Ngay trong đêm Raidou cùng Falz, sau một thời gian dài, mới có lại một cuộc trò chuyện với nhau.
Mưa như trút nước.
Tận sâu bên trong một cánh rừng mà chẳng một ai sẽ tiến vào đó giữa đêm khuya trừ khi họ phải có lấy một mục đích nhất định nào đó.
Một bóng người đơn độc, hơi thở thì mỏng manh, và nỗi tuyệt vọng như bao trùm lấy xung quanh.
Trong cánh rừng này, nơi thậm chí ánh trăng còn không thể vươn đến, cơ thể cô ta tỏa ra thứ ánh sáng mờ nhạt rất nổi bật giữa đêm tối.
Một nữ hân tộc, đang đắm mình trong cơn mưa bất tận cứ như thể cố gột rữa lấy cơ thể chính cô ta.
Ấy là Sofia Bulga.
“Fuuh ... fuuh ...” (Sofia)
Sofia, người đã lãnh trọn một hit từ Ác Quỷ Raidou và hoàn toàn bại trận.
Cô đang nằm phơi mình dưới mưa bên trong một khu rừng vô danh vùng ngoại ô Asuta, gần thủ đô Vương quốc. Cô vẫn còn thoi thóp.
“Raidou, tên tiểu tử thối tha ấy ...!“(Sofia)
Cơ thể cô nhẹ dịch chuyển.
Với những cử động yếu ớt mà chưa một ai từng chứng kiến từ người như này, cô tựa lưng vào một phiến đá gần đó, nó hơi lớn hơn thân hình của cô.
Cô chẳng còn lấy thứ gì khác ngoài cơ thể trần như nhộng. Thậm chí không còn xót lại mảnh quần áo nào để che thân, cơ thể cô đang bị nhấn chiềm bởi từng hạt mưa.
“Chắc lúc này Mitsurugi đã chết thật rồi, và hơn thế, bọn họ lại phá hủy đi vũ khí của mình nữa... Ít nhất thì, họ vẫn chưa biết được mình đã sử dụng Hoà Vào Màn Đêm làm con bài cuối cùng nhằm thoát khỏi cái chết. Thể loại quái vật gì đây trời...?“(Sofia)
Từng hơi thở vẫn tiếp tục nguyền rủa Raidou, cô ta bắt đầu tập trung vào việc phục hồi sức mạnh của mình càng nhanh càng tốt. Một mạo hiểm giả với hàng đóng kinh nghiệm đây mà.
Cũng bởi vì Root, một cái tên mà là mục tiêu cuối cùng của cô đã được đề cập đến, cô buộc lòng phải tử chiến với Raidou. Tuy nhiên, hình như Sofia đã lấy lại được sự tĩnh táo.
“Thật khó chịu mà, có lẽ mình sẽ tìm được cách đối phó với Root trong lúc lẫn tránh tên ấy. Một kẻ địch mà mình không thể đối mặt. Hiện tại... mình ước chừng săn tìm Muteki trong vùng đất hoang là lựa chọn hàng đầu“(Sofia)
“Quá nhọ rồi. Điều đó sẽ không xảy ra đâu”
“!? “(Sofia)
Đáng lẽ chẳng một ai ở quanh đây ngoài Sofia mới đúng, thế nhưng giọng nói thờ ơ từ gã thanh niên nào đó lại vang vọng đến.
Bất chấp thực tế rằng cơ thể vẫn chưa hồi phục, cô ta buộc lòng phải di chuyển, dùng tảng đá làm vật che chắn giữa cô và hướng giọng nói phát ra. Trên tay nắm giữ một thanh kiếm ánh sáng.
Đấy là năng lực độc đáo từ Mitsurugi.
“Hmm. Cách ứng biến của cô cũng không quá tệ. Nhưng so với lúc chiến đấu cùng Makoto-kun, giờ cô trông giống một con rùa hơn“(Giọng nói bí ẩn)
“Có phải ngươi là đồng minh của tên đó không?! Ngươi ở đâu thế!“(Sofia)
Nắm bắt sơ bộ tình hình, Sofia tập trung các giác quan vào những vùng tối nơi cánh rừng này.
Makoto, đấy là tên thật của Raidou.
Sofia không thể quên cái tên ấy được.
Cô cũng hiểu kẻ biết được cái tên ấy không thể nào là đồng minh của mình rồi.
