Ôn Hinh Nhã cùng hai người Hàn Mặc Phong và Lăng Thanh Hiên trò chuyện trong chốc lát, thì Từ Thần Vũ nhanh chóng tới nơi, hắn mặc áo sơ mi hồng nhạt, bên ngoài lười biếng khoác tây trang màu lam nhạt, cả người vẫn là dáng vẻ trêu hoa ghẹo nguyệt.
Từ Thần Vũ nhìn Ôn Hinh Nhã mặc một chiếc váy lụa màu xanh nhạt, duyên dáng yêu kiều như đóa sen mới nở, vừa ngây thơ vừa thuần khiết, trong lòng khẽ rung động, cùng Ôn Hinh Nhã chào hỏi một tiếng, không đợi Ôn Hinh Nhã trả lời đã xoay người đi vào trong cùng khách mời quen biết chào hỏi.
Ôn Hinh Nhã khẽ thở dài, như vậy cũng tốt! Nghĩ đến đời trước Từ Thần Vũ rơi vào kết cục như vậy, bây giờ hắn cùng cô bảo trì khoảng cách cũng là chuyện tốt.
Hàn Mặc Phong cùng Lăng Thanh Hiên nhớ tới Ôn Hinh Nhã vừa mới nói đến Từ Thần Vũ muốn đi quân doanh, bây giờ nhìn thấy Từ Thần Vũ đến liền không chần chừ đi qua chỗ hắn.
Ôn Hinh Nhã đứng một mình, nhìn thấy Hạ Như Nhã cùng Ôn Du Nhã đứng nói chuyện với nhau cách đó không xa không khỏi ngẩn người, cô không nghĩ tới ở buổi tiệc này lại có thể gặp hai người họ.
Hạ Như Nhã là tiểu thư của bách hóa Hạ thị, bách hóa Hà thị tuy chỉ là nhà giàu trong thành phố, nhưng tính ra vẫn là kém xa với gia tộc hiển hách như Chu gia, sao cô ta có thể tham dự tiệc sinh nhật tối nay?
Mà Ôn Du Nhã nói dễ nghe là tiểu thư của Ôn gia, nhưng quả thật trong giới có ai không biết cô ta là con gái nuôi của Ôn Hạo Văn, bình thường đã không có thế gia nào muốn có quan hệ với cô ta, Chu gia cũng không phải là nơi cô ta có thể đến.
Lúc này Hạ Như Nhã cùng Ôn Du Nhã cũng nhìn thấy cô.
Đến gần một lúc sau, sắc mặt của Hạ Như Nhã bỗng cứng đờ, nhìn chằm chằm vào chiếc váy màu xanh nhạt trên người Ôn Hinh Nhã, chiếc váy thêu hoa lê trắng thủ công không hề rườm rà mà lại tinh xảo, khi cô đứng yên tựa như bông hoa lê trắng thanh tú đẹp đẽ, khi bước đi như mang theo từng cánh hoa lê đi theo, rõ ràng chính là tôn lên vẻ đẹp rực rỡ của tà váy.
Lại theo bản năng nhìn lại chính bản thân mình đang mặc một chiếc váy cùng một màu xanh nhạt, cảm giác trang phục mình đang mặc vô cùng thô kệch, không hề tôn lên khí chất, bỗng nhiên cô ta cảm thấy ghét bỏ chiếc váy này vì không đủ tinh xảo và diễm lệ.
Hạ Như Nhã khéo léo bày ra dáng vẻ hào phóng đi lại cười: "Hinh Nhã, chị cũng tới tham gia tiệc sinh nhật của Chu gia đại tiểu thư sao?"
"Các cô cũng tới đây sao, là được đại tiểu thư Chu gia mời tới sao?" Ôn Hinh Nhã làm ra biểu tình hết sức ngạc nhiên, giống như thân phận của hai người họ không nên ở đây.
