Khoa thấy tôi nghệt mặt ra thì nói:
\- Sao thế? Ghen à?
\- Điên à? Ghen gì\, có gì mà phải ghen?
\- Không ghen sau tự dưng im\, mặt thì nghệt ra thế kia?
\- Tại em đang nghĩ đến cái chuyện khác thôi\.
\- Thôi\, nếu có ghen thì cứ nói đi\. Anh thích con gái thẳng thắn\.
\- Thì cũng hơi hơi thôi\.
\- Thế là có ghen hay không?
\- Có một chút\.
\- Sợ thật\, em nhỏ nhen thật đấy\, ghen với cả mẹ của anh\.
Tôi nghe xong ngớ người một lúc mới hiểu mình bị gài. Khoa bật cười gõ nhẹ vào đầu tôi nói:
\- Thôi\, thay quần áo xuống ăn sáng rồi đi chơi\. Ở ngoài lạnh lắm nhớ mặc ấm\, chân đau thì đi giày bệt thôi\.
Bên ngoài trời lúc nắng lúc lại mây mù, tôi gọi Khoa lại rồi nói:
\- Mình chụp chung mấy tấm đi\.
Ban đầu cứ ngỡ Khoa từ chối nhưng không ngờ anh lại vui vẻ đồng ý. Tôi cầm điện thoại lên tự sướng vài bức chung với anh, đến khi xem lại liền cười nói:
\- Thực ra chúng mình cũng đẹp đôi phết anh nhỉ?
Khoa nhìn tôi đáp:
\- Em ảo tưởng cũng không có ít đâu nhỉ?
\- Ảo tưởng gì? Anh không thấy đẹp đôi à\.
Nói rồi tôi bất chợt buột miệng ra câu hát:
\- Anh thì đẹp trai còn em thì đẹp gái\, mình mà yêu nhau thì có gì mà sai?
Khoa nghe đến đây chợt kéo tôi sát lại thơm chụt lên trán rồi lẩm bẩm "Hoá ra nhiều lúc em cũng trẻ con, đáng yêu thật đấy". Tôi cũng không biết anh có mỉa mai không mà miệng không ngậm được lại cứ cười như con dở. Thay quần áo xong thì cùng Khoa đi xuống dưới ăn sáng sau đó thì bắt đầu đi chơi, mấy ngày nghỉ ở Sa Pa cũng trôi dần đi. Cả ngày tôi và anh đi chơi, chụp hình, đi ăn, đến tối về lại ôm nhau ngủ. Tính ra bốn năm ngày nhưng vì ở cạnh nhau nên thấy thời gian trôi nhanh lắm. Đến thứ sáu sáng tôi và Khoa trở về Hà Nội. Khi đang đi trên đường cao tốc điện thoại tôi rung lên, là số lạ. Ban đầu tôi định không nghe, nhưng vì gọi mấy lần, lại sợ hay Hiếu nó gọi nên đành nhấn nút. Vừa nghe đầu dây bên kia đã thấy tiếng nấc lên của chị Ngân. Vốn dĩ vẫn nhớ đến chuyện chị cùng thằng Việt chửi mắng, đánh tôi ở bệnh viện nhưng khi nghe tiếng chị khóc tôi vẫn không thôi lo sợ hỏi:
\- Chị Ngân\, chị sao thế? Có chuyện gì vậy?
\- Duyên\.\.\. Duyên ơi\. Em đang ở đâu?
Nghe giọng chị tôi biết chắc chắn đã có chuyện gì xảy ra liền hỏi lại:
\- Tóm lại có chuyện gì xảy ra rồi? Chị nói đi\.
\- Chị\.\.\. chị với Sóc\, Thỏ đang ở Hà Nội\.\.\. chị không còn chỗ nào để đi nữa rồi\.
\- Sao ba mẹ con chị lại ở Hà Nội? Thằng Việt đâu?
\- Anh ta\.\.\. cả nhà anh ta đuổi chị ra khỏi nhà để đón vợ mới về\, cô ta có bầu rồi\, có bầu con trai\.