Vì không thể dây dưa quá lâu, do đó, cô ta tập trung vào việc hình thành một kế hoạch sẵn trong đầu để xử lí mọi việc nhanh chóng.
“Đến phút cuối, Lancer vẫn chưa chỉ dạy cho cô cách nhận biết hay như mọi giác quan của loài rồng nhỉ. Điều đó biểu hiện mối quan hệ giữa hai người không còn gì hơn ngoài sự lợi dụng lẫn nhau“(Giọng nói bí ẩn) Một thanh niên với mái tóc bạc xuất hiện từ trong đêm tối.
Cùng một nụ cười đáng nghi, cậu ta trông khá lạc lõng với khu rừng này.
“Ta có nói đúng không khi cho rằng ngươi là đồng minh của tên Ác quỷ đó? “(Sofia)
Sofia nhắm đến gã thanh niên trong lúc nấp sau tảng đá.
“Đồng minh sao? Ta đoán mình là một con rồng muốn hòa làm một với cậu ta, nhưng đã không được chấp nhận“(Người trẻ tuổi)
“... Rồng ư? “(Sofia)
“Ta vẫn tiếp tục quan sát sau khi từ bỏ cậu ấy, và vì lý do đó, ta cũng đang mắc nợ cậu ta”(Người trẻ tuổi)
“Mắc nợ ... Ngươi, ngươi không thể nào là ... “(Sofia)
“Trực giác của cô thậm chí còn sắc bén hơn cả Makoto-kun, huh. Ta sẽ tự giới thiệu lại một lần nữa. Ta là Root. Ta là người cô đang tìm kiếm, Long thượng đẳng Chan Hòa“(Root)
“! “(Sofia) Sofia mở to mắt.
Một cuộc gặp gỡ quá đỗi bất ngờ.
Và lại còn trong hoàn cảnh tồi tệ nhất.
“Sao vậy? Ta chắc cô không phải loại con gái sẽ nói rằng mình không thể ra ngoài khi đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đúng không? Ta tự mình đến đây bởi ta muốn có được cuộc trò chuyện cuối cùng thôi, cô biết đấy“(Root)
“Cuối cùng”.
Với cái từ ngữ đó, Sofia đã biết điều gì đang chuẩn bị xảy đến.
Cô ta từ từ bước ra khỏi tảng đá.
“Root, ngươi ...?! Ngươi là hàng thật ư? “(Sofia)
“Cô nghĩ sao cũng được. Cô muốn bị gϊếŧ bởi hàng giả hay hàng thật đây nhỉ? Ta sẽ để cô suy nghĩ về chuyện đó“(Root)
Ngay sau lời của Root -
Sofia tạo ra tám thanh kiếm ánh sáng màu đỏ, với mục đích là để làm tan chảy mặt đất dưới chân cậu ta. Nhưng Root búng tay và những ánh sáng đó đều biến mất. “Thế đã đủ làm bằng chứng chưa vậy? “(Root)
“... “(Sofia)
Đôi tai của Sofia ngập tràn tiếng nghiến răng của chính mình.
Bởi cô ta đã hiểu rằng đây chính là hàng thật.
Và sau khi thấy cậu ta dễ dàng vô hiệu hóa đòn tấn công bất ngờ của mình, cô ta nhận ra sức mạnh của đối phương.
“Một phần tham vọng của ta trong quá khứ. Nó đang bắt đầu quay trở lại, y hệt như kí ức của ta. Lúc đầu, chà, thật thú vị khi quan sát đó“(Root)
“... “(Sofia)
“Máu của ta đã hòa làm một với những người được trộn vào đó, như thể họ là con của ta vậy. Hai sinh mạng mà ta đã tạo ra trong một thí nghiệm kì quái. Cả hai người đó đều liên quan đến ta. Để nghĩ rằng cả hai người họ sẽ gặp nhau và hợp tác trong cùng một thời điểm“(Root)
“Ngươi biết được sự thật về ta phải không?“(Sofia) “Tất nhiên rồi. Ta cũng là người đứng đầu mạo hiểm Hội mà. Ta đã biết kể từ khi cô đăng kí ở Hội rồi. Khi cô phát hiện ra dòng máu của mình, khi cô đạt được tham vọng của bản thân. Khi cô trở thành một người phụ nữ, khi cô phải trải qua đau khổ, ta biết mọi thứ “(Root)
“... Bao gồm sự thật là ta đang tìm kiếm ngươi“(Sofia)
“Tất nhiên là ta biết chứ. Mặc dù ta vốn không có ý định gặp cô đâu. Cô nên biết ơn Makoto-kun vì điều này. Bởi sau tất cả, nhờ có cậu ấy, cô đã hoàn thành mục tiêu của mình là "gặp" ta” (Root)
(Mặc dù cũng nhờ cậu ta, mọi thứ đã chuyển biến theo cách rất tồi tệ)
Root âm thầm bổ sung những lời đó trong tâm trí của mình.