Biểu cảm trên mặt cô khiến Hạ Như Nhã cảm thấy cực kì xấu hổ, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Ôn Du Nhã rất không vui nói: "Chị có thể tới, vì sao chúng tôi không thể tới? Chị cho rằng chị là ai, thật sự nghĩ mình là đại tiểu thư của Ôn gia chắc, chẳng qua chỉ là con chim sẻ bay lên cành cao mà thôi."
Ôn Hinh Nhã cười nhạt: "Tôi là chim sẻ bay lên cành cao, vậy xin hỏi cô là cái gì, chẳng lẽ thật sự là đại tiểu thư của Ôn gia, là một con phượng hoàng chân chính?"
Sắc mặt Ôn Du Nhã cứng đờ, thế mà lại không thể nói được lời nào.
Ôn Hinh Nhã tiến đến gần cô ta, thân thể hơi cúi xuống, trong đôi mắt hiện ra tia sáng lấp lánh, xinh đẹp đến mức động lòng người đến thần tiên cũng phải mê muội: "Đừng trách tôi không nhắc nhở cô, tôi là đại tiểu thư của Ôn gia, là huyết mạch duy nhất của Ôn gia, là người thừa kế của Ôn gia, không phải là người hèn hạ như cô, một đứa con gái riêng của Ninh Thư Thiến với chồng trước có thể khiêu khích, nếu như lại có lần sau.." Ánh mắt cô đột nhiên trở nên sắc bén, hung ác, vẻ âm trầm giấu kín sau ánh mắt lạnh nhạt: "Đừng trách tôi đối với cô không khách sáo."
Trái tim của Ôn Du Nhã đột nhiên như có một bàn tay vô hình nắm lấy mà ra sức chà đạp, đau đớn khiến cô ta hít thở không thông, cô ta gian nan giơ tay che trước ngực mình, lại lùi ra phía sau một bước, trong đầu lúc này một mảnh hỗn độn, không thể nói được gì.
Hạ Như Nhã kéo lấy cánh tay của Ôn Du Nhã, có chút ủy khuất nhìn Ôn Hinh Nhã: "Hinh Nhã, Du Nhã dù gì cũng là em gái của chị, sao chị có thể nói ra những lời như vậy với em ấy?"
Giọng nói của cô ta có chút kích động, đột nhiên lại nâng lên cao làm hấp dẫn ánh mắt của vô số người, hầu như mọi người đều đưa ánh mắt hiếu kỳ nhìn sang bên này đánh giá tình hình.
Ôn Hinh Nhã chậm rãi lắc lắc ly rượu vang đỏ trong tay: "Tôi nói cái gì với cô ta? Cô là ai, có tư cách gì quản lí chuyện của Ôn gia chúng tôi? Tôi là chị gái, giáo dục Du Nhã một chút cũng không được sao, cô lấy thân phận gì để quản?"
Giọng nói thản nhiên nhưng mang theo tia sắc bén, giải thích mọi chuyện một cách rõ ràng. Lúc trước chuyện Ôn Du Nhã đăng Weibo ám chỉ, nói xấu Ôn Hinh Nhã, mọi người đều biết, trong giới thượng lưu, ai mà không biết Ôn Du Nhã và Ôn Hinh Nhã có mối quan hệ không tốt. Ôn Hinh Nhã thân là Ôn gia đại tiểu thư, con gái chính thống của vợ cả, dạy dỗ một đứa con gái riêng của mẹ kế là điều không có gì đáng trách. Ở trong giới này, nhà ai mà không có những điều kiêng kị, đương nhiên sẽ không cho phép một đứa con gái riêng của chồng trước mẹ kế leo lên đầu mình ngồi tái quái tay chân.
Mọi ánh mắt của mọi người đều đổ về phía Hạ Như Nhã, Hạ Như Nhã luôn là đứa con cưng trong giới này, tại vì thời điểm còn là Ôn gia đại tiểu thư, những trường hợp như vậy, cô ta từ trước đến này đều mang theo vầng hào quang bắn ra bốn phía, hiện tại mất đi ánh hào quang của Ôn gia đại tiểu thư, tại những trường hợp này có rất ít người chú ý đến cô ta. Hiện tại lại chứng kiến cảnh cô ta tham gia vào chuyện riêng của chị em Ôn gia, đối với vị Ôn gia đại tiểu thư cũ này sinh ra nhiều suy nghĩ khác thường.
