Vụ án Tôn Kiều Kiều mất tích sao?
Nụ cười nịnh nọt trên mặt Tào Kiến đông cứng lại, trái tim ông ta giống như đột ngột rơi xuống.
Cái tên Lưu Tiểu Cường đáng c.h.ế.t kia, sao chưa đề cập với ông ta còn có một vụ án mất tích nữa?
Ông ta không biết Tôn Kiều Kiều là ai nhưng cũng biết được đó là chuyện xấu xa mà bọn họ lén lút làm. Ở trấn Đại Danh này, án mất tích được báo đến đồn công an không hề ít, mặc dù phần lớn đều được lập án nhưng tiếp theo đó thì không giải quyết được gì.
Mà Khương Chi cũng không phải vô duyên vô cớ nhắc đến một vụ như thế, lẽ nào cô biết được gì đó?
DTV
Cả người Tào Kiến chấn động, trong lòng ông ta cũng run lên mà không thể khống chế được.
Nếu nói vụ án cướp của hai vạn năm ngàn đồng là chuyện nhỏ, chỉ cần ôn tồn đưa Khương Chi ra khỏi cửa đồn công an này là được, thế nhưng bây giờ lại dính dáng đến vụ án mất tích thì chuyện này đã khác đi.
Nghĩ như vậy, ông ta lập tức ngăn lại: “Đồng chí Khương, vụ án mất tích cô vừa nói là chuyện nằm trong trách nhiệm của tôi, cô yên tâm, nhất định tôi sẽ cho người cẩn thận điều tra vụ án của Tôn Kiều Kiều, chúng tôi sẽ nhanh chóng phá án, để đứa nhỏ mất tích có thể nhanh chóng quay về cạnh cha mẹ mình”.
Khương Chi liếc qua ông ta, giọng điệu bình tĩnh nhưng khiến người ta sợ hãi: “Dương Nghị, hãy nhớ lại lý tưởng ban đầu khi anh bắt đầu bước vào học viện công an trước đây!”
Dương Nghị là một người chính trực, anh ấy sẽ không đến mức bị đả kích mà không gượng dậy nổi, vào những lúc thế này, nhất định anh ấy sẽ đứng ra nói chuyện.
Quả nhiên.
Dương Nghị vẫn luôn ngồi cuộn người lại trong góc tường, hai tay ôm đầu nhưng lúc này cả người anh ấy đều chấn động.
Một lát sau, anh ấy chậm rãi đứng dậy, hít sâu một hơi, trên mặt không có biểu cảm gì, trịnh trọng nói từng chữ một: “Tôn Kiều Kiều, năm tuổi, mất tích ba tháng trước, lúc ấy gần đón tết, trong đồn đã lập án điều tra nhưng đáng tiếc là không có sau đó.”
Dương Nghị khó khăn nuốt nước bọt.
Anh ấy được điều đến trấn Đại Danh này còn chưa được bốn tháng thì nhận được rất nhiều án mất tích, thế nhưng đáng tiếc là từng vụ đều không phá được, đến cuối cùng đều không giải quyết được gì.
Cho đến lúc này anh ấy còn có gì mà không hiểu nữa?
Không phải tra không ra mà vì có người không để họ tra ra.
Dương Nghị nhắm mắt lại, giọng nói run rẩy vì phải kiềm nén: “Phụ huynh của Tôn Kiều Kiều là công nhân trong nhà máy chế biến thịt Tôn Binh và Vương Vũ Điệp, còn về phần người tình nghi, cũng chính là bà Song, người chủ mưu trong vụ án cướp của làm người khác bị thương hôm qua, bây giờ chỉ cần bắt bà ta lại, cạy miệng bà ta ra.”
Dứt lời, Dương Nghị quay đầu nhìn về phía một nhóm các công an khác mà sắc mặt của tất cả đã trắng bệch, anh ấy giận dữ, mạnh mẽ hét lên: “Các người còn muốn tiếp tục làm con rối trong tay người khác mãi sao? Chúng ta phải làm việc vì nhân dân, vì quần chúng!”
Bầu không khí vô cùng yên lặng.
Tào Kiến nghiến răng, trừng mắt nhìn Dương Nghị, nói: “Cậu đang muốn làm gì? Kích động lòng người sao? Trong miệng luôn nói đến con rối, làm con rối trong tay người nào? Tôi sao? Cậu dám ngang nhiên vu khống cấp trên của mình, tôi thấy cậu không muốn làm việc nữa rồi!”
Trên cổ Dương Nghị đã nổi đầy gân xanh, anh ấy móc thẻ ngành từ trong túi mình ra, ném mạnh lên mặt Tào Kiến: “Phi! Ông có cầu tôi làm tôi cũng không làm! Một ổ rắn chuột!”
Dứt lời anh ấy đã nhấc chân đi.
Đột nhiên Khương Chi lên tiếng, thản nhiên nói: “Tôn Kiều Kiều còn chưa tìm thấy, anh muốn đi đâu?
Nghe vậy, Dương Nghị đã khựng lại.
Đúng vậy! Mấy đứa bé kia còn chưa được tìm thấy, nếu anh ấy đi rồi thì người nào sẽ đi tìm những đứa bé đó?
Tào Kiến tức đến mức muốn giơ chân lên đạp.
Khương Chi lại nói: “Sở trưởng Tào, chuyện chính là như thế, ông xem có thể điều tất cả cấp dưới về đây không?”