“Ngươi! Ngươi biết tất cả mọi thứ về hành động của bọn ta! Ngươi đang nói rằng mặc dù biết tất cả điều đó, ngươi vẫn sẽ chẳng làm gì với ta, với Mitsurugi ư ?! “(Sofia) Giọng nói của Sofia đang run lên vì giận dữ.
Nếu đã biết trước, không đời nào cậu ta sẽ để bọn họ hành động một mình.
Lý do là vì Sofia và Lancer đang muốn lấy mạng Root.
Đó là lý do Sofia nghĩ rằng Root vẫn chưa nghi ngờ.
Ít nhất, hai người họ đã nghĩ rằng Root vẫn chưa biết gì ngoài việc họ đang hành động như thường lệ.
“Ta có thể thấy mục tiêu của cô và cả hồi kết của nó đấy. Ta không nghĩ mình cần phải đối mặt với cô. Và ta cũng biết rằng hai người không thể nào đánh bại Sazanami và Kẻ Bất Bại ngay từ đầu rồi“(Root)
“Đừng có lừa ta! Sazanami và Kẻ Bất Bại, ta đủ mạnh để đánh bại cả hai bọn chúng! “(Sofia)
“Bằng sức mạnh thì có lẽ vậy. Nhưng nếu cô thậm chí còn không thể đối mặt với họ, thì nó không khác nhau là mấy. Cô có thể có được một phần nghìn cơ hội với Sazanami, nhưng Kẻ Bất Bại đang ở nơi sâu nhất trong vùng đất hoang. Và cô ta là loại người sẽ thấy rằng đánh nhau là việc quá rắc rối. Bỏ qua sự thật rằng cô đã hiểu sai các điều kiện, ta biết cô thậm chí sẽ không thể gặp họ đâu, vì vậy ta cần phải can thiệp vào những nỗ lực vô nghĩa của cô thôi“(Root) “Cái gì, hiểu sai gì cơ ...? “(Sofia)
“Về ý tưởng rằng cô có thể đánh bại ta nếu hấp thụ sáu long thượng đẳng. Sẽ không khó để ta tước đi sức mạnh đó từ cô. Ta không biết Lancer đã nói gì với cô, nhưng khả năng hấp thụ đó chỉ là một phần nhỏ của ta mà thôi. Nếu xét đến thực tế rằng cô đã thừa hưởng dòng máu của ta, không có cách nào để cô dùng nó tốt hơn ta cả“(Root)
“... “(Sofia)
“Chuyện là vậy đấy. Đến phút cuối, nó lại thành ra khá rắc rối. Ta hối hận vì đã để cô tung hoành như vậy. Cô có thể tiệc tùng tại một thế giới khác để ăn mừng thực tế rằng cô đã khiến ta hối tiếc một chút đấy. Ah, Lancer không thể đến đó đâu, vì thế cô chỉ có thể ăn tiệc một mình thôi“(Root)
“... Để lại dòng khỏi máu của ngươi trong một thế giới mà mọi người sống theo ý thích ... Tạo ra những con rồng không tồn tại và thêm chúng vào hàng ngũ những long thượng đẳng theo sở thích. Tất cả điều này, ngươi làm vậy chỉ vì thích thôi sao ?! Đừng có lừa ta! “(Sofia) Sofia một lần nữa tạo ra một thanh kiếm trong tay, bọc nó trong ánh sáng đỏ và lao đến để chém cậu ta.
Root chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản, nhưng mặc dù trời đang mưa, nó hoàn toàn khô ráo. Khoảnh khắc Sofia nhận ra điều này là khi sức mạnh ma thuật màu vàng ngăn cản đòn tấn công của cô ta chạm vào cơ thể Root.
