Chương 10: Ươm Mầm - Kẻ Khao Khát Linh 2
Xuyên qua đám đông ngột ngạt, Tự Minh cùng Chó Hoang rốt cuộc bước vào thành phố.
Theo tiếng hô hướng dẫn của một nhân viên trật tự, hẳn là cùng đội với Xnet, bởi vì người đó cũng cưỡi một con nhện đỏ, hai người một lớn một nhỏ không tiếp tục đi trên đường lớn mà rẻ sang một lối nhỏ. Bọn họ đạp lên những bậc thang đá, đi vào lầu hai của một ngôi nhà ba tầng lầu, dựng sát bên tường đá thấp lùn.
Lầu hai vẫn vô cùng chật chội, bởi vì không ngừng có thêm người tiến đến. Tự Minh theo sát Chó Hoang xuyên qua cánh cửa gỗ với những tấm kính màu, bước vào bên trong căn nhà. Nó thấy một người phụ nữ mặc chiếc váy dài cao cổ sọc đen trắng, nghiêm túc ngồi thẳng lưng sau một cái bàn đá. Trên mặt bàn có một đám kỳ nhông đủ màu sắc được xếp thành hàng ngang, đều tăm tắp.
Phía sau bà ta là mười bốn bức phù điêu. Mỗi một bức phù điêu là một cảnh sắc khác nhau, có đường phố tấp nập người, có quảng trường rộng lớn, có đài phun nước xinh đẹp, cũng có công viên cùng rất nhiều đứa trẻ nhỏ ở bên trong chơi đùa. Phía trên mỗi tấm phù điêu được khảm nạm một viên ngọc. Mười bốn viên ngọc có mười bốn màu sắc khác nhau, và chúng đều tương ứng với màu sắc của một con kỳ nhông ở trên bàn.
Bà ta với khuôn mặt nghiêm khắc, soi mói nhìn kỹ mỗi một người bước vào nơi này, hướng về hai người, cất tiếng hỏi.
- Địa điểm?
Nếu bên trong căn phòng không phải chỉ có ba người, Tự Minh hoàn toàn không nghĩ người vừa lên tiếng là người phụ nữ. Bởi vì nó vẫn luôn chú ý bà ta. Và nó dám lấy toàn bộ bộ sưu tập thẻ siêu nhân của nó ra mà thề rằng: bà ấy không hề mở miệng. Không hề.
- Khu mua sắm Vảy Bạc.
- Tiếp theo.
Chó Hoang vừa dứt lời, người phụ nữ liền nhanh nhẹn vỗ vào đầu một con kỳ nhông màu nâu nằm ở trên bàn, sau đó hô lên.
Mà con kỳ nhông đáng thương, vụt ra cái lưỡi dài thái quá, từ trên bàn bay thẳng đến viên ngọc cùng màu với nó, nhấn vào. Bên dưới viên ngọc là tấm phù điêu miêu tả cảnh quan một khu phố. Lúc này, mọi người bên trong phù điêu phảng phất sống lại, bắt đầu tới lui sinh động.
Chó Hoang hướng về phía người phụ nữ gật đầu tỏ vẻ cảm ơn, dắt tay Tự Minh bước nhanh xuyên qua tấm phù điêu trong ánh mắt kinh dị của thằng bé.
Không có cảm nhận được đau đớn khi da thịt đâm vào tường đá, Tự Minh nhẹ nhõm thở hắt ra một hơi. Lỗ tai khẽ giật lắng nghe những âm thanh ồn ào náo động nơi phố thị, thằng bé kinh ngạc nhìn ngắm một con phố dài với những cửa hàng san sát, chồng chéo lên nhau một cách bất quy tắc.
- Xin cho qua.
Xem ra bọn họ chắn đường một vài người. Chó Hoang gật nhẹ đầu tỏ ý xin lỗi, nắm tay Tự Minh dắt thằng bé tránh qua một bên. Một đoàn người phía sau bước ngang qua, bọn họ có làn da kết đầy vảy rắn, có mọc ra tai mèo trên đầu, có người còn có cả một đôi cánh lông vũ mọc ở sau lưng.