Chị Ngân nói đến đây bật khóc tu tu. Tôi còn giận chị lắm nhưng lúc này không thể trách nổi một câu chỉ thấy đau đớn vô cùng. Mẹ kiếp thằng cha Việt khốn nạn. Tôi biết ngay kiểu gì cũng có ngày chị Ngân và nó đứt gánh, chỉ là không ngờ lại phũ đến vậy. Chị Ngân khóc một lúc nói tiếp:
\- Anh ta không cho chị mang hai đứa đi\, bắt chị đi một mình\. Ba mẹ con chị phải trốn mãi mới xuống được đây\. Chị giờ không biết phải đi đâu cả\. Hai đứa nó giờ đói cứ khóc mãi\, chị cũng hết tiền rồi\.
\- Chị đang ở đâu?
\- Chị đang ở chỗ cầu Long Biên\. Chị chẳng biết đi đâu nữa\, ba mẹ con ngồi ở đây từ sáng rồi\, còn có mấy chục bạc trong người\.
Tôi thở dài đáp:
\- Em gọi cho cô chủ nhà trọ cũ của em\, chị dẫn hai đứa đến đó đi\. Ba mẹ con đừng đi xe ôm\, bắt xe taxi đi\, em bảo cô ấy trả tiền cho\.
\- Thôi\.\.\. chị đi xe ôm thôi\, đi taxi tốn tiền lắm\.
\- Chị không nghĩ đến chị thì phải nghĩ đến Sóc\, Thỏ chứ\. Ba người leo lên xe ôm để nguy hiểm à?
\- Ừ ừ chị hiểu rồi
Nói xong chị Ngân cũng tắt máy, tôi gọi điện cho cô Hiền sau đó nhắn địa chỉ lại cho chị. Trước kia tôi cứ nghĩ tôi căm ghét chị lắm, tôi cứ nghĩ sau này dù chị có chuyện gì xảy ra tôi cũng mặc kệ nhưng giờ đây tôi mới biết tôi không thể làm được. Máu mủ ruột thịt muốn bỏ cũng không dễ dàng, tôi còn hai đứa cháu nhỏ nữa, có ghét chị thì cũng biết trẻ con không có tội gì, cứ nghĩ đến việc chúng nó nheo nhóc theo mẹ lại thấy khó chịu trong lòng. Khi vừa tắt máy Khoa liền quay sang hỏi:
\- Chị gái em à?
Tôi không lấy gì làm lạ, việc Khoa biết hoàn cảnh của tôi tôi đoán ra từ lâu. Tôi nhìn anh đáp lại:
\- Vâng\.
\- Người mà đánh em khiến em bị bỏng hôm ở viện đúng không? Chị ta có chuyện gì sao?
Tôi thở dài kể lại cho Khoa nghe rồi nói:
\- Về đến Hà Nội anh cứ về nhà\, em qua nhà trọ một lát rồi về sau\.
\- Anh đi cùng em\.
\- Nhưng\.\.\.
\- Nhưng nhị gì? Chúng ta là vợ chồng rồi\, chuyện nhà em cũng là chuyện của anh\.
Nghe Khoa nói vậy tự dưng tôi càng thêm áy náy. Cảm giác lừa dối anh, lừa dối gia đình anh khiến tôi thấy lòng nặng trĩu. Khoa thấy tôi không đáp thì lên tiếng:
\- Anh biết em đang nghĩ gì\, nhưng em đừng nghĩ ngợi nhiều\. Chuyện đâu còn có đó\, việc bây giờ phải xem chị gái em thế nào đã\.
Tôi thở dài dựa lưng vào ghế nhìn ra hai bên đường. Nếu như... nếu như bố mẹ anh biết chuyện này tôi cũng không biết phải thế nào nữa. Càng nghĩ càng thấy như mớ bòng bong rối rắm không lối thoát. Đến trưa tôi với Khoa mới về đến nhà trọ, vừa bước chân xuống đã thấy thằng Việt đứng ngoài gào lên:
\- Cô có ra đây không? Mang hai đứa ra đây không đừng để thằng này phải vào\.