“Một sự bắt chước với Makoto-kun. Sẽ khá là khó khăn đây. Giới hạn của ta là khoảng mười phút, huh. Để có thể duy trì nó liên tục như vậy, cậu ta có bao nhiêu ma lực chứ? “(Root)
“Ah ... Aah ... “(Sofia)
“Hấp thụ tất cả những long thượng đẳng, thứ mà cô đang nhắm tới. Đó từng là một trong những tham vọng ngu ngốc của ta. Có lẽ đó là lỗi của ta vì đã nói một cách vô tư về quá khứ khi Lancer còn là một đứa trẻ“(Root)
Root nói vậy khi cậu ta đặt hai tay lên đầu gối. “...“(Sofia)
Sofia không thể nói được.
“Dự án Tiamat” (Root)
“! “(Sofia)
Sofia run rẩy một chút.
Mặc dù vậy, có vẻ Root đang thấy điều đó rất rõ.
“... Như ta đã nghĩ. Sử dụng sức mạnh của mình, ta sẽ hấp thụ tất cả các long thượng đẳng. Ta sẽ am hiểu đất đai, bầu trời, biển cả hơn các tinh linh và phân chia thế gian làm hai cùng với Nữ thần. Đó là dự án Tiamat. Cô có thể không biết, nhưng Tiamat là tên của vị thần mùa màng, người có bản chất của cả thần lẫn rồng“(Root)
“Vị thần ... của mùa màng. Có những vị thần khác ngoài Nữ thần sao? “(Sofia)
“Không phải trong thế giới này; không phải là ta muốn cô biết đâu“(Root)
"Thế giới này ư? Vậy thì là ở một thế giới khác với thế giới này? “(Sofia)
Sofia đang mang vẻ mặt ngạc nhiên.
Có vẻ cô ta không hoàn toàn hiểu được những lời của Root. “Mặc dù đến phút cuối, ta đã ngừng việc nghĩ rằng sẽ là bất lợi khi thực hiện kế hoạch này cùng với Nữ thần, người đã nhận được một số lượng đáng kể đức tin từ hân tộc khi ta gặp chồng mình. Ai mà lại có thể nghĩ rằng một sản phẩm kém chất lượng mà ta tạo ra trong khi gϊếŧ thời gian bằng cách kết hợp một con rồng gần chết và một vũ khí đầy sự hận thù sẽ mang đến kết quả là một con rồng mạnh mẽ và kéo ta ra khỏi kế hoạch này chứ? Đây đúng là một thế giới nhỏ bé mà“(Root)
Root tiếp tục nói mà không cần trả lời câu hỏi của Sofia.
“Kém chất lượng ư ...? Ngươi nghĩ cuộc sống của ta đã bị làm xáo trộn bao nhiêu bởi thứ sức mạnh không cần thiết này chứ hả?! “(Sofia)
“Đây là một câu nói xa xưa, nhưng không tồn tại cái tốt hay ác khi nói đến sức mạnh. Cô đã bị tha hóa và gϊếŧ hại nhiều người, quỷ và rồng chỉ bởi cô vẫn còn yếu đuối, đúng không? Lancer cũng thế. Con người, loài rồng và kẻ mạnh sẽ tồn tại trong thế giới này. Ngay cả khi cô gọi hắn ta là một sáng tạo kỳ diệu và một long thượng đẳng, hắn có thể đã đạt được một lượng sức mạnh lớn lao. Nhưng hắn vẫn không hài lòng với điều đó. Dù sao thì hắn cũng chỉ là một kẻ thua cuộc không thể kiểm soát nổi lòng tham và ham muốn của mình. Đó là lý do ta đã không còn hứng thú với cô nữa rồi“(Root) Giống như một người chỉ huy dàn nhạc.
Root giơ tay phải lên cao.
“Ta không sai. Ta không sai khi ghét ngươi! Chỉ ngươi mà thôi! “(Sofia)
Khi Sofia hét lên, cô ta quỳ xuống như một con rối bị cắt dây vậy.
Ngay lập tức, Root lao toàn bộ cơ thể về phía cô -
“Ah? “(Sofia)
Sofia gục ngã. Những quả cầu đỏ, xanh, đen và đỏ-trắng xuất hiện từ cơ thể của cô ta và tập hợp trên bàn tay phải xòe rộng của Root.
“Nếu cơ thể của cô mất đi sức mạnh của con rồng cô nắm giữ sau khi đã loại bỏ sự bảo vệ thần thánh của Nữ thần. Chắc cô đã biết mình có thể sống sót hay không, đúng chứ? “(Root) “... Đây ... Kết thúc như thế này ... “(Sofia)
Với đôi mắt mở to, Sofia thì thầm khi cúi đầu xuống đất.
