Mọi người lục đục nối tiếp nhau tới đông đủ, trong lúc đó Chu Thiên Du tranh thủ cùng cô nói chuyện phiếm hai câu rồi lại vội vàng trở lại chào hỏi khách, thật ra Ôn Hinh Nhã không thể hiểu nổi, chỉ là một buổi tiệc sinh nhật thôi mà, sao bây giờ lại biến thành một buổi yến tiệc kinh doanh, một đám thiếu gia tiểu thư đều như mang một lớp mặt nạ thân phận trò chuyện cười cười nói nói, giả tạo đến mức khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ chán chường, vô vị.
Hàn Mặc Phong vừa mang theo cô nhận biết với mấy người bạn không tệ lắm của hắn, Ôn Hinh Nhã cảm thấy có chút phiền chán liền đi tới khu nghỉ ngơi ngồi.
Bên cạnh khu nghỉ ngơi là một sân thượng, trên sân thượng có treo mấy chậu hoa lan, bắt đầu nở ra màu tím thanh nhã, thu hút sự chú ý của một vài vị tiểu thư tụ tập trên sân thượng để ngắm hoa.
Ôn Hinh Nhã nghe được một giọng nói quen thuộc, cẩn thận nghe kĩ hóa ra là giọng của Giang Vũ Thiến, người đã gây rắc rối cho cô trong buổi tiệc sinh nhật của Từ Thần Vũ trước đó.
Người nữa cô chưa từng nghe qua, đích thực rất xa lạ.
Giọng nói của Giang Vũ Thiến tràn ngập vẻ xem thường và khinh bỉ: "Đại tiểu thư của Ôn gia thế nhưng lại kiêu ngạo và độc đoán, vừa lúc nãy tớ còn chứng kiến cảnh cô ta ở trước mặt nhiều người giáo huấn Ôn Du Nhã, Hạ Như Nhã đứng bên cạnh nhịn không được, vừa mới lên tiếng ngăn cản cô ta, kết quả liền bị cô ta nói đến phát khóc."
"Có gì đặc biệt hơn người đâu, còn không phải chỉ là một con chim sẻ bay lên cành cao, cậu xem từ trên xuống dưới cô ta có chỗ nào có nửa điểm dáng vẻ của thiên kim thế gia, toàn bộ đều là dáng vẻ của một con nhóc đầu đường xó chợ."
"Ha ha! Cậu khoan hãy nói, trước khi trở về Ôn gia cô ta đúng là một con nhóc đầu đường xó chợ, cả ngày chỉ biết đánh nhau, say rượu hút thuốc, cùng những tên côn đồ quậy phá đi chơi với nhau, xem chừng trên người cũng không còn sạch sẽ."
"Đúng rồi, bất quá chỉ là một con tiện nhân ai cũng có thể làm chồng, còn giả bộ là một đứa con gái còn trong trắng thuần khiết, có điều đáng tiếc cho Như Nhã, vừa cao quý lại ưu nhã, thiện lương và đơn thuần, thoáng cái liền từ thiên đường ngã xuống địa ngục."
"Lần trước sinh nhật của Vũ ca ca có mời chúng tớ đi Cửu Trọng Thiên tụ họp, cô ta còn giả bộ ra vẻ không biết uống rượu, khiến cho Vũ ca ca thay cô ta uống rượu, còn làm ra vẻ già mồm cãi láo, nhìn thấy liền buồn nôn, nhưng mà cậu nói rất đúng, Như Nhã như vậy mới chân chính là thiên kim của thế gia, vừa có giáo dưỡng vừa có phong thái."
Ôn Hinh Nhã không chút để ý cầm lên ly rượu nho trên bàn trà, chậm rãi đứng dậy, cô bước đi tao nhã mang theo tà váy hoa lê, giống như đón gió bày ra phong thái vô cùng xinh đẹp đi tới.