"Tôi.. Tôi chỉ là.." Hạ Như Nhã sắc mặt tái nhợt, cắn môi bày ra dáng vẻ ủy khuất đến nhu nhược.
Lúc này cách đó không xa Tiêu Thừa Vũ cùng mấy người bạn chậm rãi đi tới: "Chuẩn bị giới thiệu vài người bạn cho các em quen biết, thì ra các em ở chỗ này."
Tiêu Thừa Vũ năm nay mười chín tuổi, thân hình cao lớn, trông giống như thư sinh lại tuấn tú, cả người toát ra khí chất cao quý, vừa nhìn liền biết là thiếu gia của đại gia tộc nào đó, giọng nói trong trẻo, lại mang theo một chút lanh lảnh, quả thật dễ dàng khiến người khác sinh ra thiện ý.
Ôn Hinh Nhã chớp mắt làm ra biểu cảm như đã hiểu ra điều gì, nhìn Hạ Như Nhã cùng Ôn Du Nhã nói: "Hóa ra hai người đi cùng với Tiêu đại thiếu gia.". Truyện Linh Dị
Giọng điệu thản nhiên như đã hiểu rõ, chính bởi vì giọng điệu thản nhiên ấy bên trong lại xuất hiện tia nghiền ngẫm, khiến cho lời nói giống như trở nên khó đoán, khiến người khác phải suy nghĩ sâu xa hơn, lại giống như đang cười nhạo hai người họ, chỉ có thể đi cùng Tiêu Thừa Vũ mới có thể tới nơi này.
Sắc mặt Hạ Như Nhã chợt tái nhợt như ủy khuất, Ôn Du Nhã lại giận dữ.
Từ nhỏ Tiêu Thừa Vũ đã thấy qua nhiều loại người, vừa nghe liền hiểu rõ ý tứ không mấy thiện ý, không khỏi nhíu mày: "Vị này chính là?"
Ôn Du Nhã biểu tình không mấy vui vẻ nói: "Tiêu đại ca, anh đến nhìn cho kĩ, đây chính là người rất nổi tiếng dạo gần đây đại tiểu thư của Ôn gia, chị gái em Ôn Hinh Nhã, anh không có xem báo sao? Anh như thế này sẽ không có cơ hội làm quen với chị ta đâu!"
Tiêu Thừa Vũ xấu hổ cười cười, lại cẩn thận đánh giá Ôn Hinh Nhã, lúc này mới nhận ra cô: "Thì ra là Ôn đại tiểu thư, hân hạnh được làm quen."
"Tiêu đại thiếu gia, hân hạnh được làm quen!" Ôn Hinh Nhã lãnh đạm gật đầu, hiện tại nhìn thấy Tiêu Thừa Vũ, nói thật lòng trong lòng cô cảm thấy rất phức tạp, bởi vì cô nhớ tới đời trước không biết vì lý do gì lại nhớ mãi không quên người đàn ông này.
"Như Nhã và Du Nhã là đến cùng với tôi, tôi muốn giới thiệu cho họ một vài người bạn, cô không ngại tôi đưa hai người họ đi một chút chứ!" Tiêu Thừa Vũ ra vẻ chính trực nói.
"Xin cứ tự nhiên!" Ôn Hinh Nhã bình tĩnh mở miệng.
Tiêu Thừa Vũ gật đầu dẫn hai người Hạ Như Nhã và Ôn Du Nhã rời đi.
Trong mắt Ôn Hinh Nhã lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, Hạ Như Nhã và Ôn Du Nhã cùng nhau xuất hiện tại chỗ này rốt cuộc là trùng hợp hay cố ý?
Trong lòng cô dâng lên cảm giác đề phòng!