“Đây là một cái chết bình thường đối với một mạo hiểm giả, phải không? Một cái chết bất ngờ, đột ngột “(Root)
“Ta ... sẽ ... “(Sofia)
Một quả cầu màu vàng nho nhỏ xuất hiện từ cơ thể Sofia, và cô ta bỗng im lặng.
Khi nhìn các quả cầu đó, Root thở dài.
“Long thượng đẳng có thể tái sinh ngay lập tức phải không nhỉ? Mình không thể chịu đựng việc nuôi dạy trẻ đâu, vì vậy mình sẽ để nó cho người khác. À đúng rồi, mình nghĩ mình cũng sẽ làm phiền Makoto-kun bằng việc gì đó. Vì cơ bản cậu ấy chỉ toàn ở nhà thôi mà. Dù sao thì mình cũng sẽ cần một cái cớ để khiến cậu ta trông chừng thế giới giúp mình“(Root)
Root buông tay phải xuống.
Khối cầu ánh sáng đã thay đổi, biến thành những quả trứng phát sáng. Chúng trôi nổi trên không trung.
“Lancer ... Makoto-kun sẽ không thích nó đâu, mình có lẽ nên hỏi dì Sazanami thì hơn. Bởi lẽ cô ta đang ban phát phước lành cho các hân tộc và cũng sẽ không yêu cầu được tái sinh làm gì cả“(Root)
Trong khi quyết định cách chăm sóc những quả trứng đó, Root tình cờ nhìn xác chết của Sofia, thứ đang bị mưa hắt vào.
Những giọt nước mắt lăn dài trên má cô ta và trôi xuống mặt đất; có lẽ cô ta đã để chúng chảy trong những giây phút cuối đời.
Hoặc có lẽ đó chỉ đơn giản là những hạt mưa mà thôi. Không thể phân biệt nữa rồi, cô ta không biểu hiện thêm điều gì cả.
Những điều nhỏ nhặt như vậy không nằm trong suy nghĩ của Root.
“Bây giờ mọi thứ đều đúng như mong đợi của Makoto-kun, huh. Để cô ta sống sẽ là một điều bất lợi, Sofia cũng khá là đáng thương ... Hmm, nếu là như vậy, ít nhất thì... Mình chỉ có thể nói rằng cô ả đã bị hạ bởi Makoto-kun, nhưng mình có thể dự đoán yêu cầu tiếp theo của cậu ấy là gì, vì vậy có lẽ mình sẽ trả ơn“(Root) Root di chuyển bàn tay trái trong khi lẩm bẩm điều gì đó.
Xác chết của Sofia trôi nổi trên không trung.
Root đã nghĩ về một thứ. Biểu hiện của cậu ta không phải sự mạnh mẽ thường ngày nữa. Với nụ cười tự mãn mà cậu ta hay để Makoto nhìn thấy, Root biến mất khỏi nơi đó.
Cùng với thi thể của Sofia.
◇◆◇◆◇◆◇◆
Với một tiếng gõ cửa lớn, mắt tôi vội mở ra.
Mấy ngày nay tôi thường rất mệt mỏi, vì vậy đây là kiểu đánh thức khá thô lỗ.
Tuy nhiên, đây lại không phải là một điều xấu.
Thật đáng ngạc nhiên, làm việc cho đến tận tối có thể là thứ hợp gu của tôi, trán tôi còn có cả mồ hôi nữa.
Tiếng gõ cửa tiếp tục.
“Tôi dậy rồi, tôi dậy rồi mà. Gì thế? Cứ vào đi “(Makoto)
Vẫn còn quá sớm vào buổi sáng.
Tôi đang ở Asora.
Bốn mùa mới được giới thiệu cho mọi người ngay ngày hôm trước thôi. Họ đã gặp phải vài tình huống kì lạ, nhưng sự náo động của vấn nạn đó đang dần lắng xuống.
Cụ thể hơn: Mùa xuân, mùa đông, mùa hè và mùa thu đang tuần hoàn ở phía bắc, nam, đông và tây; xung quanh khu thành phố mà chúng tôi đang sinh sống.
Tất nhiên, cũng có những bất thường đối với các mùa khác nhau ở mọi nơi, nhưng chúng tôi quyết định phân loại chúng dựa trên những gì mình đã chứng kiến.