"Các cô đang nói tôi sao?" Cô dựa nửa người vào khung cửa trên sân thượng, nhẹ nhàng chuyển động ly rượu trong tay, chất lỏng màu đỏ tím trong ly dập dờn một vòng lại một vòng gợn sóng nhẹ nhàng đánh vào thành ly trong suốt, phía trên quanh co khúc khuỷu tạo ra từng vệt đỏ mỹ lệ.
Trên sân thượng Giang Vũ Thiến và Khương Nhược Nhân bởi vì sự xuất hiện đột ngột của cô mà hoảng sợ, theo bản năng lùi ra phía sau một bước, sắc mặt hết tái xanh rồi lại chuyển qua trắng bệch, đột nhiên hai người bọn họ cảm thấy xấu hổ và chột dạ khi bị người bọn họ đang nói xấu bắt ngay tại trận.
Giang Vũ Thiến nhìn Ôn Hinh Nhã mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, cô ta nhận ra chiếc váy này, đây là chiếc váy trong bộ sưu tập mới nhất của Saint Roland mùa này, lúc trước cô ta đến Saint Roland nhìn trúng chiếc váy này, nhưng vì cô ta không có làn da đẹp như Ôn Hinh Nhã, không thể làm nổi bật lên sự mềm mại và tinh tế của màu xanh nhạt này, vậy nên cô ta đã không mua nó.
Lúc này nhìn thấy Ôn Hinh Nhã mặc chiếc váy mà mình nhìn trúng, màu xanh mướt dịu dàng, điểm hoa lê trắng nõn, nhìn cô xinh đẹp nho nhã, trong lòng tự nhiên nổi lên cơn tức giận: "Cô nghe trộm người khác nói chuyện, rốt cuộc cô có biết phép tắc hay không vậy, hay là không được dạy dỗ."
Ôn Hinh Nhã cười như không cười nhìn chằm chằm vào Giang Vũ Thiến: "Thật đúng là kẻ xấu lại muốn cáo trạng trước, lén lút nói xấu người khác, bị bắt quả tang tại chỗ, còn có thể kiêu ngạo nói đạo lý, rốt cuộc là tôi không được dạy dỗ hay là các cô không được dạy dỗ?"
"Cô.." Mặt của Giang Vũ Thiến đột nhiên nóng lên, trong lúc nhất thời thẹn quá hóa giận.
"Lúc trước các cô nói tôi không giống thiên kim thế gia, tôi lại muốn hỏi các cô một chút, vậy hành động của các cô nói xấu sau lưng người khác, lời nói ác độc, không kiêng kỵ gì, miệng của mấy người phụ nữ bên ngoài còn sạch sẽ hơn các cô, đấy mới gọi là thiên kim thế gia?" Ôn Hinh Nhã lười biếng vén sợi tóc ra đằng sau tai, liếc mắt nhìn bọn họ.
Giang Vũ Thiến và Khương Nhược Nhân trong lúc nhất thời bị khí thế của cô làm cho sững sờ, lúc này nghe thấy lời cô nói, đỏ mặt giận dữ hét lên: "Chúng tôi vốn dĩ là thiên kim danh môn."
Ôn Hinh Nhã cười như không cười nhìn Giang Vũ Thiến, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường và lạnh nhạt: "Những lời này, tôi cũng muốn tặng cho các cô, tôi vốn dĩ chính là thiên kim thế gia."
Giang Vũ Thiến và Khương Nhược Nhân lập tức bị á khẩu không nói nên lời, các cô không thể bác bỏ sự thật rằng Ôn Hinh Nhã chính là đại tiểu thư của Ôn gia.
Một tia sáng lạnh lẽo vụt qua khóe mắt của Ôn Hinh Nhã, dường như hóa thành một lưỡi dao bay về phía Giang Vũ Thiến: "Nhưng đối với cô, chẳng qua chỉ là một đứa con gái ngoài giá thú thì cũng chẳng có gì đáng trách cả, nhưng cô phải nhớ rằng, cô họ Giang, chứ không phải họ Trương."