Trong nhà có tiếng khóc của chị Ngân, tôi điên tiết mở cửa ra lao ra rồi nói:
\- Anh thần kinh à? Cái loại đã đi ngoại tình rồi còn trơ trẽn đến mức xuống đây làm ầm làm ĩ cả lên\.
Việt nhìn thấy tôi liền lao vào túm cổ rít lên:
\- Lại là mày à? Mày xui con chị mày lấy vàng của mẹ tao rồi bế hai đứa con đi trốn đúng không? Mẹ kiếp cái dòng giống mất dạy\, con điếm này\, ông mày nhịn mày hơi lâu rồi đấy nhé\.
Nói rồi thằng Việt tát mạnh tôi một phát, tôi bị choáng váng chưa kịp định thần đã thấy nó ngã vật ra đất. Khi vừa hoàn hồn mới biết hoá ra nó vừa bị Khoa đấm đến mức máu mũi tuôn ra. Thằng Việt nằm chỏng chơ trên đất gào lên:
\- Mày là thằng nào\, sao mày dám đánh tao?
Khoa cúi xuống kéo nó dậy, hai mắt long sòng sọc đáp:
\- Là thằng nào anh không cần biết\. Cái loại đàn ông đi ngoại tình về đuổi vợ rồi giờ đòi con nó hèn hạ lắm\.
\- Mày biết đéo gì chuyện nhà tao mà xen vào? Con vợ tao đủ khả năng nuôi hai đứa nhỏ không mà mang nó đi? Đã vô dụng còn thích thể hiện\.
\- Vậy anh ngoại tình anh đủ tư cách nuôi chúng nó sao?
\- Đó là việc của tao\, cút ra\.
Khoa nhìn Việt nhếch khoé miệng lên rồi nói:
\- Việc của anh nhưng anh đánh người của tôi\.
\- Con điếm kia là người của mày?
Mới nghe đến đây Khoa lại vung một nắm đấm thẳng về mặt Việt, lần này anh không còn lịch sự nữa mà nghiến răng nói:
\- Thằng chó\! Mày nói ai là điếm?
Thằng Việt bị đấm đến mức choáng váng giở bài cùn gào lên:
\- Mày đánh tao\, mẹ kiếp\, mày đánh tao tao kiện công an\.
Khoa bật cười buông tay nó phủi phủi nói:
\- Cứ việc kiện nếu mày đủ khả năng\. Mở to mắt ra nhìn cho rõ rồi nói hai chữ kiện tụng với tao\.
Thằng Việt nhìn Khoa, lại nhìn sang con xe của anh, rồi đột nhiên lùi lại. Một lúc sau mới lắp bắp nói:
\- Anh\.\.\. anh là\.\.\. ?
\- Tao là ai không quan trọng\, quan trọng là tao biết mày là ai\. Trưởng phòng xây dựng công ty Sơn Hà\, Nguyễn Quốc Việt ạ\.
Thằng Việt mặt bỗng dưng tái mét rút điện thoại ra bấm bấm một lúc rồi tự dưng run run cất tiếng:
\- Anh\.\.\. anh Khoa\.\.\. tôi\.\.\. sao anh lại quen nó?
Nó vừa nói vừa chỉ sang tôi, Khoa cười nhạt:
\- Quen ai là việc của tao\, nhưng tao cảnh cáo mày\, nếu mày còn muốn sống và làm việc trên cái đất Hà Nội này thì khôn hồn tránh xa cô ấy và người thân của cô ấy ra\.
\- Anh Khoa\, anh có biết cô ta làm gì không? Cô ta làm đ\.\.\.
Khoa thấy thằng Việt nói đến đây liền lao vào bóp chặt cổ rồi nói:
\- Ngậm mồm và cút\! Tao còn nghe được những lời xúc phạm cô ấy từ cái mồm chó của mày lần nữa thì đừng trách tao\.
Thằng Việt thấy vậy run run nhìn sang tôi rồi vội vàng cun cút, miệng vẫn lẩm bẩm gì đó mà tôi không thể nghe rõ