Đó là lý do tại sao chúng tôi không gây chú ý khi đưa mọi người đến Hàn lâm trấn từ nơi này.
“Waka, em ở đây để thông báo cho ngài một việc. Đây là một vấn đề rất hệ trọng“(Tomoe)
Đó là Tomoe.
À không, Mio và Shiki cũng ở cùng cô ấy.
Đợi đã, chuyện gì thế này?!
Người đứng đầu của mỗi chủng tộc đang bước vào phòng của tôi ?!
Tôi thấy nhẹ nhõm quá.
Tôi nhẹ nhõm vì đã kịp mặc quần áo trước khi mời họ vào đây. Tóc tôi không bù xù cho lắm, ít nhất vẻ ngoài của tôi cũng tương đối chỉnh tề.
“Tôi có thể hiểu rằng có điều gì đó đã xảy ra bởi mọi người đều tập trung trong phòng tôi, nhưng ý cô nói “hệ trọng” nghĩa là gì vậy? “(Makoto)
Một vấn đề hệ trọng.
Nói đến điều đó, vẻ mặt của mọi người đều trở nên bối rối, đúng hơn là hoang mang.
Vì vậy, đây là một vấn đề nghiêm trọng nhưng sẽ không xảy đến ngay lập tức.
“Đó là ... một kẻ xâm nhập ... hay em nên gọi là một vị khách nhỉ? “(Tomoe)
Lời của Tomoe chỉ cộc lốc vậy thôi.
Một kẻ xâm nhập hoặc là một vị khách, nói cách khác, có ai đó đã đến đây ư?
Tới Asora này sao ?!
“Đợi đã, điều đó có nghĩa sự tồn tại của Asora đã bị lộ ra với các hân tộc rồi à?! Điều đó không phải quá tệ hay sao? “(Makoto) “Không, người đó không phải là một hân tộc” (Tomoe)
“Cô đã bắt giữ họ rồi phải không thế? Chúng ta phải hỏi họ đến đây bằng cách nào, và mục tiêu của họ là gì ...“(Makoto)
“Waka, thật ra ... Chúng em vẫn chưa bắt họ” (Tomoe)
“... Eh?” (Makoto)
“Dù sao thì ngài cũng đã tỉnh dậy rồi, xin ngài hãy nói chuyện trực tiếp với họ” (Tomoe)
“Trực tiếp á ...?” (Makoto)
Khi tôi sắp tự hỏi làm sao để -
[Yo! Misumi Makoto! Chào buổi sáng!]
“!” (Makoto)
Một giọng nói lớn vang lên trong đầu tôi.
Đó là một giọng nói mà tôi chưa bao giờ nghe thấy trước đây.
Nhưng dựa theo cách nói bất lịch sự của anh ta, giọng nói đó như thể có một thứ sức mạnh kì lạ khiến tôi phải ăn nói lịch sự.
Tôi tự hỏi liệu đó có phải thần giao cách cảm không.
Nghe có vẻ quen thuộc, nhưng đồng thời tôi cũng cảm thấy nó thật khác biệt. Bởi vì tôi không cảm thấy sự gắn kết nào với người đó cả.
Tôi không chắc liệu mình có thể nói bằng suy nghĩ hay không, nhưng tôi sẽ thử trả lời lại.
[Chào … buổi sáng. Rất vui được gặp? Đây là lần đầu tiên chúng ta nói chuyện với nhau phải không thế?] (Makoto)
[Đúng vậy! Aniki của ta đã gây ra rất nhiều rắc rối cho cậu, xin lỗi về điều đó. Do là tình cờ ở gần đây nên ta đã cố gắng đến nơi này, nhưng cậu lại đang ngủ. Vì vậy ta đã chờ đợi] (Giọng nói bí ẩn)
Anh trai ư?
Thế nghĩa là người này là em trai của ai đó sao.
Phải hỏi tên của anh ta mới được.
Nếu anh trai của người này là một nhân vật mà tôi biết, tôi muốn hỏi tên đầy đủ của anh ta.
[Xin lỗi vì đã thô lỗ, nhưng tôi có thể hỏi tên của anh là gì không? Nếu có thể thì họ tên đầy đủ của anh luôn] (Makoto) [Cũng đã được một thời gian rồi, xin lỗi vì ta phải viết tắt. Tên của ta là Susanoo] (Susanoo)
[Susanoo-san] (Makoto)
[Đúng vậy] (Susanoo)
Anh ta viết tắt tên mình, tôi tự hỏi… Susanoo?