Những người đó không có dạo phố đó đây mà đi thẳng vào một cửa hàng chiếm hai mặt tiền ngay ngã ba, xây bằng đá tảng và trên mái nhà mọc ra thật nhiều ống khói. Ống khói không có khói bay ra, ngược lại không ngừng phun tung tóe ra bên ngoài những con bọ màu đen nhỏ xíu. Chúng nó nhảy tung tăng từ mái nhà này sang mái nhà khác, tìm kiếm một người qua đường hợp mắt rồi tung người sà xuống.
Một con nhảy ngay lên đầu Chó Hoang, bị bàn tay gấu không lưu tình phất xuống. Tự Minh nhanh nhẹn tiếp được con bọ nhỏ, sau đó bị một giọng nói nghe như tiếng búa đập vào cồng chiêng chấn động màng nhĩ.
- Tiệm v·ũ k·hí Bọ Đá ra mắt sản phẩm mới! Ưu đãi ngon lành! Mua hai tặng một! Bảo hành tới c·hết! Kính mời quý khách ghé qua xem thử! Bọ Đá tuyệt vời nhất! Bọ Đá muôn năm!
Con bọ nhỏ hét xong tự động tan biến thành một luồng khói đen, tan dần trong không khí.
Tự Minh ngây ngốc nhìn vòng quanh, rất ít người dùng tay tiếp đám bọ. Bọn họ hoặc phớt lờ để lũ bọ té vào nền đá, hoặc là cho chúng một cái bạt tay, tựa như đập muỗi. Lỗ tai vẫn còn vù vù ong ong, thằng bé cảm thấy nó nên sửa lại thói quen dùng tay tiếp những vật thể lạ.
Một người phụ nữ lựa trái cây ở cửa hàng cạnh đó trìu mến nhìn Tự Minh.
- Đứa nhỏ ngốc, hẳn là lần đầu tiên đến phố Vảy Bạc? Xem ra chấn động không nhẹ.
Sau đó bà ấy nhìn sang Chó Hoang đưa ra đề nghị, ngón tay trong suốt tựa thủy tinh chỉ về một góc đường.
- Ngài có thể dẫn thằng bé đi dùng một chút đồ ngọt, chẳng hạn như kem. Đồ ngọt luôn có thể giúp bọn trẻ nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Tự Minh xoay đầu nhìn về vị trí mà người phụ nữ giới thiệu. Nơi ấy mọc lên một cửa hàng được trang trí rực rỡ, chầm chậm xoay tròn trên một cây cột gỗ. Mà những đứa trẻ ngồi tại những cái ghế màu được bày xung quanh cây cột, ngay bên dưới cửa hàng, vui vẻ ăn một thứ trông tựa như kem.
- Muốn ăn?
Chó Hoang cúi đầu nhìn Tự Minh, thấy thằng bé ngượng ngùng gật đầu mới sải chân dài đi tới cửa hàng. Hai sợi dây leo từ sàn nhà phía trên thò xuống, đưa cho mỗi người một bản thực đơn. Tự Minh tiếp nhận tấm thực đơn để rồi trợn to mắt, bởi vì nó rốt cuộc tìm thấy một cửa hàng bán đủ loại vị kem trên cõi đời này.
Thằng bé bị lâm vào hội chứng lựa chọn khó khăn. Nó muốn nếm thử kem vị bạch tuộc nướng, lại phân vân giữa kem vị bún đậu cùng kem vị gà rán. Cuối cùng, nó đưa ra lựa chọn.
- Một phần kem vani.
Nguyên bản. An toàn. Thuần túy.
Tự Minh còn đang suy nghĩ liệu dây leo có thể hiểu được lời nó nói hay không, từ trên thân dây đã mọc ra một đóa hoa.
Bông hoa có màu trắng sữa, to như cái bát, nó rùng mình vài cái rồi bắt đầu xoay tròn, hướng về bốn phía phun ra tung tóe kem vani. Một sợi dây leo khác ngắt vội một cái lá xanh to dày, cuốn nó thành dạng phễu rồi uốn mình đung đưa, hứng kem một cách điệu nghệ.
