, chợt ông ta được nước lấn tới nói: “Nhóm người hôm qua có một người là em gái tôi, có thể để cho em ấy…”

Tào Kiến bị chọc giận tới bật cười: “Đã là lúc dầu sôi lửa bỏng thế này rồi, ông còn ở đó có lòng thanh thản mà quan tâm em gái mình hả? Cút!”

Sắc mặt Lưu Tiểu Cường xám xịt, môi run rẩy, sau cùng ông ta đành phải khom người, cúi đầu rời khỏi đồn.

Tào Kiến hút thuốc, nhìn theo bóng lưng mập ú của Lưu Tiểu Cường, trong mắt ông ta toát lên vẻ tàn nhẫn, trong miệng cũng thì thào: Tiểu Cường, ông không nên trách lòng dạ sở trưởng tôi độc ác, xảy ra chuyện thế này rồi, dù thế nào cũng phải có người chịu trách nhiệm.

Ông ta biết rõ, nếu hôm nay không đẩy một người ra thế tội thì không có cách nào lắng xuống được.

Không cần nói đến nhà họ Thi, chỉ cần nói đến Lê Cần thì đó cũng không phải nhân vật dễ chọc vào, nghe nói ông ấy chỉ có một đứa con trai, đứa con duy nhất suýt nữa đã c.h.ế.t ở chỗ này, ông ấy có thể ôn tồn nói không có vấn đề gì sao?

DTV

Không thể khiến nhiều nhân vật lớn để mắt đến trấn Đại Danh này như thế, tuyệt đối không thể!

Ông ta cũng hết cách rồi, chỉ đành đánh mất một cánh tay đắt lực mà thôi, chỉ hy vọng Lưu Tiểu Cường thức thời, chờ thoát ra rồi, ông ta lại tiếp tục dùng Lưu Tiểu Cường.

Tào Kiến thở dài, quay người trở về đồn.

Lưu Tiểu Cường đi nhanh một đường, đợi đến khi đã cách xa đồn công an, trên mặt ông ta đã lộ đầy vẻ dữ tợn và hung ác: “Lão già kia, ông muốn đẩy tôi ra làm bia đỡ đạn sao? Nằm mơ đi! Ông đây đã bán mạng cho ông bao lâu nay, cũng không phải chỉ làm bàn đạp trải đường cho ông đâu.”

Cũng giống như Tào Kiến hiểu biết về Lưu Tiểu Cường thì Lưu Tiểu Cường cũng biết rất rõ về Tào Kiến, hai người bọn họ cấu kết với nhau làm chuyện xấu đã nhiều năm nay, người nào còn không hiểu thấu lòng nhau?

Bọn họ đều không phải người lương thiện gì.



Tào Kiến bồn chồn bước về đồn, ngay lập tức đã nhìn thấy Thi Liên Chu đang bắt chéo chân ngồi đó.

Ông ta vội vàng tỉnh táo lại, giữ vững tinh thần nói: “Vết thương của đồng chí Khương đã được băng bó kỹ chưa? Ôi, đúng là tai bay vạ gió mà. Cô yên tâm, tôi đã tra rõ vụ án hôm qua, chuyện này hoàn toàn không liên quan đến đồng chí Khương, tất cả đám người hiềm nghi kia đều phải ngồi tù cả.”

Khương Chi dựa vào tường, trên mặt cô là nụ cười khinh bỉ.

Cô nói: “Thật sao? Hôm nay cũng suýt nữa đã có người mất mạng, chỉ một câu tai bay vạ gió của ông là có thể lấp l.i.ế.m cho qua sao?”

Tào Kiến tỉnh táo lại, giọng điệu cũng thành khẩn hơn: “Cũng bởi vì tôi không biết nhìn người, quản lý cấp dưới không nghiêm nên mới tạo ta sơ suất khó mà vãn hồi thế này. Cô yên tâm, đồn công an bên này nhất định sẽ đền bù tổn thất tinh thần cho cô. Còn có vị này…”

Vừa nói ông ta vừa nhìn về phía Lê Đăng Vân còn chưa nói lời nào kia.

Dù Tào Kiến đã hạ mình nhưng Lê Đăng Vân vẫn không hề nể mặt ông ta: “Không dám, các người không lấy mạng của tôi thì đã khách sáo lắm rồi.”

Khương Chi cũng lười lá mặt lá trái với Tào Kiến, cô dứt khoát: “Phá án đi! Từng vụ một, xử lý từng người.”

Tào Kiến gật đầu lia lịa: “Cô nói đúng lắm, cô nói đúng lắm! Cô yên tâm, tôi đã sai người đi lấy tiền của cô, chẳng mấy chốc sẽ đưa đến đây. Vụ án này kết thúc, chúng ta đến nhà hàng quốc doanh dùng bữa xem như các vị cho tôi mặt mũi, được không?”

Bây giờ ông ta chỉ ước gì mình biết lái máy bay để có thể lập tức đưa mấy vị Phật này đến Tây Thiên ngay.

Khương Chi lạnh lùng cười, không để ý đến ông ta mà chỉ nhìn về phía Dương Nghị bị đả kích lớn bên kia: “Đồng chí Dương, anh hãy nói về vụ án Tôn Kiều Kiều của nhà máy chế biến thịt bị mất tích đi, tốt nhất là hãy đưa cha mẹ của đứa bé và người tình nghi đến đây, thẩm tra cho rõ ràng!”