Tôi biết anh trai của người này ư?
Susanoo…
?!
Susanoo no Mikoto ?!
Không đời nào!
[N-n-ngài là em trai của Tsukuyomi-sama, Susanoo no Mikoto ?!] (Makoto)
Tôi tỉnh rồi.
Tôi hoàn toàn tỉnh ngủ rồi!
Đây là một vị thần nổi tiếng phải không ?!
Đợi đã, người này là vị thần của sự hủy diệt mà ?!
Một cái tên lớn có thể gây ra đại họa nếu tâm trạng người đó trở xấu!
Ngài ấy vẫn đang đợi?
Đến khi TÔI thức dậy ư ?!
Oh, ooooooooh.
“Tomoe, sao cô không đánh thức tôi dậy ngay lập tức hả?” (Makoto)
“À thì, em đã nghĩ rằng đó là một sự hiện diện vĩ đại, nhưng em nghĩ ta nên nghi ngờ vì anh ta không nói ra tên của mình ...” (Tomoe) Dù có đáng ngờ hay là không, đây là một vị thần khi tức giận sẽ cực kì tồi tệ!
N-Ngài ấy có lẽ không giận đâu, phải không?
Sẽ không sao đâu, đúng chứ?
[Aniki của ta đã đưa ra một vài yêu cầu đúng không? Lúc này, ta cảm thấy nhẹ nhõm vì cậu vẫn ổn. Chà, chúng ta đã đến không gian này, nơi cậu đang sống. Ta hy vọng sẽ không có vấn đề gì khi đến gần hơn chứ?] (Susanoo)
[T-Tất nhiên rồi! Tsukuyomi-sama có đang ở cùng ngài không vậy ?!] (Makoto)
?
Đợi đã.
Tsukuyomi-sama đang trong trạng thái ngủ, cho nên không đời nào mà họ có thể ở cùng nhau cả.
Nhưng anh ta chắc chắn vừa nói “chúng tôi” mà.
[Aniki vẫn đang được chăm sóc ở phía bên kia. Nữ thần ở đây đã mang ra một số quả lê để đón khách. Ta đang trên đường trở về từ nơi đó. Đừng lo, ta sẽ không nói với con ngốc đó về nơi này đâu. Thật ra, ta sẽ giúp cậu che giấu nó] (Susanoo) [T-Tôi hiểu rồi. Vậy thì, tôi sẽ đợi ngài] (Makoto)
Người này đã gặp Nữ thần.
Điều đó có nghĩa vị khách vào cái lúc tôi gặp mụ ta chính là Susanoo.
Mụ Nữ thần đó đã tiếp đón một vị khách tuyệt vời, huh.
Tôi không thể đổ lỗi cho mụ ta vì đã thiếu kiên nhẫn được.
[Xin lỗi, nhưng ta cần người hướng dẫn mình. Cậu thấy đấy, ta đang cưỡi một thứ to lớn. Ta muốn hạ cánh ở một khu vực rộng rãi và bằng phẳng] (Susanoo)
[Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ chuẩn bị một nơi ngay lập tức. Hiện tại ngài đang ở đâu vậy?] (Makoto)
[Cậu sẽ thấy ta ngay nếu nhìn lên trời. Chà, ta sẽ gặp cậu trong một lát nữa] (Susanoo)
Cuộc trò chuyện kết thúc.
Tôi biết tâm trí của mình đang trống rỗng vào lúc này.
Nhưng tôi không thể cứ đứng đờ ra ở đây được.