Tự Minh hết chỗ nói rồi. Nó há hốc miệng nhìn hai sợi dây leo tựa như hai người nghệ sĩ tung hứng biểu diễn đến quên mình. Mấy đứa bé ăn kem gần đó cũng không ngại hò reo cổ vũ. Hai sợi dây leo múa may càng thêm hăng say.
Khi mà lượng kem đã cao vun lên một độ cao gấp đôi chiều dài phễu lá, chúng nó rốt cuộc cũng chịu kết thúc buổi biểu diễn. Dây leo thân thiết đặt vào tay Tự Minh phễu kem, còn tri kỷ mà cắm thêm một đóa hoa trắng sữa lên đầu thằng bé.
…
Cẩn thận che chở phễu kem cao vượt mặt, Tự Minh cùng Chó Hoang tiến vào một cửa hàng trang phục cách đó không xa, nơi mà nóc nhà nằm bò một con thằn lằn đỏ sậm khổng lồ, chốc chốc lại táo bạo phun ra khói lửa hun người sặc sụa.
Con thằn lằn còn suýt thổi tan phễu kem của Tự Minh. Chủ cửa hàng, một người đàn ông béo mọng và hói đầu, mặc bộ quần áo tím rịm và khảm đầy hột vàng lấp lánh, không ngừng tỏ vẻ xin lỗi thằng bé, nói rằng con thằn lằn đó chỉ chán ghét những thứ lạnh giá mà thôi, không phải cố ý t·ấn c·ông Tự Minh.
Gã sợ sệt liếc nhìn Chó Hoang, vươn ra bàn tay mập mẹo đeo mười mấy chiếc nhẫn, cười làm lành.
- Ba bộ quần áo. Cửa hàng xin được tặng cho anh bạn nhỏ ba bộ quần áo. Tùy ý lựa chọn. Bất kể giá thành. Đây là thành ý của chúng tôi. Xin đừng chối từ.
Tự Minh tùy ý lựa chọn ba bộ quần áo đơn giản nhất, thêm một bộ đồ ngủ, một áo choàng mùa đông cùng một đôi ủng da. Nó lắc đầu từ chối đề nghị mua thêm một cái áo khoác của Chó Hoang, tỏ vẻ chính nó đã có một cái, trước mắt không có ý định thay đổi.
Chó Hoang trầm mặc nhìn nó vài giây, sau đó quay đầu không nói gì, đi tìm chủ cửa hàng thanh toán phần còn lại.
…
Thời gian đã trôi qua hơn nửa ngày. Chó Hoang dẫn theo Tự Minh bước lên một khối gạch phát ánh sáng màu xanh dương. Đường phố có rất nhiều khối gạch màu xanh như thế. Chúng nó vuông vức, phân bố cách nhau một khoảng cách nhất định trên vỉa hè.
Tự Minh khao khát được thử nghiệm nó đã lâu, bởi vì thằng bé nhìn thấy nhiều người bước lên khối gạch đó sau đó bay lên. Đi đến những cửa hàng chồng chất tít tận trên cao.
Nơi mà hai người bọn họ cần đến là một cửa hàng tinh xảo, xây nên từ pha lê cùng đá xám, nằm ngay phía trên nóc nhà của vài ba cửa hàng liên tiếp bên dưới.
“Bí Mật Của Tài Phú”. Đây là tên cửa hàng.
Nghe qua có vẻ rất làm người hướng tới, nhưng vào đến nơi rồi, Tự Minh mới nhận ra nơi này thực ra chỉ là cửa hàng bán túi đựng tiền mà thôi.
- Tắc kè đuôi cuộn tí hon, rất được bọn trẻ ưa thích, nhiều màu sắc để lựa chọn, còn có thể chơi đùa.