Lời nói của Ôn Hinh Nhã giống như mũi tên sắc bén đâm vào tim cô ta, chọc vào chỗ đau của cô ta, khuôn mặt cô ta chợt tái nhợt.
Ôn Hinh Nhã chậm rãi đi tới chỗ các cô: "Lần sau đừng có lén lút nói xấu người khác, nếu không.."
Giang Vũ Thiến và Khương Nhược Tâm không biết tại sao.
Ôn Hinh Nhã chậm rãi nâng ly rượu chân đế cao lên, chiếc ly trong suốt dưới ánh đèn lấp lánh như mặt trời sáng chói lọi trên sân thượng, tay cô nâng cao lên, chiếc ly chao đảo, rượu nho trong ly liền đổ lên đầu Khương Nhược Nhân cùng Giang Vũ Thiến.
Chất lỏng màu đỏ tím chảy xuống từ tóc đến mặt rồi đến cổ của Giang Vũ Thiến và Khương Nhược Nhân, hai người vốn ăn mặc rực rỡ nay bỗng trở nên chật vật không chịu nổi.
"..."
Đợi Khương Nhược Nhân phản ứng lại liền hét lên một tiếng, theo bản năng vô thức né tránh Ôn Hinh Nhã.
"Cô.." Sau khi Giang Vũ Thiến phản ứng lại, liền vô thức lùi lại phía sau một bước, nhưng tà váy lại quá dài, gót chân giẫm lên váy, loạng choạng ngã xuống đất.
"..."
Giang Vũ Thiến theo bản năng bám vào Khương Nhược Nhân, Khương Nhược Nhân nhất thời hoảng loạn không chú ý, cả hai người lập tức cùng ngã xuống đất.
Ôn Hinh Nhã nhìn hai người ngã cùng một lúc, theo bản năng buông tay: "Các cô chính là tự mình té ngã, không cần chút nữa đi khắp nơi nói bậy là tôi đẩy các cô."
Giọng nói như thể mang theo sự vui sướng khi người khác gặp họa, làm cho Giang Vũ Thiến tức giận đến nghiến răng.
Ôn Hinh Nhã cũng không để ý đến hai người bọn họ, xoay người trở lại sảnh tiệc.
Lúc này phía đối diện có một người phục vụ đi tới, trên khay bưng mấy ly rượu nho, Ôn Hinh Nhã bước tới đặt chiếc ly rỗng xuống khay đổi một ly rượu mới, ai ngờ bước chân của người phục vụ kia lảo đảo, đụng phải ly rượu Ôn Hinh Nhã đang cầm, ly rượu nho liền rơi vào váy của cô.
"Xin lỗi tiểu thư, tôi không cố ý." Người phục vụ hết sức khẩn trương, cuống quýt xin lỗi Ôn Hinh Nhã.
Chu Thiên Du nhìn thấy tình hình ở bên này, liền vội vàng chạy tới hỏi: "Làm sao vậy?"
Ôn Hinh Nhã cúi đầu nhìn xuống chiếc váy bị rượu làm ướt một mảng lớn: "Không có chuyện gì, nhân viên phục vụ không cẩn thận va vào tớ, làm rượu đổ ướt hết váy."
Chu Thiên Du khẽ nhíu mày nói: "Trong phòng giữ đồ có quần áo thay thế, tớ dẫn cậu đi thay một chiếc váy khác nhé!"
Ôn Hinh Nhã gật đầu: "Cậu bận thì đi trước đi, để nhân viên phục vụ đưa tớ đi là được."
Bỏ lại nhiều khách khứa ngoài sảnh quả thật có chút không tốt lắm, Chu Thiên Du gật đầu đồng ý rồi quay sang nói chuyện với người phục vụ làm ướt váy của Ôn Hinh Nhã: "Đưa Ôn tiểu thư tới phòng thay đồ trên lầu thay y phục đi."
Đôi mắt của người phục vụ híp lại lóe lên một tia sáng kỳ lạ, rồi lại rất nhanh thu lại ánh mắt nói: "Ôn tiểu thư mời theo tôi."