Tôi quay đầu sang bên phải và nhìn thấy những người tùy tùng của mình và tất cả những người hiện đang tập trung tại đây. “Mio. Mau nhanh chóng nấu hết tất cả các nguyên liệu cô có. Tôi nghĩ thực phẩm Nhật Bản sẽ ổn miễn là cô làm tất cả những món mà mình cho là ngon. Cô có thể khiến mọi người luân phiên nhau nấu ăn. Nhanh lên! “(Makoto)
“Ah, vâng!” (Mio)
“Ema, Shiki. Chuẩn bị một buổi chào đón nồng nhiệt. Một khi tôi hỏi họ việc đó sẽ xảy ra bên trong hay bên ngoài, tôi sẽ cho hai người biết, vậy nên hãy bắt đầu bằng việc tập hợp mọi người và chuẩn bị các công cụ đi“(Makoto)
“Đã rõ!” (Ema)
“Như ngài muốn” (Shiki)
“Tomoe, ra ngoài và chào đón họ cùng tôi. Lúc này thì cứ phải đi ra đó cái đã. Anh ta nói rằng muốn hạ cánh ở một khu vực rộng lớn, vì vậy hãy nói cho tôi biết nơi chúng ta có thể tìm được cánh đồng để một con vật lớn hạ cánh, càng gần đây càng tốt. Tất cả những người khác, hãy tham gia việc nấu ăn hoặc những thứ khác và làm theo chỉ dẫn của Mio và Shiki! “(Makoto) “Một cánh đồng, vâng, em hiểu rồi. Vậy thì em sẽ đi cùng ngài“(Tomoe)
Tôi ra lệnh khi đang bước xuống hành lang.
Tôi không biết cách để chào đón một vị thần!
Tôi không biết làm thế nào, nhưng ...
Tôi cần chuẩn bị tất cả mọi thứ trong khả năng.
Tôi bước ra ngoài.
Tôi đang ở một nơi có thể nhìn lên bầu trời, nhưng tôi phải nhìn vào phần nào đây?
Khi vừa mới nghĩ vậy, tôi thấy nó ngay lập tức.
Có thứ gì đó đang bay trên trời, kích thước của nó bằng với một cái máy bay.
Đó là một con chim.
Một con chim đen xì.
“Đúng rồi, huh. Tomoe, nơi cô nghĩ đến có phù hợp không vậy? “(Makoto)
"... Vâng. Mà thứ đó quả thật rất to lớn. Một con chim to bằng một con rồng; không, còn lớn hơn thế - em chưa bao giờ nghe về một loài như vậy“(Tomoe)
“Quan niệm thông thường không thể áp dụng cho thú cưỡi của một vị thần đâu. Dù sao đi nữa, hãy đánh dấu nơi chúng ta muốn họ hạ cánh để họ có thể nhìn thấy nó từ trên kia“(Makoto) “T-Thần ư?!” (Tomoe)
“Ah, để sau tôi sẽ kể cho cô nghe ... Bây giờ thì cứ nhanh lên. Như vậy chúng ta sẽ không tỏ ra bất lịch sự“(Makoto)
“... Con chim đó, nó có ba chân, móng vuốt và mỏ của nó rất sắc. Ngài đã biết rằng sẽ là một vấn đề nếu nó làm loạn lên à? “(Tomoe)
“Thứ đó vẫn còn an toàn hơn người đang cưỡi nó đấy ... Ba chân sao?” (Makoto)
Cái gì cơ?
Nhìn từ đây nó trông như một cái máy bay vậy, chắc nó sẽ phải khá lớn.
Đúng là nếu nhìn kỹ, tôi có thể thấy rằng nó có ba chân.
Một con chim đen có ba chân.
Một con quạ.
Có thể nào ... Yata-garasu ư?
Ha… Hahaha.
Tôi rất vui vì đôi mắt của mình vẫn chưa bị thiêu đốt.
Tôi nhớ rằng mình có nghe một lần rằng "yata" nghĩa là "lớn", nhưng ... chẳng phải thứ đó to quá thể đáng sao?
To cỡ máy bay chở khách nhỉ?
Có loại cổng nào đủ lớn cho nó đậu lên chứ? “Waka, có vẻ họ đã nhìn thấy điểm đánh dấu. Họ đang hạ cánh xuống đây với tốc độ khá cao “(Tomoe)
"Ah, tôi thấy rồi. Nói với mọi người là đừng nhìn họ chằm chằm nhiều quá đấy. Vậy thì, Tomoe. Hãy đi nào“(Makoto)
“... Như ngài muốn” (Tomoe)
Susanoo.
Để nghĩ rằng tôi sẽ gặp được hai trong số ba vị thần Shinto trong một đời người.
Tôi không biết ngài ấy mang theo ai, nhưng ngài cũng có nói rằng mình đã gặp Nữ thần trước đó.
Tôi nghĩ rằng cuộc gặp gỡ này có thể là một điều tốt cho bản thân mình.
Mặc dù vậy, tôi vẫn lo lắng về việc gặp mặt Susanoo-sama, người được mệnh danh là tàn ác và đôi khi còn được gọi là thần hủy diệt.