Chủ cửa hàng, một vị nữ sĩ đứng tuổi, run rẩy giơ lên một sợi dây, đối với Tự Minh đẩy mạnh sản phẩm. Tự Minh hứng thú quan sát con tắc kè có lớp da đen tuyền, với những đốm sáng như ngọc trên sống lưng. Nó có một đôi mắt to tròn đáng yêu cùng vô tội, và cái đuôi xoăn tít thì quấn lấy sợi dây, treo tòn ten.
Sau đó nó há to cái miệng đỏ như máu, nuốt gọn một con chuột nhà mà vị nữ sĩ kia vừa quăng cho.
Con chuột to gấp mười lần nó.
Tự Minh lắc đầu nguầy nguậy, tỏ vẻ muốn xem mặt hàng khác.
- Ốc mượn hồn, lành tính, tuy rằng khả năng tính toán chậm chạp và đôi lúc, rất ít, có thể xảy ra một chút sai lầm.
Nhìn món đồ chơi quen thuộc, Tự Minh có đôi chút động lòng. Rất không may, Chó Hoang phản đối loại này.
Quý ngài Chó Hoang tỏ vẻ, ví tiền loại sinh vật sống rất khó chăm sóc, còn dễ c·hết yểu. Trong lúc tìm kiếm ví tiền mới, việc phải vác một kho đồng vàng theo bên người sẽ rất vất vả và nguy hiểm. Tốt nhất nên lựa chọn ví loại phi sinh vật. Bền chắc, không cần tốn công chăm sóc, ví dụ như vỏ Trai Mắt Quỷ, rồng cắn cũng không nứt.
Rất tiếc, Tự Minh cự tuyệt.
May mắn thay, sau khi nhìn ngắm hết toàn bộ sản phẩm bên trong cửa hàng, hai người cuối cùng cũng đạt được một ý kiến chung.
Tự Minh thích ý để một con slime trong suốt quấn quanh cổ mình. Có thể chơi đùa, không cần quá nhiều công chăm sóc, rồng cắn cũng không hư hao, nói chính là nó.
Dưới sự chỉ dẫn của vị nữ sĩ già cả, Tự Minh cho con slime nuốt lấy mấy con bọ nhỏ.
- Nó có thể ăn hầu hết mọi thể loại thức ăn, kể cả vỏ cây. Loài này rất dễ nuôi sống. Hiền hòa. Cũng thông minh. Nó tính toán rất tốt.
- Đến đây, ta dạy cho con cách sử dụng.
Chó Hoang tiếp lời. Ông ta dắt Tự Minh đến ghế chờ dành cho khách, ý bảo nó ngồi xuống. Chó Hoang từ vỏ Trai Mắt Quỷ của mình đổ ra một đống đồng vàng. Những đồng vàng chạm vào mặt bàn gỗ rồi nảy lên, thanh thúy leng keng.
- Đây là tiền tệ thông dụng của Zelhain, đồng Nat. Nó được đúc từ vàng, được phát hành và quản lý bởi hoàng gia.
Tự Minh nhìn từng đồng vàng bị con slime từng ngụm nuốt vào, trông nó ăn khá là ngon lành, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt. Khi mà đống vàng trên bàn gỗ đã biến mất không còn, Chó Hoang lại đổ ra một đống đồng vàng có kiểu dáng khác, chúng nhỏ hơn các đồng vàng ban đầu, và chính giữa khảm nạm một viên ngọc hình giọt nước, màu xanh lam.
- Còn đây là đồng Xen. Chính giữa đồng vàng là ngọc Xen. Một đồng Xen bằng một trăm đồng Nat.
Chó Hoang ngừng cuộc hội thoại, nhìn chằm chằm Tự Minh. Ý đồ dùng sự lặng im để hỏi thằng bé đã hiểu hay chưa.
Bé trai Tự Minh do dự gật đầu.
Tuy rằng còn muốn hỏi rất nhiều rất nhiều, thế nhưng Tự Minh không có bao nhiêu mong đợi về việc Chó Hoang sẽ tận tình cùng nó giảng giải. Nó nên tìm Gai Tuyết, hoặc là ai đó dễ dàng trò chuyện, để tìm hiểu một số vấn đề, mà không phải người-trầm-lặng-Chó-Hoang.